Hôm nay Phó Chính Vũ muốn chơi với Vạn Thu nhưng Vạn Thu vừa hết tiết đã gục xuống bàn ngủ.
Liên tục vài lần như thế khiến Phó Chính Vũ cảm thấy vô cùng kì lạ.
Tới giờ cơm trưa, Phó Chính Vũ nghi hoặc hỏi: "Sao hôm nay cậu lại ngủ nhiều thế?"
"Tớ muốn buổi chiều và buổi tối không buồn ngủ." Vạn Thu nói thật.
"Cậu định làm gì... À đúng rồi, ngày mai là sinh nhật anh Sở, cậu muốn chuẩn bị sinh nhật cho anh Sở đúng không?" Phó Chính Vũ lập tức nghĩ tới điều này.
Vạn Thu có chút bừng tỉnh.
Sau đó gật gật đầu.
"Lần trước sinh nhật anh Sở cậu cũng lo này lo kia, năm nay vậy mà còn khoa trương hơn cả năm ngoái."
Phó Chính Vũ chỉ trêu chọc mà thôi, cậu nhóc cũng không hứng thú với việc Vạn Thu ngủ hay không mà chỉ thuận miệng hỏi.
Vạn Thu cũng không có hứng trả lời, thậm chí còn im lặng hơn trước.
Tiết học cuối cùng vừa kết thúc, Phó Chính Vũ liền chạy đến sân chơi bóng rổ, lập tức đi tìm Vạn Thu.
Nhưng hôm nay Vạn Thu lại từ chối.
"Không đến sân thể dục vậy thì cậu đi đâu?" Phó Chính Vũ biết rất rõ lịch trình của Vạn Thu, "Anh hai cậu lúc này còn chưa tới trường mà phải không?"
Vạn Thu nói: "Tớ không rời trường, hôm nay tớ phải đợi em trai tan học."
"Vậy sao cậu không đợi luôn ở sân thể dục?" Phó Chính Vũ thường nhờ Vạn Thu giữ hộ cặp sách cho mình.
"Tớ muốn đợi ở cổng trường." Vạn Thu nói.
Phó Chính Vũ gãi tóc.
"Vậy thì tớ sẽ đợi với cậu ở cổng trường."
Cuối cùng Phó Chính Vũ lại chuẩn bị khoác cặp sách lên.
Vạn Thu lắc đầu.
"Không phải gia đình cậu không để cậu ở một mình sao? Cậu không sợ người nhà sẽ tức giận nếu cậu đi một mình sao?" Phó Chính Vũ hỏi, cậu nhóc được yêu cầu để mắt tới Vạn Thu.
"Tớ sẽ không ra khỏi cổng trường." Vạn Thu nói.
Phó Chính Vũ không hiểu, gãi đầu: "Rốt cuộc hôm nay cậu sao vậy? Sao cậu lại hành động kỳ lạ thế?"
Vạn Thu chỉ im lặng.
Phó Chính Vũ cuối cùng không có lựa chọn nào khác: "Vậy cậu đừng rời khỏi cổng trường, cậu chỉ đứng ở đó chờ Sở Ức Quy thôi sao?"
"Ừ."
Phó Chính Vũ nhịn không được, lại buông cặp sách xuống: "Vậy tớ đi chơi nhé?"
"Ừ." Vạn Thu nói.
Phó Chính Vũ nhìn bóng lưng Vạn Thu rời đi, mặc dù không biết Vạn Thu muốn làm gì, nhưng cậu nhóc luôn cảm thấy hôm nay Vạn Thu có vẻ khó nói chuyện hơn bình thường.
Chẳng lẽ có chuyện gì đó rất quan trọng cần phải làm sao?
Phó Chính Vũ nghĩ nghĩ, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Lý Thước.
Vạn Thu xách cặp đi tới cổng trường, ngồi ở bên vỉa hè.
Đây là góc chết ở lối ra cổng trường, thường sẽ không có ai tụ tập ở đây sau giờ học.
Vạn Thu lấy sách giáo khoa ra, bởi vì lơ đãng nên những dòng chữ gọn gàng lại trở nên lộn xộn, không thể lọt vào tầm mắt cậu.
Sau giờ học, cổng trường tấp nập người đến người đi, rộn ràng nhốn nháo.
Có những người đùa giỡn với nhau, có những người lại ở một mình, cũng có những người tới đón đón đưa đưa.
Vạn Thu cầm sách giáo khoa nhìn mọi người.
Khi mọi người trong trường tiểu học gần như đã về hết mà lớp chín vẫn còn chưa tan, Vạn Thu dần có chút nhụt chí.
Phó Chính Vũ cũng đã rời đi, nhưng cậu nhóc chạy ra khỏi trường rất nhanh, thậm chí không nhận ra Vạn Thu đang ở ngay gần đó.
Mà Vạn Thu cũng không gọi Phó Chính Vũ.
Vạn Thu yên lặng ngồi.
Đôi mắt luôn dán chặt vào những chiếc ô tô liên tục tiến về phía cổng trường và những người xuống xe.
Cuối cùng Vạn Thu đã tìm được người mình muốn gặp.
Vạn Thu đứng dậy, cầm cặp sách đi về phía người đó.
Người đàn ông cao lớn, bờ vai hơi gầy, hiển nhiên tuổi tác không còn trẻ.
Người đàn ông quay đầu lại, liếc mắt một cái liền trông thấy Vạn Thu.
Ánh mắt ông ta dán chặt vào Vạn Thu, Vạn Thu cũng ngẩng đầu lên.
Người đàn ông đưa lưng về phía xe, bước tới chỗ Vạn Thu.
Vạn Thu cầm cặp sách bằng cả hai tay, ngước nhìn người đàn ông cao lớn.
