Cho dù lời của các đại đế nói ra cũng có sức nặng, nhưng ai cũng nghe ra được
bọn họ không muốn đánh với Khương Thành.
Chuyện này khiến cho đám người Hàn Dung, Hàn Trác đều không hiểu nỗi.
Một sự hiểu lầm?
Khi thế hung hãn đòi chém đòi giết khi nảy, bây giờ lại quên đi chuyện của Vân
Ba cung và Hải tộc bị diệt rồi ư?
Chuyện này thật không hợp lẽ thường?
Đối mặt với một người nhỏ nhoi, mười vị Đại đế cao cao sừng sững trên đỉnh
của Linh giới lại sợ hãi ư?
Đây rốt cuộc là người thế nào chứ?
Cho dù hai giới Ma Tiên đánh sang đây, cũng không đáng để mấy vị Đại Đế
phải như vậy đúng chứ?
Nếu như Hồn Thiên, Huyền Cực biết trong lòng họ nói gì, chắc chắn sẽ nói,
chuyện này có ý nghĩa hoàn toàn khác nhau.
Hai giới Tiên Ma đánh sang, cho dù địch không lại thì vẫn còn con đường sống.
Nhưng tám Chuẩn đế của Thiên Kiếm cung làm sao mà chết đến bây giờ vẫn
chẳng có ai biết.
Thấy tốt thì dẹp!
Thấy tốt thì dẹp đi!
Trong lòng Giáng Hàn ở phía xa thầm gào thét, cầu nguyện.
Dọa cho kẻ địch chạy đi, không chiến đấu cũng thắng, đây chính là cục diện mà
nàng mong chờ nhất.
Nhưng Khương Thành hiển nhiên là lĩnh hội được ý của “Hàn quân sư” rồi.
“Hiểu lầm?”
“Không không không, chắc chắn không phải hiểu lầm.”
“Mấy người của Hải tộc và Vân Ba cung đó đều là do ta giết.”
“Không phải các ngươi muốn báo thù sao? Tìm ta này!”
Chuyện này…
Tất cả mọi người đều không biết nên nói gì cho phải nữa.
Giáng Hàn cũng suýt nữa cáu ngay tại chỗ với Thành ca, ngươi điên rồi sao?
Ngươi tưởng đối phương không biết thật sự là do ngươi làm sao?
Người ta rõ ràng đang rất rõ lại giả hồ đồ, giả vờ không biết, cho ngươi một nấc
thang để lui đấy!
Kết quả ngươi lại đá nấc thang đó đi?
Lần này đối phương muốn lui binh cũng khó mà lui rồi.
Quả nhiên, sắc mặt mười vị Đại đế phía đối diện đã trở nên rất khó coi, tỏ ra
phẫn nộ dữ dội.
Vừa nảy mới vừa nói báo thù cho Hải tộc và Vân Ba cung, bây giờ hung thủ
người ta cũng tự mình thừa nhận rồi, ngươi muốn lui thì đúng là trò cười.
“Ngươi đúng thật không biết sống chết!”
Hồn Thiên đại đế tức giận không gì bằng, tên này sao lại cứng đầu như vậy
chứ?
Làm người chừa lại một đường lui cũng không biết sao?
“Thật sự cho rằng bọn ta sợ ngươi à?”
“Cái chết của mấy đế Thiên Kiếm cung năm đó, ai biết được có nội tình bên
trong hay không?”
“Càng huống hồ gì, Vạn Linh điện bọn ta cũng không phải thứ mà Thiên Kiếm
cung có thể sánh được.”
Trên miệng thì hắn tự cổ vũ cho mình như vậy, nhưng hành động lại không dám
hơn.
Tiên kiếm, tiên giáp, tiên bảo gì đó, cái gì có thể phát động thì cứ đem ra trước.
Anh linh huyết mạch buff gì đó, cũng nhen nhúm lên trước, biến bản thân trang
bị thành con nhím.
