Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 756




Lời vừa thốt ra, dù là Giáng Hàn, Mạch Phong hay là ba tên Chuẩn Đế đối diện

kia, tất cả đều kinh ngạc đến không thể khép chân lại được.

Gì?

Ngươi không phải đến khai chiến sao?

Ngươi đang đùa bọn ta đấy à?

Nhưng ngay sau đó những người Thiên Khu các và Tuyết Linh tông đều mừng

như điên.

Không khai chiến là chuyện tốt!

Giáng Hàn Tiên Đế vội vàng tiến lên cười dịu dàng nói: “Thương Hư Đại Đế

thật sự là hiểu rõ đại nghĩa, biến chiến tranh thành tơ lụa, thật đáng mừng, làm

cho bọn ta…”

Lời của nàng còn chưa nói xong Thành Ca đã cắt lời nói.

“Biến cái gì chiến tranh?”

Hắn trừng mắt nhìn Thương Hư Đại Đế vẻ mặt khó chịu: “Vừa rồi ngươi hô

đánh hô giết, cho rằng ta không nghe được sao? Tiên khí trong tay ngươi còn

đang phát sang, cho ta là người mù à?”

Giáng Hàn tức giận muốn nổ phổi, hận không thể một đạp đá văng hắn sau đó

tự mình chấp nhận nghị hòa.

Chỉ tiếc người làm chủ ở đây không phải nàng.

Mà Thương Hư Đại Đế đối diện lại thật sự sợ hãi.

Vẻ mặt hắn cầu xin, nhanh chóng ném Tiên khí tùy thân của mình lên mặt đất,

sau đó ngoan ngoãn giơ hai tay lên.

“Khương tiền bối, đây đều là hiểu lầm!”

“Ta thật sự không biết là ngươi đã đến, nếu sớm biết ta nhất định sẽ giúp ngươi

dạy dỗ cho tốt Vạn Linh điện kia trước tiên, để bọn họ không làm phiền sự yên

tĩnh của ngươi…”

Cả đám đều ồ lên.

Giáng Hàn Tiên Đế và đám người Hàn Dung hoàn toàn nghi ngờ nhân sinh.

Đã xảy ra chuyện gì?

Mới nghe thấy gì vậy?

Vị thủ lĩnh Thương Hư Đại Đế trở về từ Linh giới này cũng không phải là một

nhân vật dễ đối phó.

Năm đó sau khi trở về từ Huyền giới đã từng dốc sức chiến đấu với mấy tên

Ảnh tộc lục giai, sau đó lại đơn độc khiêu chiến hai vị Tiên Đế Hồn Thiên và

Huyền Cực đã nổi danh từ lâu, hơn nữa lại còn chiến thắng.

Để lại uy danh vô tận, được vô số Tiên nhân sáu giới ngưỡng vọng ca ngợi đến

nay.

Bởi vì có sự tồn tại của hắn mà mấy năm nay hai giới Tiên Ma đều tôn trọng

Linh giới hơn nhiều, cũng không dám khinh thường kiêu căng như trước đây.

Người như vậy bất kể đi đến đâu đều làm cho Thần Ma lui tránh, chư Tiên kính

sợ!

Sao hắn lại có thể sẽ ăn nói khép nép như vậy?

Chuyện này cũng quá không hợp lẽ thường rồi?

“Thương Hư Đại Đế, ngươi đang làm cái gì vậy?”

Ba tên Chuẩn Đế không biết Thành Ca phía sau Thương Hư kia chịu không nổi.

Ba người tế ra Tiên khí, đằng đằng sát khí.

“Người này cho dù có mạnh hơn nữa thì sao chứ, chẳng lẽ còn có thể địch nổi

Lực Huyền Văn của chúng ta sao?”

“Đúng vậy, đánh trước một trận, để cho hắn mở mang kiến thức về sự lợi hại

của chúng ta…”

Thành Ca ý vị sâu xa cười: “Thương Hư, xem ra thủ hạ của ngươi có thái độ thù

địch rất lớn nhỉ!”