Nhiễm Vĩnh Duệ lên tiếng trước: "Hình như cháu đang đợi chú."
Đây là lần đầu tiên Vạn Thu chủ động đáp lời một người lạ.
Nhưng vì có lý do chống đỡ nên cậu không hề tỏ ra sợ hãi: "Xin chào."
Nhiễm Vĩnh Duệ cúi đầu, nói với Vạn Thu: "Cháu có chuyện muốn nói với chú sao?"
Vạn Thu lặng lẽ hít một hơi: "Chú muốn mang em trai đi sao?"
Vạn Thu nín thở.
Chờ đợi câu trả lời từ đối phương.
"Đúng vậy."
Câu trả lời quá khẳng định khiến tầm nhìn của Vạn Thu trở nên trống rỗng trong giây lát.
"Tại sao?" Vạn Thu tiếp tục hỏi.
"Bởi vì thằng bé là con của chú."
"Nhưng... chú đã bỏ rơi em ấy."
"Người bỏ rơi thằng bé không phải là chú."
Vạn Thu lặng lẽ siết chặt quai cặp: "Nhưng em ấy ở nhà rất tốt."
Nhiễm Vĩnh Duệ nhìn Vạn Thu.
Đứa trẻ gầy gò hoàn toàn không giấu được sự hoảng sợ trong lòng, nhưng vẫn dùng sức đứng trước mặt ông.
Giống như một con sóc xòe móng vuốt nhỏ, cố gắng chống đỡ một con mèo hoang.
Nhiễm Vĩnh Duệ lại không có ý định đối xử nhẹ nhàng với con cái nhà người khác.
"Đó là nhà của cháu, không phải nhà của đứa trẻ kia phải không? Cháu có quan hệ huyết thống với ba mẹ, anh em cháu, nhưng đứa trẻ kia thì không, người có quan hệ huyết thống với nó là chú, chỉ có chú mới là người nhà của nó thôi.
"Em ấy là em trai cháu." Vạn Thu lập tức nói.
"Cháu còn quá nhỏ, không hiểu được huyết thống quan trọng như thế nào đâu, cháu và nó căn bản không phải anh em, thằng bé vĩnh viễn không có khả năng trở thành người nhà của cháu."
Vạn Thu biết mình ngốc, trên thế giới này nhất định có rất nhiều chuyện quan trọng mà cậu không biết hoặc không hiểu.
Ví dụ như quan hệ huyết thống mà người đàn ông này nói.
Nhưng có duy nhất một điều mà cậu biết rất rõ ràng.
"Em ấy là em trai cháu, là người nhà của cháu, là người quan trọng nhất đối với cháu!"
Vạn Thu nói với người đàn ông trước mặt với vẻ chắc chắn.
"Thằng bé cũng rất quan trọng với chú, đó là con trai chú, là đứa trẻ vì chú mới có thể ra đời."
Vẻ mặt của Nhiễm Vĩnh Duệ luôn bình tĩnh, giọng điệu không nhanh không chậm.
Căn bản không coi Vạn Thu là người ngang hàng để nói chuyện.
"Cháu đặc biệt đến đây để giấu đứa trẻ đó đi sao?"
"Em ấy là em trai cháu, cháu phải bảo vệ em ấy."
Nhiễm Vĩnh Duệ cười.
Một người lớn cười vì nghe được lời nói buồn cười từ miệng một đứa trẻ.
Nhiễm Vĩnh Duệ chưa bao giờ để tâm đến sự nghiêm túc của Vạn Thu, cũng sẽ không đối đãi bình đẳng với những nỗi lo của Vạn Thu.
Cho dù muốn đàm phán, Vạn Thu cũng chưa bao giờ nằm trong phạm vi đàm phán của ông ta.
"Đừng đùa với chú nữa."
Giọng nói lạnh lùng của Nhiễm Vĩnh Duệ mang theo vẻ coi thường.
"Việc này để cho đứa trẻ kia quyết định, cháu chỉ là một người anh em không có huyết thống mà thôi."
Vạn Thu rất nhạy cảm với cảm xúc.
Vạn Thu thậm chí không nhìn thấy người đàn ông này nhìn thẳng vào mắt mình.
Vạn Thu không hiểu đây là ý tứ không tôn trọng, cũng không có cách nào đáp lại một cách mỉa mai.
Người luôn dễ dàng bị ảnh hưởng bởi cảm xúc của người khác như Vạn Thu luôn bị Sở Ức Quy dễ dàng ảnh hưởng.
Trong giấc mơ, trong một thế giới được tạo nên từ ký ức và khói bụi.
Vạn Thu cảm nhận được tâm tình của Sở Ức Quy.
— 'Hắn rời Sở gia.'
Không phải là 'Hắn vui vẻ rời Sở gia'.
Em trai không vui vẻ vì chuyện này.
Vạn Thu ngẩng đầu, nghiêm túc nói với người đàn ông: "Cho dù có gặp chú bao nhiêu lần đi chăng nữa, em ấy cũng sẽ không bao giờ vui vẻ."
"Chú chắc chắn không thể mang em trai đi được."
"Cháu sẽ bảo vệ em ấy thật tốt!"
Vạn Thu rất quyết tâm.
"Cháu đúng là một đứa trẻ ngạo mạn, rõ ràng là con cái gia đình giàu có, vậy mà lại không có ai dạy bảo cháu sao?"
Nhiễm Vĩnh Duệ cau mày.
Ông ta vươn tay ra.
Khi bàn tay tiến lại gần, người đàn ông trung niên cao lớn như một cái bóng khổng lồ, dần dần nuốt chửng ánh hoàng hôn trên người Vạn Thu.
Vạn Thu kiên định đứng tại chỗ, không hề tỏ ra sợ hãi.
