“Bây giờ ổn rồi, cháu có thể phải giảm cân nếu béo hơn.”
“Tại sao cháu vẫn giảm cân, làm sao cậu chủ có thể bằng lòng để cho cháu giảm cân?”
Nhắc đến anh, nụ cười trên gương mặt Du Ánh Tuyết dịu dàng hơn rất nhiều.
Giờ chắc anh ấy đang làm việc ở công ty nhỉ?
“Ánh Tuyết, lần này trở về cháu sẽ không rời đi nữa chứ? Từ hôm nay, cháu sẽ sống ở biệt thự sao?” Di Lý ngồi xuống nói chuyện phiếm với cô.
Du Ánh Tuyết mỉm cười gật đầu. “Ừ, bắt đầu từ hôm nay, cháu sẽ sống ở đây, không đi đâu cả.”
“Vậy thì tốt rồi!” Dì Lý thở phào nhẹ nhõm: “Dì sợ hai người lại giận dỗi nhau. Mấy năm nay cháu không ở đây, nhà này dường như còn chẳng giống một ngôi nhà thực sự nữa, cả ngày đều tẻ nhạt. Thấy cậu chủ khó chịu, lúc đó dì cũng thấy khó chịu theo, vì dif không giúp được gì cho cậu ấy cả. Giờ thì ổn rồi, cháu về rồi. Nếu sau này cậu ấy không thoải mái thì cháu có thể an ủi cậu ấy. Hai người sống vui vẻ cùng nhau thì đây mới là ngôi nhà thực sự được.” Du Ánh Tuyết cười.
“Dì Lý, dì đừng lo lắng, sau này dù có ai đuổi cháu đi cháu cũng sẽ không đi đâu hết!”
“Đây là lời lời cháu nói đấy nhé! Hôm nay dì Lý cũng yên tâm rồi.”
Du Ánh Tuyết cười. Rồi gắp một đũa thức ăn đầy “Mau ăn cơm đi, rồi nghỉ ngơi thật tốt. Cậu chủ tìm người đấm bóp cho cháu, muộn một chút nữa người ta sẽ đến đấm bóp cho cháu, để xương cốt được thư giãn”
Du Ánh Tuyết gần như mắc nghẹn trong cổ họng.
Anh làm thế… có quá đáng không?
Thực sự đã thuê một nhân viên đấm bóp!
Anh thực sự muốn nói với cả thế giới sao? Ôi trời, sau này cô còn đâu mặt mũi mà gặp ai được nữa!
Buổi chiều, người đấm bóp đến thật. Sau khi được ấn huyệt và đấm bóp, cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Tình trạng đau nhức trên cơ thể cũng đã thuyên giảm nhiều.
Du Ánh Tuyết cũng không nhàn rỗi, buổi tối thay quần áo xong liền đi ra ngoài trở về khách sạn.
Cô ấy đang thu dọn từng thứ một, tâm trạng cô vui vẻ một cách đáng ngạc nhiên.
Khi cô đóng gói hộp trang sức của mình, như đã nhớ ra điều gì đó, sau đó cô đi đến lấy chiếc vòng tay mà cô đã giấu ở nơi sâu nhất ra.
Cô lau nó thật cẩn thận và đeo lại vào tay mình.
Cô đã không đeo nó trong một thời gian dài…
Nhưng, cô luôn giữ chiếc vòng tay này như một báu vật, chiếc vòng tay này không hề dính bụi, thậm chí sau một thời gian cô lại đưa nó ra lau để nó luôn sáng như ban đầu.
Cô từng cảm thấy rằng giữ được chiếc vòng sáng như ban đầu thì giống như cô đã lưu giữ được tất cả những kỷ niệm đẹp nhất.
Bây giờ có vẻ như những ký ức tốt đẹp đó không những đã được lưu giữ mà còn được tiếp tục…
Đã tiếp tục…
Du Ánh Tuyết kéo hành lý trở về biệt thự. Anh không về ăn bữa tối, nhưng điều này ít nhất không ảnh hưởng đến tâm trạng của Du Ánh Tuyết.
Sau bữa tối, cô đi tắm và dựa vào chiếc gối trên ghế sô pha rồi thoải mái xem TV.
Chiếc ghế sô pha êm ái quấn lấy cô tròn trịa. Nhiệt độ tỏa ra từ lò sưởi giữ cho cả căn phòng luôn ấm áp.
Có lẽ là vì đêm qua cô ngủ không được nhiều, cô xem TV một lúc rồi lại ngủ thiếp đi. – Không biết bao lâu sau… Lông mi khẽ động đậy.
Khi Du Ánh Tuyết mở mắt ra lần nữa, khuôn mặt quen thuộc đã ở ngay trước mắt cô. Anh đang ngồi trên mép ghế sofa nơi cô đang nằm, và đang bật máy tính.
Những ngón tay dài nhảy trên bàn phím, trông thanh thoát và tao nhã như đang chơi đàn piano.
Trong căn biệt thự thật ấm áp. Bên ngoài cửa sổ trời đã tối, rèm trắng trên cửa sổ đã được kéo chặt.
Có vẻ lo lắng sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ cô, anh tắt ngọn đèn pha lê sáng nhất trong sảnh, chỉ để lại một ngọn đèn mờ nhạt. Ngay cả TV cũng được điều chỉnh đến âm thanh nhỏ nhất.
Dường như có thần giao cách cảm. Cô vừa mở mắt ra, anh liền cảm thấy hình như cô đã tỉnh, anh quay đầu nhìn cô thật âu yếm.
Du Ánh Tuyết xoa nhẹ lưng anh: “Mấy giờ rồi?” Giọng nói ngái ngủ. “Đã hơn 8 giờ.”