Thành ca vốn định lập tức khai chiến.
Nhưng nghe bọn họ nhắc đến Thiên Kiếm cung, không thể không tạm thời dừng
lại.
“Chờ một chút, về chuyện của Thiên Kiếm cung ta có lời muốn nói.”
Hắn cảm thấy bản thân phải nói rõ một chút.
Không phải chiến tích của bản thân, mà vẫn tiếp tục lấy để tăng thêm thể diện
cho mình vậy thì thật không có đạo đức.
Mà Khương chưởng môn lại là một người thành thật, có suy nghĩ cao thượng.
“Tám người đó của Thiên Kiếm cung không phải do ta giết.”
“Năm đó ta cũng không rõ tình hình thế nào, chỉ thấy không ai nhận nên mới tốt
bụng ôm nó đến cả triệu năm nay.”
“Bây giờ cũng nên tiết lộ chân tướng rồi, hi vọng mọi người truyền lại cho
những người khác biết.”
Giáng Hàn tiên đế suýt chút ngất lịm, nàng sụp đổ rồi.
Càng sợ cái gì cái đó lại càng xảy ra.
Tên này có phải đồ ngốc không vậy?
Rõ ràng là cục diện không sao cả, đang cứng cáp lại bị ngươi biến thành chuyện
lớn.
Lần này không hay rồi, lại còn tự làm lộ đến cùng.
Không có chiến tích của Thiên Kiếm cung, Hồn Thiên, Huyền Cực bọn họ há
còn kiêng kị gì ngươi?
Một chút nghi ngại của đối phương cũng không còn rồi, bây giờ ngươi không
muốn khai chiến, đối phương cũng sẽ giành khai chiến với ngươi.
“Tám tiên đế của Thiên Kiếm cung không phải do ngươi giết?”
Đám người Hồn Thiên đại đế ngây ra không biết nói gì, có phần khó bề tưởng
tượng.
Khương Thành ưỡn ngực gật đầu: “Ca trước nay dám làm dám nhận, là của ta
thì sẽ không để nợ.”
Mấy đại đế ngây ra như phỗng.
Cmn thật hoang đường.
Không phải ngươi làm sao ngươi không nói sớm?
Sớm biết không phải ngươi, bọn ta năm đó đã không phải phát động nhiều
người như vậy để đẩy ngươi vào Khư Động rồi.
Nhưng mà bây giờ nói gì cũng muộn rồi.
Càng huông hồ gì lại có Cửu Thải Thiên Tinh chứ…
“Vậy thì đúng thật là đáng tiếc mà…”
Mấy vị Tiên đế vốn còn kinh sợ hoài nghi, bây giờ dũng khí đã tăng gấp mười
lần.
Nghĩ đến sự sợ hãi lúc trước, Huyền Cực đại đế suýt chút xấu hổ đến giận luôn
rồi.
“Suýt chút đã bị ngươi bịp rồi.”
“Đúng là tiếc thật.”
U Mộng đại đế đã lặng lẽ bao phủ quy tắc mộng của mình lên rồi.
“Nếu như chiến tích năm đó là thật thì cũng thôi đi.”
“Nếu đã không phải là thật, vậy ta thật sự cũng không biết ngươi lấy đâu ra cái
dũng khí mà đứng trước mắt bọn ta nói bừa thế nữa.”
“Đại kiếp triệu năm đã qua rồi, ngươi đã không còn là Kiếp Tâm, lại còn tưởng
bọn ta sẽ không dám giết ngươi sao?”
Cả người Thanh Hải đại đế đã biến mất rồi.
Đá xanh trong veo ở hiện trường, như ảo lại không ảo như thật mà không thật,
lại hiện ra sát ý vô biên.
“Thù của Vân Ba cung ta nên báo rồi.”
“Phải đó phải đó, thật là tiếc mà.”
Thành ca cười hi hi thúc động Huyền văn.