Đột nhiên một bàn tay từ phía sau Vạn Thu vươn ra, trực tiếp đẩy bàn tay đưa về phía Vạn Thu.
Âm thanh vang lên đột ngột phá vỡ bầu không khí lạnh lẽo.
Bàn tay của Nhiễm Vĩnh Duệ vẫn duy trì tư thế bị đẩy ra, trong mắt đầy kinh ngạc.
"Ngài đang làm gì vậy?" Giọng nói của Sở Ức Quy vang lên từ phía sau Vạn Thu.
Sau khi Vạn Thu nhận ra người đứng sau mình là ai, cậu dang rộng hai tay.
Như muốn dùng chiều cao của mình để đứng ở giữa, tách hai người ra.
Nhiễm Vĩnh Duệ khôi phục vẻ bình tĩnh, dò hỏi Sở Ức Quy: "Con đã nói với thằng bé chuyện gì về ba vậy? Thằng bé cứ coi ba như kẻ thù."
"Anh trai sẽ không vô duyên vô cớ bài xích người khác, hoặc là vì cháu, hoặc là vì Nhiễm tiên sinh rất giống người xấu, hoặc cả hai."
Sở Ức Quy trông rất bình tĩnh, không hề tỏ ra vui vẻ khi đối mặt với người thân cùng huyết thống của mình.
"Haiz." Nhiễm Vĩnh Duệ dường như đã lấy lại được chút kiên nhẫn sau khi nhìn thấy Sở Ức Quy, "Tối nay có muốn đi ăn cùng nhau không?"
"Xin lỗi, tối nay cháu phải tan học cùng anh trai." Sở Ức Quy nói.
"Con định từ chối ba sao?" Nhiễm Vĩnh Duệ hỏi.
Sở Ức Quy không trả lời câu này, dường như không cho rằng câu này đang nói với mình.
Hắn chỉ nắm tay Vạn Thu, trực tiếp lướt qua Nhiễm Vĩnh Duệ.
Khi bọn họ đi ngang qua, Sở Ức Quy nói với Nhiễm Vĩnh Duệ: "Hình như cháu chưa nói muốn gặp ngài, cùng ngài đi ăn cơm chỉ xuất phát từ lễ phép, xin đừng hiểu lầm."
Nhiễm Vĩnh Duệ quay lại nhìn Sở Ức Quy, mà Sở Ức Quy thậm chí không quay đầu lại.
Nhưng Vạn Thu bị kéo đi lại quay lại nhìn.
"Ít nhất hãy nói một tiếng tạm biệt với ba chứ."
Giọng nói của Nhiễm Vĩnh Duệ như thể không truyền đến tai Sở Ức Quy.
Nhưng chắc chắn có thể nghe được từ khoảng cách này.
Nhiễm Vĩnh Duệ và Sở Ức Quy đã gặp nhau nhiều lần, dạo gần đây ông ta thường xuyên đến thăm.
Thái độ của đối phương từ trước đến nay không mềm cũng không cứng, điều này khiến Nhiễm Vĩnh Duệ có chút bất an.
Dường như không có ý định rời Sở gia, nhưng dường như cũng không lưu luyến Sở gia nhiều đến thế.
Mà hôm nay ông ta thấy được một Sở Ức Quy khác hẳn thường ngày.
Khá cường ngạnh, Nhiễm Vĩnh Duệ lần đầu tiên thực sự nắm bắt được cảm xúc của Sở Ức Quy.
Có phải vì gần tuổi nên quan hệ mới thân thiết như vậy không?
Nhiễm Vĩnh Duệ cau mày suy nghĩ.
Sở Ức Quy kéo Vạn Thu đi.
Đồng phục cấp hai và tiểu học không quá giống nhau, bọn họ nhìn qua như cặp anh em hơn nhau nhiều tuổi.
Lúc này trường cấp hai đã tan học, Sở Ức Quy là một trong những người ra đầu tiên.
Khi Vạn Thu quay đầu lại, cậu nhìn thấy một lượng lớn học sinh ùa ra bên cạnh Nhiễm Vĩnh Duệ.
Vạn Thu nhìn Sở Ức Quy ở bên cạnh.
Trong hoàng hôn, những ngón tay Sở Ức Quy nắm tay cậu dường như đỏ hơn bình thường.
Ánh đèn rực rỡ thắp sáng con đường.
Vạn Thu nhìn bóng lưng Sở Ức Quy được chiếu sáng bởi ánh đèn, dường như nhìn thấy những sắc thái hoa mỹ lại phức tạp.
"Vừa rồi anh trai nói chuyện gì với người đó thế?"
Sở Ức Quy bước chậm lại, truyền giọng nói đến Vạn Thu.
Vạn Thu thành thật trả lời: "Anh nói với chú ấy, anh phải bảo vệ em thật tốt, không cho chú ấy mang em đi."
Bước chân của Sở Ức Quy khựng lại, quay đầu qua.
Ánh đèn của những phương tiện đi qua phản chiếu trong con ngươi của Sở Ức Quy, nhấp nháy rồi lại tắt.
"Sao anh biết ông ta sẽ ở cổng trường?"
"Anh không biết, anh chỉ đợi thôi, bởi vì em trai thỉnh thoảng sẽ đi ăn cùng chú ấy, anh nghĩ chú ấy có thể sẽ đến." Vạn Thu trả lời.
Sở Ức Quy nhìn Vạn Thu.
Đột nhiên cười lớn.
Vạn Thu thấy Sở Ức Quy dùng hai tay xoa loạn tóc cậu.
"Anh trai của em thực sự ngày càng thông minh mà."
Vạn Thu dùng ánh mắt long lanh nhìn em trai mình qua kẽ hở của bàn tay.
