“Vậy, ngươi muốn làm gì?”
Đối mặt với Hàn Linh vẫn cảnh giác như cũ, Thành Ca không trả lời mà hỏi
ngược lại.
“Bây giờ không phải ta muốn làm gì, mà là các ngươi chuyển núi Cửu Thải
Thiên Tinh về đây là muốn làm gì?”
“Chuyện đó…”
Sắc mặt của Hàn Linh trở nên hơi mất tự nhiên, nàng ngập ngừng ấp úng, nửa
muốn nói, nửa lại không đáp: “Ta không thể nói.”
Thành Ca là ai chứ, vừa nhìn vẻ mặt của nàng, cũng đoán được đại khái rồi.
Nhìn cảnh giới của đám người tuyết nhỏ này, cũng có thể biết được trình độ của
tông môn này.
Bảo vật quý báu như thế này, trong những người trông coi, đến một Tiên Vương
chỉ huy, lãnh đạo nhóm cũng không có.
Bọn họ hiển nhiên không có đủ năng lực để phá vỡ núi Cửu Thải Thiên Tinh.
Cho nên việc duy nhất mà bọn họ có thể làm, là bán đứt ngọn núi này đi.
Theo lý mà nói, bán ngọn núi này cho thế lực có Chuẩn Đế và Tiên Đế, để đối
phương “giúp đỡ” cắt nó từ bên ngoài, sẽ giúp hắn thoát khỏi khó khăn.
Nhưng vấn đề là Thiên Tinh San cửu thải quá cứng, cho dù là Tiên Đế ra tay,
cũng phải mất thời gian dài, hết năm này qua tháng nọ.
Nếu cứ tiếp tục cân nhắc, đắn đo, mua đi bán lại mãi, thì sẽ rất phiền phức.
Nói không chừng sẽ xử lý trong mấy chục ngàn năm mất.
Mà nếu như có gì đó bất ngờ xảy ra, ngọn núi này bị đem đi giấu ở nơi nào đó
vắng vẻ, biệt lập với thế giới, như thế thì càng tồi tệ hơn.
Thế còn không bằng hắn tự mình làm cho nhanh.
“Được rồi, được rồi, ta biết rồi, các ngươi muốn giết ta.” Hắn cố ý trêu trọc nói.
Hàn Linh ngớ ra, vội vàng phủ nhận: “Ta, bọn ta không có…”
Thành Ca ngắt lời nàng: “Không có sao? Ngọn núi này là hóa thân của ta, các
ngươi chuyển ta khỏi chỗ ban đầu, chính là chặt đứt khả năng sống sót của ta!”
Hả, chuyện này?
Sắc mặt Hàn Linh thay đổi rõ rệt, nàng muốn phản bác, nhưng lại chẳng thể
phản bác được.
Nghĩ kỹ một chút thì chẳng phải là như thế sao?
Nó giống như việc hung tàn chặt đứt rễ của một cái cây, rồi cưỡng ép chuyển nó
đến một nơi khác, như thế cũng sẽ hại chết cái cây đó, có đúng không?
Vì vậy, trong mắt nàng nổi lên sự áy náy ray rứt và hổ thẹn nặng nề.
“Vậy… ta nên làm thế nào?”
“Ta không muốn hại ngươi, bọn ta cũng không biết ngươi là đồ vật sống!”
“Bây giờ ta sẽ đi tìm Chưởng môn, bảo bọn họ chuyển ngươi về chỗ cũ…”
Đừng, đây không phải là hiệu quả mà anh đây muốn.
Phản ứng này của nàng, thật ra nằm ngoài dự liệu của hắn.
Tu luyện giới thế mà vẫn còn những người tử thế và tốt bụng như thế này sao?
“Không cần đâu, rễ cũng đứt rồi, có chuyển về thì cũng muộn rồi, huống hồ
Chưởng môn của ngươi chắc chắn sẽ không nghe theo ngươi đâu.”
Hàn Linh vô cùng lo lắng, vội vàng đáp: “Vậy, vậy ta cũng không thể cứ nhìn
ngươi chết đi như thế này được, ta phải làm gì mới có thể cứu được ngươi?”
