Nghe đến đây, khóe miệng Thành Ca giật giật.
Đây không phải là đám tiên nhân gặp nạn mà năm đó người của Huyền Tộc gọi
là “tà ma dị giới” sao?
Thế nào, bây giờ bọn chúng nở mày nở mặt rồi sao?
Đám người Giáng Hàn cùng Mạch Phong vẫn đang cố gắp giúp hắn “phổ cập”
kiến thức về mức độ đáng sợ của đối phương cơ đấy.
“Bọn họ ở đó đã tu luyện đến tầng cao nhất của Lực Huyền Văn, thần bí vô
cùng.”
“Chỉ dùng Huyền Văn thôi mà sức mạnh của bọn họ đã có thể sánh ngang hàng
với Tiên Đế rồi.”
Không ngờ các ngươi lại biết cả Huyền Văn cơ đấy, đúng là hiếm thấy.
Thành Ca cố tình cười mà như không cười nói: “Huyền Văn gì đó lợi hại vậy
sao?”
“Hai từ lợi hại còn chưa đủ để hình dung ấy chứ?”
Trên mặt Mạch Phong Chuẩn Đế đầy vẻ kiêng nể nói: “Ta từng tận mắt trông
thấy một Quy Lai Tiên Nhân chỉ mới tu tới Chuẩn Đế sơ kì, thế nhưng đã đánh
cho một vị Tiên Đế thua tới mức chạy trối chết!”
“Khả năng chiến đấu vượt cấp đến mức độ này, thực là khiến cho người khác sợ
hãi!”
Dễ thấy, tên Chuẩn Đế sơ kì kia đã để lại cho một Chuẩn Đế như hắn một ấn
tượng không thể xóa nhòa, đến nỗi mà bây giờ nhớ lại vẫn còn nguyên nỗi sợ
hãi.
Hàn Dung cũng bổ sung thêm: “Nghe nói Lực Huyền Văn kia có một quy tắc
khác biệt.”
“Luận về quy luật uy năng thì không sánh được với tâm quy tắc, nhưng luận
đến trình độ cao thâm thuần khiết thì lại vượt xa cảnh giới mà các Tiên Đế bình
thường có thể lĩnh ngộ.”
“Hơn nữa bọn họ vốn có cảnh giới lạc ấn của quy tắc, quả là một sự tồn tại trái
với ý trời!”
Cuối cùng Giáng Hàn Tiên Đế còn bổ sung thêm: “ Đám Quy Lai Tiên này
chẳng khác nào quy tụ được sức mạnh sở trường của lưỡng giới, căn bản không
phải thứ mà lẽ thường có thể suy đoán.”
“Trong số bọn họ có một Tiên Đế, sức mạnh của hắn lại càng khiến chúng ta
không thể tưởng tượng nổi.”
“Ngươi tuyệt đối không nên lấy cứng đối cứng với bọn họ, bọn họ quá mức bá
đạo rồi.”
Lúc này, Thành Ca đã nhìn rõ dáng vẻ của đám người Quy Lai Tiên.
Vừa thấy đã nhận ra người quen cũ.
Thủ lĩnh dẫn đầu Quy Lai Tiên không phải chính là Thương Hư Đại Đế - kẻ lúc
đầu còn làm cổ động viên cho mình đây sao.
Trận chiến Bí Cảnh Viêm Tộc, Thành Ca còn bận giết địch.
Sau trận chiến, lão già này cùng đám người của Bạch Vô Khải cùng tham gia
“trận chiến tranh đoạt bằng súng bắn nước”, không biết cuối cùng ai thắng.
Giờ đây quay lại Linh giới, sống cũng nổi tiếng quá đấy chứ!
Mà giờ nhìn thấy hắn, Thương Hư Đại Đế lập tức biến sắc, suýt nữa thì bị dọa
cho đái ra quần.
Thành Ca cố tình làm như không quen biết, bản thân thì hứng thú truy hỏi:
“Bọn chúng khá quá nhỉ, như vậy há chẳng phải đã thành kẻ thống trị mới của
Tiên giới sao?”