Mặt Thương Hư Đại Đế như màu đất.

Hận không thể nghiền xương ba người kia thành tro.

Đm ba người các ngươi muốn tìm chết cũng đừng kéo theo ta!

Còn không để hắn ra tay, hơn mười người Chuẩn Đế khác ở Huyền giới và bí

cảnh đã gặp qua Thành Ca liền nhảy dựng lên.

Ba quyền hai cước đánh ba tên Chuẩn Đế kia té trên mặt đất, sau đó làm một

trận đánh tơi bời.

Huyền Văn và Tiên lực liên tiếp phóng ra, đánh cho mặt mũi bầm dập.

Miệng còn không ngừng mắng.

“Huyền Văn, cho ngươi Huyền Văn này!”

Bịch bịch bịch!

“Còn để cho Khương tiền bối mở mang kiến thức?”

Ầm ầm ầm!

“Ngươi lợi hại này! Ngươi lợi hại này!”

Bọn họ quả thật là căm tức.

Ba người các ngươi có mắt nhìn chút được không?

Biết vị này là ai không?

Chơi đùa Huyền Văn trước mặt hắn à?

Người ta là tổ tông Huyền Văn đó được không?

Thiên Hoa Bản Đế Tôn Chung Thác của Huyền giới còn bị hắn xử lý, chỉ bằng

chút đạo hạnh này của các ngươi còn dám tới chịu chết à?

Huống chi thực lực của người này không chỉ như vậy.

Thậm chí còn sáng tạo thần tích, đánh vỡ hàng rào vị diện, xử lý hết mấy sinh

linh cao cấp của Chân Viêm thế giới!

Đánh nhau với hắn à?

Đầu các ngươi cũng cứng lắm!

Tự mình muốn tìm chết cùng đừng liên lụy bọn ta!

Ba người bị đánh đến hấp hối, trút giận hết rồi lúc này mọi người mới bỏ qua.

Sau đó đồng loạt vứt bỏ vũ khí, vẻ mặt cười nịnh đi đến trước mặt Thành Ca.

“Khụ, cái kia…”

“Khương tiền bối, như vậy ngươi có vừa lòng chưa?”

“Bọn họ là ba con sâu làm rầu nồi canh, không đại diện cho tất cả bọn ta.”

“Đúng vậy đúng vậy, sự kính ngưỡng của bọn ta đối với ngươi vẫn chưa biến

mất, mỗi ngày đều phải thầm đọc tên ngươi 100 lần!”

“Một ngàn lần!”

“Một trăm ngàn lần!”

Đám người này lại còn biết vin vào để bắt chuyện.

Môn đồ của Thiên Khu các và Tuyết Linh tông phía đối diện đã không còn sức

nói gì.

Xem như bọn họ đã nhìn ra tất cả những người này đã biết Khương chưởng

môn từ sớm.

Không chỉ như thế, bọn họ còn giống như rất sợ Khương chưởng môn.

Thương Hư Đại Đế thở dài liên tục: “Mấy năm nay ta vẫn nhớ kỹ lời dạy bảo

của ngươi, một ngày cũng không dám quên…”

Lúc này Thành Ca mới tiếc nuối thu lại thanh kiếm trong tay.

“Ôi, ngươi nói sớm chứ, làm ta xém chút nữa đánh nhầm người rồi.”

Khóe miệng Thương Hư Đại Đế co rút, trong lòng oán thầm.

Cái gì gọi là đánh nhầm người?

Nhìn bộ dạng chưa mãn nguyện của ngươi, ngay từ đầu rõ ràng đã kìm lại

không xử bọn ta chứ gì?

Chính là như vậy à?

May mắn hắn cầu xin tha thứ nhanh, hơn nữa thái độ thành khẩn, bằng không

thật sẽ bị sát thần khủng bố này thuận tay giết chết, vậy khóc cũng không biết

đến nơi nào khóc đây.