"Anh ghét ông ta sao?" Sở Ức Quy hỏi.
"Ừm."
"Tại sao?"
"Bởi vì em trai đều không vui." Vạn Thu nắm lấy cánh tay Sở Ức Quy, "Chỉ cần em nhìn thấy chú ấy, sẽ luôn không vui."
Sở Ức Quy mở miệng, nhịn không được bật cười: “Anh có biết em đã gặp ông ta bao nhiêu lần không?”
"Nhưng bây giờ em trai... rất vui." Vạn Thu nói.
Mặc dù nụ cười của Sở Ức Quy nhạt đi nhưng lại không biến mất.
"Em vui vì anh trai, không phải vì ông ta.”
Vạn Thu mím môi, dường như có chút nho nhỏ tự hào: "Anh và em sẽ luôn vui vẻ bên nhau."
Sở Ức Quy nhướng mày, cười nói: "Đúng vậy."
Vạn Thu và Sở Ức Quy nắm tay nhau, cùng đi về nhà.
Rõ ràng luôn cùng nhau đi học, nhưng đã lâu rồi chưa tan học cùng nhau.
"0 giờ đêm nay, em sẽ mười sáu tuổi." Sở Ức Quy nói.
"Chúc mừng sinh nhật em trước." Vạn Thu nói.
"Vậy 12 giờ đêm nay không nói với em nữa sao?"
"12h anh sẽ lại nói lần nữa."
"Sinh nhật còn phải đi học nên thời gian tổ chức sẽ rất ngắn."
"Anh sẽ hát chúc mừng sinh nhật em."
Những cuộc trò chuyện không có gì quan trọng, nhưng lại đại biểu cho mong chờ một ngày mai hạnh phúc.
Bước đi của cả hai không đều nhau, một lớn một nhỏ, nhưng lại có tốc độ như nhau.
Bọn họ đi dọc ven đường, thỉnh thoảng quần áo lại cọ vào bụi cây xanh gần đó, tạo ra một chút rung chuyển.
"Anh có muốn ở bên em không?"
"Có."
Vạn Thu đáp lại, quay đầu nhìn về phía Sở Ức Quy.
Chẳng bao lâu nữa, đường chân trời sẽ chỉ còn lại một vệt trắng.
Trước khi bầu trời bước vào màn đêm, Vạn Thu hỏi.
"Vậy em sẽ ở bên anh chứ?"
Sở Ức Quy quay lại nhìn Vạn Thu.
"Vâng."
Vạn Thu lặng lẽ nắm lấy tay Sở Ức Quy.
Một cơn gió thổi qua.
Cuốn lên cát bụi bên chân hai người.
Vạn Thu cúi đầu, lại dường như nhìn thấy tro tàn còn chưa tiêu tán.
——
Vạn Thu nhìn cầu thang.
Những chuyện trong mơ sẽ xảy ra, Vạn Thu cảm thấy không thể chịu đựng được.
Giống như những gì trong giấc mơ.
Thực sự có khả năng Sở Ức Quy sẽ rời khỏi Sở gia.
Sự xuất hiện của ba ruột Sở Ức Quy chính là bằng chứng lớn nhất.
Vì vậy rất có thể Sở Ức Quy cũng sẽ bị gãy chân, đau đớn cuộn tròn trên mặt đất.
Chỉ là căn nhà gần trường này cũng không có cầu thang rộng rãi như trong mơ.
Vì cầu thang hẹp nên tay vịn rất dễ bám vào.
Có thể bị ngã không?
Vạn Thu vẫn nhớ trong giấc mơ, cậu đứng trên cầu thang, Sở Ức Quy bị ngã xuống cầu thang.
--'Chúc mừng sinh nhật.'
Cậu nói những lời này.
Vào lúc 12 giờ, Vạn Thu sẽ chúc mừng sinh nhật em trai.
Sau đó em trai liền ngã xuống.
Muốn tránh điều này xảy ra.
Nếu muốn tránh cầu thang, chẳng phải không lên tầng vào ngày sinh nhật là phương án tốt nhất sao?
Vì vậy hôm nay Vạn Thu yêu cầu Sở Ức Quy làm bài tập ở tầng một, mặc dù Sở Ức Quy nghi hoặc nhưng cũng không từ chối.
Vạn Thu ngồi ở bậc cuối cùng của cầu thang, trầm ngâm suy nghĩ.
"Anh, rốt cuộc anh đang làm gì vậy?" Sở Ức Quy hỏi.
Sắc mặt Vạn Thu rất nghiêm túc, nghiêm túc đến mức Sở Ức Quy không thể không chú ý.
Vạn Thu không muốn nói lý do.
"Được rồi." Sở Ức Quy có chút bất đắc dĩ, "Vậy đêm nay cũng không về ngủ sao?"
Vạn Thu gật đầu.
Sở Ức Quy có chút vi diệu: "Vậy chúng ta ngủ ở đâu?"
"Sofa." Vạn Thu nói.
"Cũng chỉ có một dãy ghế sofa, chỉ có thể ngủ được một người thôi.” Sở Ức Quy nói.
"Anh có thể ngủ dưới đất."
Trên mặt đất có trải thảm, thời tiết bây giờ cũng không quá lạnh, chỉ cần đắp chăn bông lên là được.
Sở Ức Quy hỏi: "Vậy tắm rửa thay quần áo thì thế nào?"
"Có thể nhờ anh hai giúp đỡ." Vạn Thu nói.
"Ừm…"
Mặc dù Sở Ức Quy hoàn toàn không hiểu lý do Vạn Thu làm điều này, nhưng...
"Được rồi."
Sở Ức Quy thỏa hiệp.
