Khương Thành chạy vọt vào hỏa diệm sơn rồi bị đưa thẳng đến giữa đống lửa
đỏ ở tầng thứ nhất.
Bao khắp tầm mắt là biển lửa rừng rực.
Tất cả đồ dùng dụng cụ bên trong đều do lửa tạo thành.
Nhưng bất ngờ là những ngọn lửa này cũng không có cảm giác nóng rực mãnh
liệt thái quá mà trái lại lại rất ôn hòa.
“Không ngờ ngươi lại tự mình xông vào đây.”
Một bóng người từ từ hiện ra.
Nên nói là từ từ tụ lại mới đúng.
Vì hắn cũng được tạo nên từ lửa, nhưng có mặt mũi rõ ràng, thậm chí còn có
đặc trưng như màu da và y phục.
Sức mạnh hỏa diệm có thể luyện đến mức này thật khiến Khương Thành mở
rộng tầm mắt.
Mở “Độc Tâm thuật”, hắn hỏi thẳng vào vấn đề: “Phân hồn của Cô Nguyệt Tâm
Cơ đang ở đâu?”
Viêm tộc đối diện lắc đầu: “Ngươi cứ lo cho mình trước đi đã.”
Một lần dùng Độc Tâm thuật bay luôn mười lăm tỷ công đức.
Khương Thành suýt nữa thì đau tim chết, gì mà đắt quá vậy?
Nhưng cũng may hắn đã có được đáp án mình mong muốn.
Tuy người được tạo thành từ lửa nhưng chỉ cần người đó có tư tưởng và ý niệm
thì cũng không thoát khỏi sự thăm dò của Độc Tâm thuật.
Khi hắn đặt câu hỏi, bên ngoài thì đối phương trả lời như vậy nhưng bên trong
lại hiện lên suy nghĩ về phân hồn của Cô Nguyệt Tâm Cơ.
Phân hồn của nàng bị giấu trong một không gian thần bí ở tầng thứ nhất.
Suy nghĩ trong đầu đối phương cũng để lộ vị trí cụ thể.
Vậy thì chuyện sau đấy đơn giản rồi.
Thu lại Độc Tâm thuật, hắn mỉm cười với viêm tộc đối diện: “Những đồng bọn
khác của ngươi đâu rồi?”
“Họ tự có chuyện của họ, ngươi hỏi bọn họ làm gì?”
Khương Thành thong thả nói: “Giải quyết hết một lần thì tiện hơn ấy mà.”
Bất ngờ là tộc nhân Viêm tộc kia vẫn chưa nổi giận.
Hắn ngồi xuống, hứng thú nói: “Ngươi rất tự tin nhỉ.”
“Ta có nhìn thấy trận chiến vừa rồi của ngươi ở ngoài kia, quả thật thực lực của
ngươi hơn xa những người khác.”
“Cho nên đây là lý do ngươi tự tin à?”
Khương Thành khẽ nhếch môi cười: “Đúng vậy, muốn thử không?”
“Cần gì chứ?”
Tộc nhân Viêm tộc khẽ thở dài: “Giờ ngươi tự tin bao nhiêu thì lát nữa sẽ mất
mặt bấy nhiêu.”
“Trình độ của bọn ta đã vượt ra khỏi nhận thức của ngươi, trong mắt bọn ta
ngươi chỉ là đẳng cấp thấp thôi.”
Hắn chậm rãi móc ra một quả cầu màu đen, bên ngoài sương đen dày đặc tràn ra
khiến người ta có cảm giác quái dị giống như nhìn vào sẽ bị hút vào trong đó
vậy.
“Thật ra chủ động giao phân hồn ra để khỏi phải chịu đau đớn mới là sáng suốt
nhất.”
Thái độ thảnh thơi nắm chắc phần thắng như vậy khiến Khương Thành rất vui
vẻ.
“Chủ động giao ra thì mất mặt lắm đó.”
Viêm tộc đối diện lắc đầu, giọng nói mang vẻ giễu cợt: “Đôi khi ngu ngốc cũng
là một loại hạnh phúc, đẳng cấp thế giới hạn chế tầm nhìn của các ngươi.”
“Ồ, vậy sao?”
Khương Thành cười tươi rói thúc giục: “Vậy ngươi mau để ta mở mang tầm
mắt xem sức mạnh cấp cao hơn là thế nào đi.”
“Là ngươi chủ động yêu cầu đấy.”
Viêm tộc phía đối diện vẫn chưa đứng dậy, hắn chỉ ngồi yên tại chỗ, ngón tay
búng một cái về phía Khương Thành.
Sau đó, một đốm lửa đỏ tươi loạng choạng vay về phía đối diện.
Ban đầu Khương chưởng môn còn tưởng đây là trò bịp bợm gì.
Nhưng ngay sau đó hắn đã phát hiện ra thứ này thật sự không tầm thường chút
nào.
Ngọn lửa tuy chậm nhưng bất kể hắn có ứng đối thế nào đều có một trực giác
báo trước rằng nó sẽ bắn trúng giữa trán hắn.
Dù hắn có tốc độ nhanh hơn nữa thì trình độ sức mạnh của ngọn lửa này cũng
áp đảo hẳn tốc độ của hắn.
Dù hắn có biến ảo không gian thì sức mạnh của ngọn lửa cũng có thể bỏ qua
cách trở không gian.
Không thể né tránh, chỉ có thể đón đỡ.