Hắn không nhịn được vuốt cái trán đầy mồ hôi, trong lòng dâng lên cảm giác

may mắn sống sót sau tai nạn.

Mà đám người Giáng Hàn và Hàn Dung đối diện cũng giống như sống sót sau

tai nạn, may mắn vô cùng.

Thật tốt quá.

Không cần đánh nhau thật sự là quá tốt.

Sau khi vui sướng, thứ bọn họ còn lại chính là sự kính trọng, ngưỡng mộ như

núi cao.

Khương chưởng môn này rốt cuộc làm sao quen biết đám người Thương Hư

Đại Đế này vậy?

Chẳng lẽ là ở Huyền Giới?

Hay là hắn đã từng ở Huyền giới thu phục qua những người này?

Bọn họ cũng không muốn rõ, chỉ cảm thấy lão nhân gia hắn thật sự rất cao thâm

khó lường.

“Ngươi gần đây mới trở về sao?”

Thương Hư Đại Đế “thoát đại nạn”, lại không khỏi làm như thân thiết với

Thành Ca.

“Năm đó sau trận chiến ấy, bọn ta cũng từng đi tìm ngươi ở Huyền Giới, nhưng

không tìm được.”

“Không thể ngờ được, thì ra Khương Thành ở Tiên giới kia chính là ngươi!”

Mấy năm nay bọn họ ở Tiên giới, cũng nghe qua đại danh của Kiếp Tâm

Khương Thành, chỉ là không nghĩ tới hai người là cùng một người.

Thành Ca thản nhiên nói: “Đương nhiên là ta, người đẹp trai như thế chẳng lẽ

còn có người thứ hai sao?”

Sau lại hỏi: “Thư Bạch Vi bây giờ còn tốt chứ?”

“Vẫn tốt, nhưng mà nàng hàng năm hay ở Huyền giới bên kia, hiện giờ nàng

cũng không bị người Huyền Tộc bài xích, hẳn là sống cũng không tệ lắm.”

Nếu ở Huyền Giới, vậy không có chuyện gì rồi.

“Vậy là tốt rồi.”

“Ngươi còn có gì dặn dò không?”

Thương Hư Đại Đế không quá dám đứng quá lâu bên cạnh hắn, suy nghĩ rời đi

sớm một chút.

Chủ yếu là đứng trước mặt sự tồn tại đáng sợ có thể thoải mái nghiền chết chính

mình, hắn hoàn toàn không có cảm giác an toàn chút nào.

Thành Ca thoáng suy tư một chút, sau đó quay đầu lại chỉ người của Tuyết Linh

tông.

“Những người này có chút ân tình với ta, ngươi chắc biết.”

Hắn sẽ rời khỏi Linh giới, dù sao vẫn không thể cứ mang theo toàn bộ Tuyết

Linh tông.

Sau khi hắn rời khỏi nơi này, lỡ bọn họ bị thế lực khác ở Linh giới trả thù cũng

không tốt lắm.

“Ta biết ta biết, từ nay về sau Tuyết Linh tông chính là bạn tốt của ta!”

Thương Hư Đại Đế cũng không ngốc, đây chính là cơ hội tốt lấy lòng đại lão.

Với hắn mà nói chỉ là chuyện nhỏ, ước gì cơ hội thế này đến nhiều thêm vài lần.

Đám Chuẩn Đế phía sau kia lần lượt vỗ ngực cam đoan.

“Từ nay về sau bọn ta sẽ che chở cho Tuyết Linh tông!”

“Ai dám xâm chiếm Tuyết Linh tông, sẽ chính là kẻ địch của bọn ta!”

“Nói rất đúng, ân nhân của Khương chưởng môn chính là ân nhân của bọn ta!”

Lời nói này làm trên dưới Tuyết Linh tông mừng như điên rồi