Thấy hắn đến nước này rồi mà còn chưa hoảng hốt, lại còn ra vẻ hiếu kỳ hỏi
một câu chẳng liên quan, Giáng Hàn cũng sắp muốn phát điên rồi.
Đại ca ơi, ngươi không thể mở to mắt mà nhìn tình hình trước mắt sao?
Sau khi chúng ta rời khỏi đây, ngồi xuống pha trà tán gẫu cũng chưa muộn mà.
Đến lúc đó ngươi hỏi ta đáp, hỏi một đáp ba không được sao?
“Đám tiên nhân trở về từ Huyền giới kia được mọi người gọi là Quy Lai Tiên.”
Hàn Dung tiếp tục ngoan ngoãn phổ cập kiến thức cho “đại thần”.
“Quy Lai Tiên của Linh giới bọn ta vẫn còn như tốt, sau khi quay lại cũng
không gia nhập Vạn Linh Điện, ngày thường chỉ chuyên tâm tu luyện, hơn nữa
trong trận đại chiến với Ảnh tộc khi xưa còn lập được đại công.”
“Quy Lai Tiên của hai giới Tiên Ma thì khác, bọn họ đã thay đổi trật tự hai
giới.”
Lúc này, đám Quy Lai Tiên kia đã nhẽ nhàng từ trên trời đáp xuống mặt đất.
Thành Ca vẫn kiên trì hỏi: “Bọn chúng thay đổi kiểu gì?”
Hàn Dung vừa sợ hãi vừa lo âu liếc nhìn đám Quy Lai Tiên đang dần dần tiếng
đến gần, trong lòng tràn ngập lo sợ bất an.
Đang muốn mở miệng nói thì lại bị Thương Hư Đại Đế đứng đối diện cắt
ngang.
“Ở Tiên giới, Đại Diễn Tiên Đế đã trở thành đại hiền giả của Tiên Minh, vị trí
này mới được thêm vào, có thể xem như ngang hàng với minh chủ Tiên Minh.”
“Ở ma giới, sau khi Thương La Ma Đế trở về không dung tha cho Thánh Điện.”
“Sau khi giết chết ba vị Ma Đế của Thánh Điện, hắn sáng lập Thiên Huyền
Điện, tự nhận là điện chủ, thanh thế cực thịnh, không thể xem thường.”
“Mặt khác những người từ Tử giới trở về, hiện giờ cũng đã trở thành người nắm
quyền.”
Lão già này không đoán được suy nghĩ trong đầu Thành Ca, thấy hắn không
chào hỏi gì mình, như thể chưa hề quen biết, trong lòng tràn đầy lo sợ bất an.
Chỉ có thể vội vàng trả lời tỏ rõ ý tốt, thể hiện lòng trung thành.
Nghe thấy cái danh hiệu đại hiền giả kia, khóe miệng Thành Ca giật giật.
Cái quái gì vậy, các ngươi sáng tạo hơn tí thì chết à, cứ thế đạo luôn cái chức vị
mà ca đây bịa ra, không biết xấu hổ là gì à?
Còn những người khác thì kinh ngạc, chẳng hiểu gì.
Thủ lĩnh của Quy Lai Tiên sao lại tốt bụng trả lời câu hỏi của Khương chưởng
môn nhỉ?
Mới vừa nãy, lúc đang đang lơ lửng trên trời còn muốn trấn áp Tuyết Linh tông
cơ mà?
Không lẽ đây chính là sự bình yên trước khi cơn phong ba ập tới chăng?
Trước khi ra tay còn muồn chơi trò mèo vờn chuột với đối thủ?
Đám người Giáng Hàn vẫn cực kỳ cảnh giác, bọn họ cứ thế từ từ lùi dần về phía
sau.
Thành Ca lại cười híp mắt hỏi: “Vậy còn Man giới và Yêu giới thì sao, Quy Lai
Tiên ở đó thì sao?”
Nghe thấy câu hỏi của hắn, Giáng Hàn và Mạch Phong cũng không biết nói gì.