Sau đó phát động công kích trong lời nói tiếng cười.
Giáng Hàn và Mạc Phong hoàn toàn nghĩ không ra lần này Khương chưởng
môn làm sao qua được ải nữa.
Đối mặt với đội hình mười vị đại đế đúng là khiến người ta tuyệt vọng.
Chỉ dựa vào sức của một người, căn bản không thể nào thắng được.
Sau đó mồm bọn họ há thành chữ o.
Khi nhát kiếm đầu tiên của Khương Thành ra, người đã ở trong sự che đậy của
Pháp cảnh Huyễn của Hồn Thiên Đại đế rồi.
Bên trong đó, thứ có thể dùng được chỉ còn lại quy tắc Huyễn.
Tranh đấu với quy tắc này, ai có thể thắng được chính chúa tể của quy tắc huyễn
là Hồn Thiên đại đế chứ?
Nhưng ngay sau đó, một cảnh tượng không thể tưởng tượng nỗi xảy ra.
Thấy được trong pháp tắc không gian đó, lực huyễn vô bên từ trên người
Khương Thành che lấp tất cả, chớp mắt đã che cả Hồn Thiên đại đế.
Người ở bên ngoài căn bản nhìn không thấy được bên trong Huyễn cảnh đó đã
xảy ra chuyện gì.
Chỉ thấy được những ánh sáng vô đỗi không ngừng thay phiên nhau, như vô số
những tinh tú sáng rồi tắt.
Sau đó pháp tắc không gian vỡ đi, một bóng người từ trên cao rơi xuống.
̀m!
Ngã một cách nặng nề trên mặt đất, phát ra tiếng nặng nề.
Nhìn kĩ một chút, chính là Hồn Thiên đại đế.
Người này ngang tàng ở Linh giới cả chục tỷ năm, trải qua vô số đại kiếp, là
chúa tể Huyễn mà khi Tiên Ma quật khởi vẫn đứng vững, nhưng lại chết dễ như
trở bàn tay vậy ư?
Chết mà khiến người ta cứ ngỡ là ảo tưởng.
Nhưng đây lại là sự thật.
Đối với Khương Thành mà nói, chiến tích này vốn chả là gì cả.
Đại đế của Tiên giới, luận về sức chiến đấu thì cũng tương tương với Đế Huyền
cửu trọng của Huyền giới bên kia.
Hồn Thiên Đại đế coi như là đại đế nổi danh từ lâu, mạnh hơn một chút, thực
lực có lẽ sẽ ngang tầm với bốn tộc bên Huyền giới.
Vẫn còn kém hơn một chút so với Bạch Vô Khởi, Kim Khao.
Nhưng ở đẳng cấp này đối với Thành ca ngày nay mà nói đã chẳng còn sự uy
hiếp gì rồi.
Hắn thậm chí cũng chả dùng tới 50 Huyền văn, mà chỉ dùng Huyền Văn Huyễn,
Kiếm, Tử.
Ba cái là đủ rồi.
Huyền Văn thất trọng, tuy sức mạnh có thể điều động được không mạnh bằng
tâm quy tắc, nhưng luận về mức độ lĩnh ngộ hiểu biết với quy tắc thì đã cao hơn
rất nhiều so với Tiên đế ở tầng lớp này rồi.
Về mặt chất, thật sự đã có thể sánh với Tiên đế.
Pháp tắc không gian của Tiên đế sở dĩ có thể khiến người ta nghe mà hồn xiêu
phách lạc là bởi vì trong sự tranh đấu trong pháp tắc không gian, chỉ có môn
quy tắc của Tiên đế chúa tể đó.
Luận về trình độ lĩnh ngộ, Tiên giới ai có thể vượt qua được Tiên đế chứ?
Nên đương nhiên làm gì cũng thuận lợi rồi.
Nhưng sự xuất hiện của Huyền văn thất trọng, đã khiến ưu thế đó mất sạch