Cứu ta?
Chính Thành Ca cũng thấy hơi mơ hồ rồi.
Vốn dĩ hắn còn chuẩn bị rất nhiều lời thoại dùng để thuyết phục cô gái này, kết
quả bây giờ chẳng cần dùng đến nữa rồi.
Lòng dạ của cô gái này thật là kỳ lạ.
Vẫn chưa thân quen với hắn, đã bắt đầu suy nghĩ thay cho hắn rồi sao?
Thậm chí Thành Ca còn nghi ngờ, cho dù nàng nhìn thấy kẻ thù gặp nạn và bị
thương, chắc cũng sẽ đem về dốc lòng chăm sóc, cứu chữa mất.
“Chuyện này ấy mà, thật ta muốn ta tiếp tục sống cũng đơn giản thôi, bày một
cái Tụ Nguyên trận ở gần đây là được, như thế là ta có thể hồi phục được một
chút khả năng sống sót rồi.”
Thứ mà hắn cần là nhiều Tiên Nguyên Chi Lực hơn, như thế có thể rút ngắn
đáng kể thời gian thoát khỏi tình cảnh khó khăn này.
“Nhưng mà, pháp trận cấp cao quá thì ta không biết cách bày bố…”
“Không cần cấp quá cao, nhất giai là được rồi.”
Chỉ cần có một Tụ Nguyên trận nhất giai, là Thành Ca có thể tạo được mối liên
hệ với khoáng mạch tiên tinh ở đây rồi.
Đến lúc đó, hắn có thể sử dụng khoách mạch đó một cách tùy ý.
“Nhất gia là được sao?” Hàn Linh nào có biết dự định của hắn, nàng còn thấy
hơi ngạc nhiên, sửng sốt nữa.
Tụ Nguyên trận nhất giai đơn giản vô cùng, Tiên Nguyên Chi Lực có thể tập
hợp được cũng rất ít, đến Chân Tiên cũng rất ít khi dùng.
Một cái Tụ Nguyên trận bé tí như thế, “Sơn Thần” đã có thể hồi phục lại rồi
sao?
“Không sai, nhất giai là được rồi, ta sao có thể vì bản thân mà hấp thụ quá nhiều
Tiên Nguyên Chi Lực của tông môn các ngươi được chứ?”
Hàn Linh tí nữa thì bị hắn làm cho cảm động.
Nàng dụi dụi hốc mắt đỏ bừng, có chút thương cảm nói: “Ngươi đã ra nông nỗi
này rồi, mà vẫn còn suy nghĩ cho bọn ta, xem ra đúng là một người tốt.”
Thành Ca toát mồ hôi hột, đây là đang khen ta, hay là chê bai, hạ thấp ta vậy?
Lừa một tiểu cô nương như thế này, hắn cũng có chút áy náy.
Tính toán một chút, hắn quyết định tương lai sau này nhất định phải bù đắp cho
cô gái này mới được.
Ít nhất là phải trả cho người ta khoáng mạch tiên tinh bị hắn hút sạch.
Say đó, Hàn Linh thật sự đã bày một cái Tụ Nguyên trận ở gần đó.
Những đệ tử khác của Tuyết Linh tông kinh ngạc nhìn sang.
“Hàn Linh, ngươi làm cái gì đấy?”
“Đúng thế, ngươi bày Tụ Nguyên trận ở đây làm cái gì hả?”
Sắc mặt Hàn Linh khẽ biến, rất lâu sau đó mới nghĩ ra một lý do: “Đã trông coi
ở đây thì cũng không thể không làm gì cả, ta định thuận tiện tu luyện một chút
ấy mà.”
“Hóa ra là như thế!”
Những người tuyết khác bừng tỉnh đại ngộ, lập tức không truy hỏi đến cùng
nữa.
Chủ yếu là bởi vì cấp bậc của Tụ Nguyên trận này quá thấp, hơn nữa còn là loại
trận pháp tăng thêm thôi.
Cũng chẳng ai nghĩ được nó có thể đem đến sự thay đổi to lớn gì.
