Lời này của hắn nói khiến cho các trưởng lão trong điện không thể không thừa
nhận là sự thật.
Tuyết Linh tông vốn không có năng lực tiêu hóa tòa bảo sơn này.
“Chúng ta nên làm như thế nào?”
“Chẳng lẽ cứ để ở đó nhìn?”
Đại trưởng lão Hàn Trác hơi mỉm cười: “Đương nhiên không!”
“Khó khăn lắm mới được trời cao ban cho báu vật vô giá, nếu chúng ta không
dùng được thì đổi với người khác.”
“Chúng ta cần suy nghĩ là đổi nó thế nào để lấy được đủ nhiều tài nguyên tu
luyện.”
Ngay lúc Tuyết Linh tông đang thảo luận “bán đi” tòa bảo sơn này như thế nào,
trong một tông môn khác tên là Cực Thịnh tông cách đảo Trường Hàn hơn trăm
vạn dặm, cũng đang thảo luận về Cửu Thải Thiên Tinh.
“Rốt cuộc là dị bảo gì xuất thế?”
Bọn họ ở ngoài trăm vạn dặm, vừa rồi đồng thời cũng đã nhận ra động tĩnh.
“Cửu Thải Thiên Tinh tạo thành ngọn núi?”
“Chẳng lẽ là nói đùa?”
“Chính xác tuyệt đối!”
“Người của chúng ta còn truyền cả hình ảnh về.”
Mọi người trong điện rất nhanh đã thấy được tòa bảo sơn thần kỳ lung linh rực
rỡ truyền ra từ trên Tiên khí truyền ảnh.
Lập tức, cành lá trong điện di chuyển như đám ma nhảy múa lung tung.
Người tu luyện trong Cực Thịnh tông đều là Mộc Linh thể, hình dạng hiện ra
bên ngoài là từng gốc đại thụ hình người.
Quá trình tu luyện của bọn họ là từ cây giống nhỏ tu luyện thành đại thụ che
trời.
Trong quá trình này, thực lực của bọn họ cũng lần lượt tăng lên.
Rất nhiều tộc nhân Mộc Linh sau khi cắm rễ đầy đất sẽ khiến cành lá quanh
người trở nên tốt tươi, thậm chí Mộc khí quá nhiều cho nên người không thể tới
gần.
Mà phương thức tu luyện của Cực Thịnh tông lại đi theo một con đường riêng.
Một đệ tử Cực Thịnh tông cấp Chân Tiên cắm rễ xuống dưới, không mấy năm
là có thể khiến dãy núi trong phạm vi trăm dặm biến thành đất cằn sỏi đá.
Bởi vì hai đảo này cách nhau không xa lắm, Cực Thịnh tông và Tuyết Linh tông
xem như đối thủ cũ.
Hai tông môn tranh đấu nhiều năm như vậy rồi, đương nhiên giữa hai tông môn
đều có gián điệp của nhau.
Bởi vậy, Tuyết Linh tông có hành động lớn gì, Cực Thịnh tông thường là người
biết được đầu tiên.
Tông chủ Cực Thịnh tông, Phác Phong nỗ lực nén kích động trong lòng mình:
“Tuyết Linh tông thật là ý nghĩ hão huyền, loại chí bảo này bọn họ cũng dám
độc chiếm?”
Hắn không có cách nào bình tĩnh trở lại.
Một ngọn núi Cửu Thải Thiên Tinh lớn như vậy, giá trị đã không thể đánh giá
được.
Đừng nói là mấy loại tông môn chỉ có Tiên Vương tọa trấn như bọn họ.
Cho dù Tiên Đế nhìn thấy một ngọn núi như vậy có lẽ cũng sẽ trở nên điên
cuồng nhỉ?
“Cũng không nhìn xem chính mình như thế nào, bọn họ xứng chiếm hữu sao?”
“Ngọn núi này phải thuộc về Cực Thịnh tông chúng ta!”
“Chúng ta nên làm như thế nào?”
“Thực lực của đám người tuyết kia cũng không thua kém chúng ta!”
Phác Phong thản nhiên nói: “Bây giờ bọn họ còn không biết tin tức đã bị lộ, sẽ
không đề phòng gì với chúng ta.”
“Tối nay lập tức hành động!”
“Lặng lẽ dọn ngọn núi kia về đây!”
Tộc nhân Mộc Linh rất am hiểu việc lẻn vào, chỉ cần nơi có cỏ cây đều không
thể tránh thoát bọn họ lẻn vào.
“Không thể nào ngồi nhìn Tuyết Linh tông trở nên lớn mạnh!”
Ngay khi bọn họ bí mật bàn bạc, Tiên hồn của Thành Ca cuối cùng đã khôi
phục một phần.
Cửu Thải Thiên Tinh vốn có thể ngăn cách một phần Tiên hồn.
Đặc biệt một ngọn núi lớn như vậy, có thể nói không có Tiên hồn nào có thể
xuyên thấu qua.
Nhưng Tiên hồn của Thành Ca đã biến dị, bàn tay trong suốt kia gần như là
không kiêng kỵ gì, rất nhanh đã mang theo một tia thần niệm của hắn ra bên
ngoài.
Thử dò xét tình huống một chút, hắn không biết nên khóc hay cười.
Bản thân vậy mà bị coi thành bảo vật, bị người vận chuyển trở về tông môn?
Phản ứng đầu tiên của hắn là khó chịu.
Mặt mũi của ca đâu?
Các ngươi dám coi ta như hàng hóa?
Nhưng ngay sau đó hắn đã thay đổi ý tưởng.
Bởi vì thần niệm bên ngoài của hắn cảm giác được Tiên Nguyên Chi Khí nồng
đậm.