Khi Dương Tắc bối rối mang theo quần áo đi xuống, hắn nhìn Vạn Thu giống như thần bảo hộ đang trực tiếp canh giữ cầu thang, lại nghi hoặc nhìn Sở Ức Quy.
Sở Ức Quy xòe tay ra, tỏ ý mình cũng không hiểu.
Vạn Thu ngồi trên thảm, nhìn Sở Ức Quy đã thay đồ ngủ trên ghế sofa.
Nếu ngày hôm nay trôi qua an toàn, chứng tỏ những lời trong ký ức sẽ không thực sự xảy ra.
Khi đó, ký ức về việc cậu bị bỏ rơi cũng sẽ không xảy ra.
Sở Ức Quy chống cằm nhìn Vạn Thu: "Hôm nay em không thể lên tầng sao?"
"Ừm." Vạn Thu kiên định gật đầu.
Sở Ức Quy cười nói: "Tại sao?"
Mặc dù Sở Ức Quy hỏi rất nhiều lần nhưng Vạn Thu vẫn không trả lời.
Sở Ức Quy suy nghĩ một chút, nói: "Anh có thể biết trước tương lai sao? Đoán trước em sẽ ngã cầu thang sao?"
Vạn Thu mở to mắt: "Biết trước tương lai?"
"Biết được những chuyện sẽ xảy ra trong tương lại, chính là biết trước tương lai."
Vạn Thu dừng lại một chút, mím môi: "Ừm, anh có thể biết trước tương lai."
Sở Ức Quy buồn cười.
Hắn nhìn Vạn Thu đang ôm gối sofa, nói: "Vậy hôm nay em phải cẩn thận, không được lên tầng."
"Ừm!" Vạn Thu gật đầu.
Sở Ức Quy nằm xuống.
Mười hai giờ đáng lẽ là thời gian đi ngủ, nhưng hôm nay thật lại đặc biệt.
Bọn họ cùng nhau đợi đồng hồ điểm mười hai giờ.
Cùng nhìn thời gian trôi qua từng phút.
Sở Ức Quy co chân lại, nhìn Vạn Thu cũng nghiêm túc không kém.
Đèn trong phòng khách đã tắt, chỉ còn lại một ngọn đèn tối tăm, không mờ cũng không sáng.
Khi mười hai giờ chậm chạm gõ cửa, Vạn Thu hít một hơi, nói: "Chúc mừng sinh nhật."
Một lần nữa, bài hát Chúc mừng sinh nhật không hay lắm vang lên.
Sở Ức Quy nghiêng đầu lắng nghe, khóe miệng treo nụ cười.
Vạn Thu đẩy món quà được gói cẩn thận cho Sở Ức Quy, Sở Ức Quy nhìn chiếc hộp vuông vắn, trong mắt đều là ý cười.
"Em có thể mở không?"
"Được." Vạn Thu nói.
Sở Ức Quy cẩn thận mở bọc bên ngoài, nhìn thấy một căn nhà nhỏ bên trong.
Lần này là một căn nhà nhỏ kiểu Nhật với lối trang trí ấm áp đáng yêu.
"Nhưng chúng ta chỉ có thể đợi đến hè mới cùng nhau lắp ráp được." Sở Ức Quy cười: "Phải đợi lâu đó."
"Không sao." Vạn Thu chớp mắt nói: "Anh cùng đợi."
Tiếng cười của Sở Ức Quy vang vọng.
Vạn Thu nhìn Sở Ức Quy, thấy được một vẻ mặt xinh đẹp và hạnh phúc.
Giống như...
Giống như ánh trăng.
"Anh, lại đây." Sở Ức Quy nói.
Vạn Thu đặt chiếc gối trong tay xuống, nghi hoặc đi đến bên cạnh Sở Ức Quy.
Sở Ức Quy đột nhiên nắm lấy tay Vạn Thu, ấn Vạn Thu xuống ghế sofa.
Vạn Thu nằm trên ghế sofa, vẫn còn bối rối.
"Mặc dù có chút miễn cưỡng, nhưng cũng không phải là hoàn toàn không thể."
Sở Ức Quy nghiêng người, Vạn Thu nằm vào khoảng trống giữa hắn và ghế sofa.
Sau đó kéo chăn mỏng đắp cho cả hai.
"Chúc ngủ ngon, anh trai."
Vạn Thu do dự một chút, thò đầu ra khỏi chăn.
Chớp chớp mắt, nhìn Sở Ức Quy.
Sở Ức Quy đã nhắm mắt lại, là bộ dáng không cho từ chối.
Vạn Thu nhìn thật lâu.
Ghế sofa không đủ rộng nên hai người ngủ chung cũng khá miễn cưỡng.
Cho nên giữa bọn họ không có khoảng cách.
Vạn Thu đụng vào lồng ngực Sở Ức Quy.
Ấm áp, đàn hồi.
Là chân thật.
Giống như Sở Ức Quy ôm, Vạn Thu cũng ôm lấy Sở Ức Quy.
Nhắm mắt lại.
Cậu cúi đầu hướng về phía cổ Sở Ức Quy, hương thơm sau khi tắm và mùi của Sở Ức Quy quyện vào nhau, rất mê hoặc.
Vạn Thu được bao quanh bởi hương vị ấm áp và thoải mái, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ yên bình.
Dương Tắc đi xuống nhìn hai người, không khỏi nhướng mày.
Trong tâm trạng dở khóc dở cười, hắn tắt ngọn đèn cuối cùng còn sáng.
Sau đó lên tầng, trở về phòng của mình.
——
Trên đường đến trường, Lý Thước nhìn thấy Vạn Thu và Sở Ức Quy vừa mới xuống xe.
Hai bên vừa vặn nhìn thấy nhau, tuy muốn cất bước đi nhưng Lý Thước đã kìm lại.
