Bầu Trời Thanh Xuân

Chương 14:Buổi dã ngoại sau thi.




Cuối cùng tụi nó cũng hoàn thành xong kì thi học kì đầy khó khăn rồi. Trong thời gian chấm bài thì trường sẽ cho tụi nó nghỉ 1 tuần. Sướng ghê. Ước gì trường tui cũng được vậy nhỉ ??. Phòng tụi nó nhanh chóng lên kế hoạch đi chơi. Chúng nó sẽ đi Đà Lạt. Đó là thành phố mộng mơ. Tụi nó đi 5 người gồm nó, Khánh Quỳnh, Song Trà, Quế Anh và có cả Minh Hoàng bạn trai của Quỳnh nữa. Đáng lẽ là cũng có anh. Nhưng anh sợ anh đi nó sẽ khó chịu. Tụi nó lên đến đấy là khoảng 5 giờ sáng. Trời lúc này rất huyền ảo, thơ mộng, sương mù bao quanh huyền huyền ảo ảo cứ như đang ở trên chốn Bồng Lai tiên cảnh vậy đó. Nó và tụi bạn liền lấy smartphone ra sống ảo. Mấy cái dụ này thì khỏi phải chê. Tụi nó là thánh mà. Chụp một hồi rồi tụi nó cũng đói. Tụi nó đi vào Carrot Restaurant để ăn. Ở đây đồ ăn khá ngon luôn. Trong chuyến đi này ai cũng FA chỉ có Quỳnh là có bạn trai thôi. Quỳnh và Hoàng cứ chăm sóc nhau làm cho tụi kia ghen tị lắm.
\- Quỳnh. Bà đang thả cẩu lương cho tụi tui sao \(Nó nhíu mày\)
\- Haha. Nếu không muốn vậy thì mấy bà lo mà kiếm bạn trai đi nhé. Không sẽ phải chịu dài dài \(Quỳnh chọc quê tụi kia, lúc đó Hoàng cũng cười\)
Từ lúc biết chuyện. Nó và Khánh Thiên trở nên xa cách hơn. Cho dù mỗi lần anh có cố làm thân với nó cũng không được. Còn chuyện Minh Hoàng cũng liên quan đến vụ đó thì lúc đầu nó cũng giận lắm. Nhưng vì không muốn Quỳnh biết nên nó cũng coi như không có gì. Nó vẫn cư xử bình thường với Hoàng như trước đây thôi.
\- Chị im đi \(Quế Anh lườm Quỳnh\)
\- Thôi lên đây phải kiếm được vài anh đẹp trai bắt cóc về làm bạn trai mới được. Haha \(Song Trà cười tít mắt\)
\- Thật mong chờ \(Nó cười cười\)
Sau khi ăn xong tụi nó đi dạo vòng vòng hồ Tuyền Lâm ngắm cảnh và chụp ảnh. Lên đến Đà Lạt nó cảm thấy rất thoải mái vì không khí ở đây rất tuyệt. Nó thì rất rành mấy chỗ ở đây vì một năm trước nó đã từng đi du lịch cùng gia đình ở đây mà. Đi nhiều rồi tụi nó cũng mệt nên về khách sạn nghỉ ngơi. Nó và Quỳnh ở chung một phòng. Song Trà và Quế Anh thì một phòng. Còn Minh Hoàng thì xác định ở một mình nhé. Đến chiều, tụi nó chơi đùa, ngắm cảnh, ăn uống, selfie cũng sắp hết một ngày. Tụi nó định ở trên đây đến 4 ngày rồi mới về. Chắc 4 ngày này cũng đủ cho tụi nó tham quan gần hết mấy cái địa điểm nổi tiếng ở Đà Lạt này. Buổi tối tụi nói còn đi ăn khuya, dạo hồ Xuân Hương tâm sự này nọ các kiểu nữa. Đám tụi nó toàn là trai xin gái đẹp không nên rất được nhiều người chú ý đến và đặc biệt là nó. Đi chơi mà bị người ta cứ để ý dòm ngó. Nó cũng thấy khó chịu nhưng ai kêu nó đẹp quá làm gì. Với lại mắt của người ta, người ta muốn nhìn gì thì nhìn mình đâu cản được. Không lẽ chạy lại móc mắt người ta ra không cho nhìn nữa à. Làm người ai lại làm thế. Mà chỉ nhìn chứ đâu có làm gì nó đâu. Nó cũng chả mất mác gì. Đến tối tụi nó cũng về khách sạn ngủ.
\- Hôm nay thật thoải mái. \(Nó nằm lăn lộn trên giường\)
\- Hôm nay bà cười nhiều hơn rồi. \(Quỳnh nhìn nó\)
Đúng. Có lẽ từ ngày biết được chuyện anh đem tình cảm của nó ra cá cược thì nó ít cười hơn. Nhất là những lúc gặp anh. Hôm nay có lẽ là ngày mà nó cảm thấy thoải mái nhất tính từ lúc đó tới giờ.
\- Có lẽ là vậy \(Nó cười tít cả mắt\)
\- Thôi bây giờ thì đi ngủ thôi nào. Mai tui có một nhiệm vụ rất quan trọng phải hoàn thành nữa. \(Quỳnh đá mắt với nó\)
\- Nhiệm vụ gì. Nghe tò mò chết đi được. \(Nó níu Quỳnh hỏi\)
\- Bí mật. Nếu bật mí thì bí mật sẽ bị mất. Haha
\- Được được bà đợi đấy...
Nói rồi tụi nó cũng ngủ. Nó rất tò mò chuyện đó. Nhưng nay nó mệt rồi không còn đủ sức để bắt Quỳnh kể nên đành để ngày mai tính sổ với Quỳnh vậy. Tắt đèn...