Khi Khương Thành hiểu ra điều này, cuối cùng hắn cũng biết được tại sao trước
kia đám người Bạch Vô Khải và Thương Hư đại đế lại thất bại.
Quả thật là sức mạnh này có trình độ cao hơn rất nhiều, đủ để áp chế tất cả
huyền văn và quy tắc mà họ đang nắm giữ.
Nhưng tiếc là không bao gồm người có thể sử dụng đồng thời 50 huyền văn như
hắn.
Khi sự tích lũy về lượng đến một trình độ nhất định sẽ dẫn tới sự thay đổi về
chất.
Hắn không tránh không né, chủ động tiến lên ngênh đón.
Huyền văn thủy xông lên trước, những huyền văn ngũ hành còn lại giữ thế
phòng thủ hợp thành đạo phòng tuyến thứ nhất.
Theo lẽ thường thì thủy có thể khắc được hỏa.
Nhưng đốm lửa đối diện nhìn thì có vẻ nhỏ bé lại ẩn chứa uy năng dồi dào gấp
không biết bao nhiêu lần.
Hầu như vừa tiếp xúc, sức mạnh của huyền văn thủy đã bị xua tan.
Ngay sau đó phòng tuyến ngũ hành đều bị phá vỡ.
Trong hư không nổ ra từng đóa hoa văn hư huyễn.
Thoáng qua rồi tàn lụi, tựa như pháo hoa xán lạn.
Mà đốm lửa kia chỉ hơi yếu đi một chút mà thôi.
Sau đó huyền văn băng và huyền văn tử mười đạo huyền văn tạo thành đạo
phòng tuyến thứ hai, đón đỡ đốm lửa kia từ chính diện.
Giống như mũi tên mạnh mẽ xuyên qua từng lớp giấy yếu ớt.
Nếu những trang giấy này quá phân tán thì sợ rằng dù có đến mấy trăm trang
cũng đều bị bắn thủng hết.
Nhưng khi những trang giấy này chồng lên một chỗ, lực cản mà mũi tên gặp
phải sẽ hoàn toàn không giống vậy.
Sau khi ngọn lửa xuyên qua phòng tuyến của mười đạo huyền văn, rõ ràng uy
năng đã bị yếu đi gần một nửa.
Mà ngay sau đó, lấy huyền văn phòng ngự đứng đầu, cầm cố, hủ thực, hư
nhược… 14 đạo huyền văn tạo thành đạo phòng tuyến thứ ba ngang tàng
nghênh đón.
Bước tiến của đốm lửa kia càng trở nên gian nan.
Dưới sự vây quét của mười năm đạo huyền văn hợp lại, ngọn lửa ngày càng yếu
ớt.
Toàn bộ quá trình nghe thì hơi phức tạp, nhưng trên thực tế cũng chỉ trong chớp
mắt ngắn ngủi mà thôi.
Khi 15 đạo huyền văn bị đốt cháy hết thì cuối cùng nó cũng tắt.
Không thể tạo thành bất cứ tổn thương nào cho Khương Thành.
Viêm tộc ngồi đối diện đã đổi sắc mặt.
Hắn không hề nghĩ tới tu sĩ đến từ thế giới sơ cấp lại có thể ngăn cản được
“Hàng duy đả kích” đến từ thế giới trung cấp của hắn.
Một kích tất trúng vậy mà lại thất thủ được sao?
Không thể thế được!
Ngay khi hắn định tổ chức đợt công kích mới, kiếm quang ngập trời đã bao phủ
hắn.
Sóng lực lượng thứ tư lấy huyền văn kiếm đứng đầu, 19 đạo huyền văn hủy diệt
và phân liệt còn lại làm phụ trợ, trực tiếp hóa thành thế tiến công giết đến trước
mặt tộc nhân Viêm tộc.
Vèo!
Không đợi hắn dùng đến vũ kỹ của Chân Viêm thế giới, 15 đạo kiếm tâm đã
đánh tan toàn bộ sự chống cự của hắn.
Ngay sau đó, lực lượng huyền văn và kiếm tâm tiến quân thần tốc, tiên lực
huyền lực đồng thời phát ra, đánh thẳng vào trong cơ thể hắn.
Chỉ thấy hỏa quang chói mắt nháy mắt bốc lên.
Nhưng dưới tổ hợp công kích ngang ngược thô bạo của Khương Thành, hâu
như trong tích tắc đã bị trấn áp lần nữa.
Viêm tộc trực tiếp bị Hồng Tuyệt kiếm áp đảo.
Rắc rắc!
Một mảng lớn lưu hỏa trôi dạt ra tứ phía.
Giống như máu trong cơ thể hắn bắn tung ra.
Ban đầu hắn chỉ ngồi đó vì nghĩ rằng một sinh linh cấp thấp không xứng để hắn
đứng dậy.
Mà bây giờ hắn muốn đứng cũng không nổi nữa.
Kiếm của Khương chưởng môn giống như mũi giáo lớn ghim chặt hắn lên mặt
đất.
Không chừa cho hắn cơ hội xoay người.
“Hình như ngươi cũng chẳng cao cấp lắm nhỉ.”
Khương Thành hờ hững nhìn xuống hắn: “Không phải định để ta mở rộng tầm
mắt sao, trình độ của ngươi còn non lắm.”
Viêm tộc ra sức giãy giụa, còn muốn nói thêm câu gì.
Nhưng Khương Thành không cho hắn cơ hội này.
Đoàng!
Tất cả lực lượng đồng thời bạo phát trong cơ thể hắn, cắt đứt mọi sinh cơ của
hắn.