Mặc dù năm ngoái bị Vạn Thu tra tấn vào ngày này nhưng có lẽ năm nay sẽ không xảy ra.
Dạo này Lý Thước ít khi trốn học, số lần gặp Vạn Thu cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Nhưng Phó Chính Vũ thường xuyên gửi tin nhắn cho cậu ta.
Ví dụ như hôm qua Sở Ức Quy không ở lại lớp để thảo luận đề với các bạn mà trực tiếp ra khỏi lớp bởi vì Phó Chính Vũ đã gửi tin nhắn cho Lý Thước.
Phó Chính Vũ kể về sự bất thường của Vạn Thu, sau đó Lý Thước đóng vai trò là người trung gian, nói với Sở Ức Quy.
Chỉ là…
Lần đầu tiên thấy dáng vẻ Sở Ức Quy khẩn trương như vậy.
"Anh Lý Thước." Vạn Thu nhìn thấy Lý Thước, chào hỏi rất lễ phép.
Một tiếng ‘anh Lý Thước’ vẫn luôn học từ Phó Chính Vũ, nhưng Phó Chính Vũ còn chưa bắt đầu trưởng thành, mà Vạn Thu đã cao lên không ít.
Suy cho cùng vẫn có chênh lệch tuổi tác mà.
"Hôm qua cậu xảy ra chuyện gì vậy?" Lý Thước cũng có chút tò mò.
Vạn Thu nghiêng đầu nói với Lý Thước: "Tớ đợi một người ở cổng trường."
"Đợi được không?" Lý Thước hỏi.
"Đợi được rồi." Vạn Thu ngoan ngoãn gật đầu.
"Cậu đợi ai? Ai bắt nạt cậu sao? Bạn cùng lớp à?" Mặc dù giọng điệu của Lý Thước như không có chuyện gì nhưng vẫn nghiêm túc hỏi.
"Không phải, tớ đang đợi một chú." Vạn Thu nói.
"Ồ." Nếu không phải chuyện ở trường thì không có vấn đề gì.
Trong khoảng thời gian này Lý Thước không dám trốn tiết, học tập rất nghiêm túc.
Chỉ còn hơn một tháng nữa là thi cấp ba, nếu không làm tốt sẽ gặp rắc rối.
Lý Thước vẫn biết cái nào nặng cái nào nhẹ.
"Gần đây tôi không có nhiều thời gian quan tâm đến những chuyện khác, nếu cậu có chuyện gì thì có biết đi tìm ai không?" Lý Thước quay đầu hỏi Vạn Thu.
Vạn Thu gật đầu nói: "Tìm những người học lớp tám."
Bước chân Sở Ức Quy dừng lại, Lý Thước cũng dừng lại, hai người cùng nhau nhìn về phía Vạn Thu.
Nhưng Vạn Thu nắm tay lấy Sở Ức Quy, không có ý định buông ra.
Cậu ngước lên nhìn họ một.
"Anh, đến giờ học của trường tiểu học rồi, vào lớp thôi." Sở Ức Quy nói.
Vạn Thu lắc đầu: "Hôm nay anh muốn đưa em đến lớp học."
Lý Thước nhướng mày, lại có bất ngờ gì sao?
Nhưng Vạn Thu nhìn qua có vẻ cũng không mấy mong đợi.
"Được." Sở Ức Quy quay người, tiếp tục đưa Vạn Thu đi cùng.
Lý Thước nghi hoặc nhìn, sau nhiều lần, cậu ta đã quen với việc hai thiếu niên vừa đi vừa nắm tay nhau.
Xung quanh đã có bạn cùng lớp chào hỏi, mọi người đều rất có hảo cảm về Sở Ức Quy.
Ngay cả Lý Thước lúc này cũng có chút xu nịnh hỏi Sở Ức Quy, hy vọng hắn sẽ quan tâm mình nhiều hơn.
Lý Thước lấy một gói bánh quy socola từ trong cặp sách.
Ném cho Sở Ức Quy.
Sở Ức Quy đột nhiên nhận được bánh quy cũng có chút mờ mịt.
"Chúc mừng sinh nhật." Lý Thước nói.
Gói bánh rõ ràng được lấy ra từ một góc siêu thị, tùy tiện nhét vào cặp sách, sau đó bị bỏ quên trong cặp ba bốn ngày.
Giấy gói nhăn nhúm khắp nơi, bánh quy bên trong rõ ràng cũng không may mắn thoát nạn.
Nhưng Sở Ức Quy lại cười: "Cảm ơn, năm ngoái cậu cũng tặng quà sinh nhật cho tôi.”
Lý Thước suy nghĩ một chút, ý Sở Ức Quy nói là bữa sáng kia sao?
Nếu những thứ này có thể coi là quà sinh nhật thì cậu ta cũng cảm thấy xấu hổ.
Chỉ là…
Lý Thước thấy đôi mắt sáng ngời của Vạn Thu đang nhìn mình, dường như rất vui khi cậu ta tặng quà cho Sở Ức Quy.
Suy cho cùng, Lý Thước nhớ sinh nhật của Sở Ức Quy là nhờ công của Vạn Thu.
Lần đầu tiên là được Vạn Thu yêu cầu.
Lần thứ hai là vì Vạn Thu và Phó Chính Vũ thảo luận, Phó Chính Vũ liền nói cho cậu ta biết.
Quả thực giống như việc bạn bè sẽ làm, mặc dù cho đến nay cậu ta vẫn cảm thấy mối quan hệ giữa mình với Sở Ức Quy có chút miễn cưỡng.
"Nếu có cơ hội, tôi cũng hi vọng có thể tặng cậu một món quà sinh nhật." Sở Ức Quy nói với Lý Thước.
