Bé Con, Chú Không Thể Chờ

Chương 365




“Vâng… Vậy em đã ngủ được một lúc lâu rồi” Du Ánh Tuyết, uể oải quay sang liếc nhìn máy tính của anh rồi hỏi: “Sao anh lại ngồi đây làm việc?

“Muốn ở bên em” Lòng bàn tay to của Kiều Phong Khang rời khỏi máy tính và đáp xuống khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.

Lòng bàn tay anh rất nóng, anh nhẹ nhàng vuốt ve làn da của cô.

Đôi mắt anh sâu như đại dương, nhìn cô chằm chằm, như thể cho dù nhìn cô thế nào cũng không thấy đủ.

Du Ánh Tuyết thấy không tự nhiên lắm khi bị anh nhìn chằm chằm như thế, cô ngồi lại gần anh. Cô nhướng mi nhìn anh, sau đó hỏi nhỏ: “Sao lại nhìn em như thế?”

“Anh muốn nhìn thấy tất cả những gì anh đã bỏ lỡ trong mấy năm qua…” Dường như, anh nhìn thế nào cũng thấy không đủ.

Anh đã bỏ lỡ bốn năm, và cô gái nhỏ anh yêu cũng đã có những thay đổi trong trong bốn năm đó…

Kiều Phong Khang đặt máy tính ra xa, sau đó đưa cô ra khỏi chăn bông và ngồi trên đùi anh một cách dễ dàng.

Trong suốt cả quá trình, ánh mắt dịu dàng và trìu mến của anh khiến Du Ánh Tuyết đỏ mặt, tim đập loạn nhịp. Cô lấy tay che mắt, nhỏ giọng phản đối: “Anh nhìn em như thế, em xấu hổ lắm…”

Anh cười thật thấp.

Giọng nói quá mức gợi cảm. Lòng bàn tay to nắm lấy tay cô. Đầu ngón tay lành lạnh, anh nhìn xuống cổ tay mảnh khảnh của cô, màu sắc tươi sáng càng làm cho đôi mắt anh trở nên sâu hơn.

Ánh mắt Du Ánh Tuyết nhìn theo ánh mắt của anh.

“Anh tưởng em đã ném nó đi rồi”Anh nói. Trong một đêm như đêm nay, giọng nói càng nghe càng xúc động.

Du Ánh Tuyết chạm vào chiếc vòng kim cương, lè lưỡi tinh nghịch: “Không dám, sợ anh tức giận cắt tay em mất”

Anh bóp chóp mũi rất nhỏ của cô một cách trìu mến: “Sao em còn ghi thù anh thế?”

Chuyện đã xảy ra bao năm rồi vậy mà cô vẫn nhớ.

Thời gian dài như vậy, họ đã tưởng chừng thời gian đó sẽ không bao giờ kết thúc, nhưng bây giờ nghĩ lại, lại nhanh tựa như thoi đưa.

Cô trở về rồi.

Mọi thứ đã được khôi phục lại hình dáng ban đầu. Dường như họ chưa bao giờ xa cách, chỉ có trong lòng càng thêm trân quý.

Du Ánh Tuyết nở nụ cười: “Lúc trước ai bảo anh nóng tính như vậy.”

Kiều Phong Khang nghịch chiếc vòng tay nhỏ bé đã thấm đẫm nhiệt độ cơ thể của cô, như nhớ ra điều gì đó, anh đột nhiên ôm cô rời khỏi chân mình. Sau đó, ôm cô đứng dậy đi lên tầng.

“Anh đưa em đi đâu?”

Du Ánh Tuyết hỏi khi cô đi theo anh lên tầng.

Vốn tưởng rằng anh đi vào phòng ngủ, nhưng anh đã đẩy cửa phòng làm việc ra.

Du Ánh Tuyết bối rối nhìn anh đi về phía bàn, và mở ngăn kéo.

Cô không biết anh đang tìm cái gì, chỉ thấy anh cầm nó trong lòng bàn tay, rồi ngẩng đầu nhìn cô: “Ánh Tuyết, lại đây.”

Du Ánh Tuyết ngoan ngoãn bước tới. Kiều Phong Khang nắm tay phải có vào lòng bàn tay mình, lúc bối rối chỉ cảm thấy trên đầu ngón tay lành lạnh.

Và sau đó… Lúc cô nhẹ nhàng lướt qua thì một chiếc nhẫn đơn giản đã được đeo vào tay cô.

Đó là ngón tay đeo nhẫn của cô.

Du Ánh Tuyết rất xúc động, hồi lâu, cô đưa ngón tay vuốt ve chiếc nhẫn, chìm trong suy nghĩ.

“Bây giờ có phải đến lượt em rồi không?” Anh thì thầm. Bởi vì cảm xúc mãnh liệt trào dâng trong lòng, giọng nói của anh khàn khàn.

Có một chiếc nhẫn khác nằm trong lòng bàn tay đang mở ra của anh.

Nhẫn dành cho nam. Du Ánh Tuyết hoàn hồn. Cô đeo chiếc nhẫn vào ngón tay dài khỏe khoắn của anh gần như ngay lập tức.

Khoảnh khắc đó giống như một nghi thức trang trọng vậy.

Thật muốn cứ thế này trói anh cả đời…