Phần lớn tông môn đều sẽ tọa lạc ở nơi có Tiên Nguyên Chi Khí nồng đậm,
Tuyết Linh tông cũng không ngoại lệ, phía dưới tông môn này còn có một Tiên
Minh Khoáng mạch.
Tuy rằng phẩm cấp không cao, nhưng đối với hắn bây giờ mà nói, có thể coi
như nắng hạn gặp mưa rào.
Cửu Thải Thiên Tinh có thể ngăn cách cả lực quy tắc, hắn bị phong ấn ở bên
trong, ngay cả nhẫn không gian trữ vật cũng không dùng được, uổng phí một
đống tiên đan không dùng được.
Nếu đổi thành tiên nhân khác, bây giờ không làm được gì cả, chỉ có một con
đường là chờ chết ở bên trong.
Nhưng Tiên hồn của Thành Ca rất đặc biệt, có thể lấy một phần Tiên Nguyên
Chi Khí trong phạm vi trăm dặm quanh người để khôi phục trạng thái.
Chỉ cần Tiên hồn khôi phục hơn nửa, hắn có thể dùng Tiên thuật nghịch chuyển
cực hạn Hồn Nguyên nuôi ngược lại Tiên lực của bản thân.
Một khi hắn khôi phục một phần Tiên lực, Cửu Thải Thiên Tinh này không thể
trói buộc hắn nữa.
Nhưng dãy núi nơi trước đó hắn bị Thiên Đạo tấn công đã sớm bị quét sạch
Tiên Nguyên Chi Khí.
Vốn hết đường xoay xở, từ từ tu luyện mất hết mấy chục ngàn năm hắn cũng
không khôi phục nguyên khí được.
Bây giờ bị Tuyết Linh tông dọn đến nơi đây, ngược lại lại xem như giúp hắn.
Xem chừng chỉ cần một năm là có thể thoát khỏi trói buộc.
Mà nếu có thể sử dụng Tiên Tinh Mạch Kháng của tông môn, vậy tốc độ khôi
phục sẽ trở nên càng nhanh.
Có lẽ không dùng đến một tháng là có thể phá núi mà ra.
Nghĩ đến đây, hắn không nhịn được đưa Tiên hồn thăm dò phía bên ngoài.
Ở bên kia có một đám đệ tử ngồi nghiêm chỉnh, xem như trông coi.
Bọn họ không phải trông coi Thành Ca, dù sao ở trong mắt bọn họ, ngọn núi
Cửu Thải Thiên Tinh này là vật chết, phòng bị chủ yếu là sự thăm dò từ bên
ngoài.
Một đám người tuyết khuôn mặt tinh xảo, cực kỳ đẹp đẽ, cùng với biểu cảm
nghiêm túc, căng chắc thật ra rất đáng yêu.
Trước mắt Tiên hồn của hắn cũng chỉ có thể kéo dài trăm trượng, rất nhanh đã
chọn một người đệ tử trong số đó thoạt nhìn như người dẫn đầu đám người
tuyết.
Nhìn cảnh giới của nàng đã tới Tiên Tôn Cửu trọng.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn là một đệ tử chân truyền quan trọng.
“Này, chào tiểu muội muội!”
Người tuyết kia sợ hãi kinh ngạc vội vàng nhìn xung quanh.
“Ai, ai đang nói chuyện?”
Những người tuyết khác cũng bị quấy rầy, nhanh chóng nhìn lại.
“Hàn Linh, xảy ra chuyện gì vậy?”
“Vừa nãy có người nói chuyện, các ngươi nghe thấy không?”
“Không có!”
Người tuyết tên là Hàn Linh nhíu mày, lại lần nữa dò xét khắp nơi, vẫn không
thu hoạch được gì.
Ngay lúc nàng cho rằng vừa nãy là ảo giác, giọng nói của Thành Ca lại lần nữa
vang lên ở chỗ sâu trong thức hải của nàng.
“Tiểu muội muội đừng tìm nữa, ta ở chỗ này.”
“Ngươi, ngươi là ai?”
Hàn Linh sợ hãi vô cùng.
Nàng biết đây là xâm chiếm thần niệm, cao cấp hơn truyền âm bình thường rất
nhiều.
Có thể dễ dàng đi vào thức hải của nàng như vậy, chứng minh thực lực đối
phương ít nhất cao hơn nàng gấp mười lần.
“Ta à?”
Thành Ca suy nghĩ trong đầu, cười tủm tỉm nói: “Ta là Sơn Thần của ngọn núi
Cửu Thải Thiên Tinh này!”
“Sơn Thần? Là cái gì vậy?”
Hàn Linh cảm thấy khó hiểu.
Nàng nghi ngờ nhìn tòa bảo sơn to lớn trước mặt, cả người đều bị đổi mới hiểu
biết.
“Ngươi, ngươi là ngọn núi này? Ngọn núi này thế mà là vật sống?”
Tuy rằng nàng không hiểu từ Sơn Thần này nhưng so với ý Thành Ca muốn thể
hiện ra cũng không khác là bao.
Vì thế hắn lại lần nữa cười nói: “Đúng vậy, ta chính là ngọn núi này.”
Được hắn xác nhận, Hàn Linh suýt nữa đã nhảy lên ngay tại chỗ.
Phản ứng đầu tiên của nàng là nhanh chóng đi báo cáo cho chưởng môn cùng
các trưởng lão, có quỷ!
Nhưng Thành Ca đã kịp thời gọi nàng lại. “Tiểu muội muội đừng trốn, nếu ta
thậy sự muốn giết ngươi, ngươi cũng không trốn thoát được…”
Hàn Linh suy nghĩ cảm thấy đúng, không khỏi dần dần bình tĩnh lại.