"Không cần." Sinh nhật của Lý Thước đều vào kỳ nghỉ hè, cậu ta thường xuyên đi cùng đám bạn bè thân thuộc.
Sở Ức Quy cũng không quá để ý chủ đề này.
Khi lên cầu thang, Vạn Thu buông tay Sở Ức Quy ra.
Đứng phía sau Sở Ức Quy.
Sở Ức Quy đứng trên cầu thang, quay đầu nhìn lại: "Anh có muốn tiễn em đến cửa lớp không?"
Vạn Thu đương nhiên gật đầu.
Lý Thước tâm tình phức tạp đứng nhìn, hai người này đang làm trò gì vậy?
Sở Ức Quy quay lưng về phía Vạn Thu nên không nhìn thấy được, nhưng Lý Thước lại có thể thấy rõ ràng.
Ánh mắt Vạn Thu như đang nhìn một chiếc bình hoa lung lay sắp rơi khỏi góc bàn, lo lắng trừng thẳng.
Khi Sở Ức Quy đi ngang qua ai đó, Vạn Thu lại lo lắng mở rộng hai tay, như thể sợ Sở Ức Quy sẽ ngã.
Lý Thước: "..."
Mỗi ngày trong trường học đều có rất nhiều người lên xuống cầu thang, nhưng cậu ta cũng chưa từng thấy có người bị ngã được không?
"Vậy em về lớp học nhé?" Sở Ức Quy đứng ở cửa quay lại nói với Vạn Thu.
Vạn Thu gật đầu.
"Tối gặp lại, anh trai." Sau khi nhận được câu trả lời của Vạn Thu, Sở Ức Quy bước vào trong lớp.
Lý Thước không chút suy nghĩ mà đi vào phòng học, chỉ là trên áo đột nhiên có một lực đạo rất nhẹ, cũng không rõ ràng lắm.
Lý Thước: "…" Cậu ta có dự cảm không tốt.
Lý Thước mặt không biểu cảm quay đầu lại nhìn Vạn Thu.
Vạn Thu rõ ràng có chuyện muốn nói, nhưng lại trông rất do dự.
"Có chuyện gì thì cứ nói đi." Lý Thước bước ra khỏi cửa lớp, nói.
"Hôm nay không thể để em trai đến gần cầu thang." Vạn Thu nghiêm túc nói với Lý Thước: "Làm ơn."
"...Tại sao?" Lý Thước hỏi.
Nhưng Vạn Thu không thể trả lời.
Nhìn vào mắt Vạn Thu, Lý Thước liền phát hiện mình không thể từ chối.
"Tôi biết rồi, cậu nhanh trở về đi, lớp học sắp bắt đầu rồi, cậu không muốn đến muộn mà phải không?"
Vạn Thu rõ ràng đã thả lỏng hơn rất nhiều sau khi nhận được sự đồng ý của Lý Thước.
Lý Thước nhìn thấy Vạn Thu lục lọi trong cặp sách, sau đó nhét vào tay cậu ta một hộp sữa bò.
Lý Thước cầm hộp sữa: "..."
"Cám ơn." Vạn Thu nói xong, xoay người chạy, giống như sắp muộn.
Quả thực đã hơi muộn nên Vạn Thu phải nhanh lên.
Lý Thước cầm hộp sữa, bước vào lớp với vẻ mặt buồn bực.
Sở Ức Quy hiển nhiên nhận ra Lý Thước và Vạn Thu vừa nói gì đó, ánh mắt vẫn luôn không rời khỏi Lý Thước.
Như đang không tiếng động mà dò hỏi.
Lý Thước đặt sữa bò lên bàn Sở Ức Quy, cậu ta không thích uống sữa.
"Sáng nay anh ấy lén la lén lút, thì ra là để lấy thứ này à?" Sở Ức Quy nhìn hộp sữa, đột nhiên cười thành tiếng.
Lý Thước hỏi: "Hai người đi xem bói à?"
"Sao lại nói như vậy?" Sở Ức Quy hỏi.
"Anh trai cậu bảo tôi không được để cậu đến gần cầu thang."
"Tôi cũng rất nghi hoặc."
Sở Ức Quy cầm hộp sữa lên, xoay tròn.
"Nhưng nếu anh trai không muốn tôi làm như vậy, vậy tôi sẽ không đến gần."
Sở Ức Quy nghĩ đến dáng vẻ Vạn Thu không cho hắn tới cầu thang tối qua.
Ngồi ở đầu cầu thang, cúi người cẩn thận ngăn hắn lại gần.
Mặc dù không biết tại sao.
Nhưng hắn sẽ làm theo.
"WC cũng không đi à?" Lý Thước trêu chọc.
Sở Ức Quy thực sự suy nghĩ nghiêm túc, bỏ sữa vào cặp, quyết định không uống.
Lý Thước cười nhạo một tiếng.
Phó Chính Vũ ngay sau giờ học liền đến bên cạnh Vạn Thu: "Hôm nay cậu không định tạo bất ngờ cho em trai cậu sao?"
"Em trai đã biết sinh nhật em ấy sắp đến, không có cách nào chuẩn bị một điều bất ngờ." Vạn Thu nói: "Hôm qua tớ đã tặng quà cho em trai."
"Cậu chuẩn bị quà khi nào thế?" Phó Chính Vũ ngạc nhiên.
"Trong kỳ nghỉ."
"Cậu tặng cái gì?"
"Căn nhà nhỏ thủ công." Vạn Thu nói.
Phó Chính Vũ cẩn thận nhớ lại: "Không phải năm ngoái cậu cũng tặng cái này sao?"
"Ừ."
"Tặng đồ giống nhau không tốt lắm thì phải?"
"Em trai chủ động muốn." Vạn Thu nói.