Đại ca ơi, chúng ta đứng đắn hơi tí không được sao?
Ngươi còn muốn đối phương hỏi gì đáp nấy với ngươi nữa cơ đấy?
Bọn họ không phải thuộc hạ của ngươi đâu, là địch nhân mà!
Thế nhưng Thương Hư Đại Đế lại không giống như suy đoán.
Thấy Thành Ca cười, lão già này lại tỏ ra mừng vui khôn xiết.
Vội vàng trả lời một cách nghiêm túc: “Hai giới ấy không có Quy Lai Tiên.”
“Vì sao?”
“Ngoại hình của Yêu tộc và Man tộc quá mức nổi bật, vì thế mà phần lớn bọn
chúng sau khi tiến vào Huyền giới đều bị bại lộ do bị người của Huyên tộc vây
đánh. Số người sống sót cực ít lại không thể lĩnh ngộ được Huyền phách.”
Thành Ca khẽ gật đầu, lại hỏi tiếp: “Thì ra là vậy, vậy hai giới kia hiện giờ ra
sao?”
Khương Hư Đại Đế không dám dừng lại một khắc, lập tức đáp lại: “ Yêu giới
suy yếu, vì không có Quy Lai Tiên trợ lực, thực lực của họ đã tụt xuống phía
sau Linh giới và Tử giới.”
Người của Thiên Khu Các và Tuyết Linh Tông hoang mang đến tột độ.
Thế này là sao?
Sao lại cảm thấy thủ lĩnh của Quy Lai Tiên đúng thật là hỏi gì đáp nấy thế nhỉ,
không thể phối hợp hơn luôn ấy chứ!
Thế này rốt cuộc là sao?
“Man giới thì sao?”
“Man giới có Mãng Dã trấn giữ, sức mạnh của tên này cực lớn, ngay cả bọn ta
cũng không cách nào thắng được.”
“Mãng Dã có thật là lợi hại như vậy không?”
“Thật vậy, Tiên giới từ thuở sơ khai, người này được sinh ra từ quy tắc lực, trời
sinh trời nuôi, được thiên nhiên ưu ái!”
Thương Hư dường như thấy như vậy còn chưa đủ, lo lắng câu trả lời của mình
làm Thành Ca không hải lòng, lại bổ sung thêm một câu.
“Hắn từng một mình chiến đấu với Tam Đại Long Đế bất bại, phải biết rằng,
Tam Đại Long Đế cũng là sinh linh viễn cổ, sinh ra nhờ quy tắc.”
Đám người Giáng Hàn, Mạch Phong và Hàn Dung, Hàn Trác đều hơi hoài nghi.
Bầu không khí trước trận đại chiến sao lại kì lạ thế nhỉ?
Thủ lĩnh hai phe lại có thể tán gẫu thoải mái như thế này, đúng là chuyện lạ.
Ngay cả ba vị Chuẩn Đế chưa gặp bao giờ phía sau Thương Hư Đại Đế cũng
chưng ra bộ mặt đầy khó hiểu.
Trên mặt họ còn đằng đàng sát khí, chỉ chờ có mệnh lệnh là khai chiến.
Chỉ với sức mạnh của Huyền Văn, bọn họ không cần lo sợ thứ gì trong lục giới
này cả.
Hoàn toàn không hiểu vì sao phải lãng phí thời gian như vậy.
Còn Thành Ca cũng đã hỏi được kha khá, lúc này mới phất tay.
“Được rồi, bây giờ ngươi có thể ra tay được rồi đó.”
Thương Hư Đại Đế xém tí nữa thì khóc nhè.
Lão Đại ơi, biểu hiện của ta khi nãy còn chưa vừa ý ngươi sao?
Ngươi còn muốn giết ta sao?
Hắn vội vàng bày ra vẻ mặt tươi cười, cười tươi đến nỗi khuôn mặt già nua chả
khác nào hoa cúc phơi khô: “Ngươi đúng thật là đang nói đùa, ta tới đây không
hề có ác ý gì cả, khai chiến cái gì chứ, ta không biết gì hết…”