Tụ Nguyên trận vừa thành, Thành Ca thâm nhập Tiên hồn vào, trong chớp mắt
đã tìm thấy vị trí của khoáng mạch ở tít xa phía dưới.
Mượn trận pháp cấp thấp này làm cầu nối, hắn nhanh chóng có được quyền
khống chế khoáng mạch.
Sau đó, bắt đầu quá trình thôn tính.
Tiên hồn của hắn dùng tốc độ nhanh không tưởng mà hồi phục lại.
Thành Ca vô cùng vui mừng, quả nhiên như thế này có hiệu quả!
Hắn vội vàng dùng một Tiên thuật đỉnh chóp đảo ngược nguyên hồn, dùng Tiên
hồn nuôi dưỡng Tiên thể của mình.
Quá trình này lại không thuận lợi như thế.
Dưới sự ngăn cách của Cửu Thải Thiên Tinh, phần lớn Tiên Nguyên Chi Lực
đều bị bài xích ra ngoài.
Chỉ có một lượng nhỏ thâm nhập vào trong cơ thể hắn.
Dựa vào sức mạnh của Thành Ca, mất một tháng thì cũng không thể hồi phục
được đủ nguyên khí.
“Tiền bối Sơn Thần, ngươi thế nào rồi, đã đỡ hơn tí nào chưa?”
Hàn Linh lén lút truyền âm về phía Cửu Thải Thiên Tinh, nàng vẫn rất lo lắng
sợ không thể cứu được vị “Sơn Thần” này.
“Ta đỡ hơn nhiều rồi.”
“Thế thì tốt quá!”
Niềm vui của nàng xuất phát từ trái tim, đến mức khiến Thành Ca có chút cảm
động.
“Em gái nhỏ, đa tạ sự trợ giúp của ngươi. Như thế này đi, nể tình ngươi đối tốt
với ta như thế, sau này ta có thể tặng cho ngươi một cơ duyên.”
“Phụt, hả!”
“Ngươi còn tặng cơ duyên cho ta?”
Hàn Linh bật cười thành tiếng, những người tuyết khác cũng ngạc nhiên nhìn
sang.
Cơ duyên gì?
Nàng lại vội vàng truyền âm, đáp: “Thôi bỏ đi, ngươi đã lưu lạc, sa sút đến mức
độ này rồi, vẫn nên nghĩ cách nào sao để chăm sóc tốt cho chính mình đi, lão
Sơn Thần ạ!”
Thành Ca rất bất lực, thế mà hắn lại bị một người tuyết cỏn con coi thường?
Mà hắn thì vừa trẻ trung vừa đẹp trai ngời ngời, Sơn Thần thì Sơn Thần, tại sao
lại còn thêm một chứ lão vào làm gì?
Khả năng làm màu ở đâu?
“Tiểu muội muội à, sau này đừng hối hận nhá, đến lúc đó có ôm đùi cầu xin ta
thì cũng muộn rồi.”
“Ngươi cứ chém gió đi.”
Hàn Linh chỉ coi như hắn đang khoác lác, chém gió thôi.
“Ta còn lâu mới tin ngươi, với cả đừng có gọi ta là tiểu muội muội nữa, ta cũng
không phải là con gái!”
Ngươi không phải là con gái sao?
Thành Ca vô cùng bất ngờ.
Giọng nói và ngoại hình của ngươi, chẳng khác gì con gái cả.
“Được rồi, tiểu đệ đệ…”
“Ta cũng không phải là tiểu đệ đệ, Tuyết Linh tông bọn ta không phân giới tính
như Nhân tộc!”
Cái gì?
“Hóa ra ngươi là người lưỡng tính sao?”
“Ngươi biết là được rồi!” Hàn Linh hếch cằm kiêu ngạo, như thể người lưỡng
tính là một chuyện vô cùng quang vinh hiển hách vậy.
Điều này khiến Thành Ca nhất thời không biết phải bóc phốt, cà khịa từ đâu.
Mà cũng đúng vào lúc này, hắn đột nhiên phát hiện ở bên ngoài có động tĩnh
khác thường.
Ở dưới tuyết địa, một chút màu xanh của cây cỏ đang chậm rãi lan tỏa về phía
này.