"Như vậy cũng khá tốt, tớ nói đồ tớ muốn cho ba mẹ nhưng bọn họ đều không mua, chỉ cho tớ thứ tớ không thích." Phó Chính Vũ nằm xuống trước mặt Vạn Thu.
Tuy nhiên, Phó Chính Vũ lại phát hiện vẻ mặt của Vạn Thu có chút vi diệu: "Cậu sao vậy?"
Vạn Thu lắc đầu.
Phó Chính Vũ gãi đầu, hoàn toàn không biết tại sao.
Rõ ràng là một ngày vui vẻ nhưng Vạn Thu cứ như người mất hồn.
Sau khi tan học, Phó Chính Vũ vô thức tìm kiếm Vạn Thu, nhưng Vạn Thu hôm nay vẫn không muốn đến sân thể dục với cậu nhóc.
Nếu không phải Vạn Thu vẫn như ngày thường, Phó Chính Vũ sẽ cho rằng bản thân đắc tội Vạn Thu.
Nhưng hai ngày trước Vạn Thu đã mang quà và đồ ăn vặt cho cậu nhóc.
"Vậy cậu muốn đi đâu? Hôm nay tớ đi cùng cậu." Phó Chính Vũ thập phần trượng nghĩa nói.
Vạn Thu lắc đầu: "Tớ tự đi."
"Tại sao? Cậu không thích chơi với tớ sao?" Phó Chính Vũ rất nghi hoặc, "Tớ làm gì khiến cậu không vui sao?"
Vạn Thu ôm cặp sách lắc đầu: "Tớ muốn đi tìm em trai."
"À... đúng rồi, quên mất hôm nay là sinh nhật anh Sở." Phó Chính Vũ nhớ ra, "Vậy có chuyện gì thì gọi điện cho tớ nhé."
"Ừ." Vạn Thu chuẩn bị rời đi thì bỗng dừng lại.
Quay đầu lại, nhìn Phó Chính Vũ đang đứng đó, ngơ ngác nhìn cậu.
"Ừm, cảm ơn cậu đã quan tâm đến tớ." Ngón tay Vạn Thu lặng lẽ nắm lấy quai cặp, "Ngày mai mang cho cậu đồ ăn ngon."
Phó Chính Vũ đột nhiên trở nên vui vẻ.
Vạn Thu nói lời tạm biệt với Phó Chính Vũ, sau đó xoay người chạy đến khu trung học cơ sở.
Khi đến nơi, trường trung học cơ sở đã vào học, Vạn Thu đang ngồi xổm trước cửa phòng học của Sở Ức Quy.
Cũng không thò đầu vào thăm dò mà chăm chú lắng nghe xem trong lớp có âm thanh gì không.
Không có tiếng giảng bài.
Hay đang làm bài thi?
Từ lúc nửa đêm, Vạn Thu vẫn luôn cảm thấy lo lắng.
Chỉ có ở bên Sở Ức Quy, cậu mới có thể thoải mái một chút.
Vạn Thu đặt cặp sách lên trên cửa sổ, lấy bài tập ra làm.
Vạn Thu vô thức ngẩng đầu lên, từ chỗ này vừa vặn có thể thấy chỗ sân thể dục nơi bọn họ thường đứng chờ.
Nắng vẫn còn chói chang, chiếu sáng rực rỡ khuôn viên trường.
Học sinh tiểu học mặc đồng phục giống cậu, đang dần từ khuôn viên trường rời đi.
Từ đây không thể nghe thấy tiếng ồn bên ngoài, trong hành lang yên tĩnh chỉ có thể nghe thấy bài giảng của giáo viên từ các lớp khác.
Vạn Thu cúi đầu, nghiêm túc làm bài tập.
"Câu này em tính sai rồi, chỗ này." Một thanh âm xa lạ đột nhiên truyền vào tai Vạn Thu.
Vạn Thu quay đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông xa lạ đang đứng sau lưng mình.
Người đàn ông đeo kính, tóc ngắn, còn rất trẻ, mặc áo sơ mi trắng và quần tây.
Ở trong trường này, bất cứ ai không mặc đồng phục đều là giáo viên.
Vạn Thu lập tức nói: "Em chào thầy."
"Nhìn câu hỏi đi." Thầy giáo nói với Vạn Thu.
Vạn Thu lập tức cúi đầu, chăm chú lắng nghe giảng bài.
"Câu hỏi đơn giản như vậy cũng có thể làm sai, giáo viên của em không giảng các phần trọng điểm sao?”
"Em không sử dụng công thức của tiểu học đúng không? Em đã học trước kiến thức trung học cơ sở à?"
"Câu hỏi này không nên sai, các bước thực hiện rõ ràng đúng, tại sao đáp án lại sai?"
Vạn Thu ngơ ngác lắng nghe thầy giáo giảng bài, mặc dù đó là một giáo viên hoàn toàn xa lạ.
Cuối cùng, sau khi Vạn Thu trả lời đúng một số câu hỏi, thầy giáo mới hỏi: "Em đứng đây làm gì?"
"Đợi...đợi em trai em." Vạn Thu nói.
"Em trai em? Tại sao em trai của em lại ở đây?" Nhưng thầy giáo đột nhiên nghĩ đến gì đó, "Em là anh trai của Sở Ức Quy sao?"
Vạn Thu gật đầu.
"Đợi Sở Ức Quy sao?" Thầy giáo nhìn bài tập của Vạn Thu, "Trước kia chưa từng thấy em đợi ở đây."
"Hôm nay là sinh nhật em trai." Vạn Thu nói.
"Vậy à?" Thầy giáo vỗ nhẹ vào sách giáo khoa của Vạn Thu nói: "Thu dọn đồ đạc đi."
Vạn Thu dọn sách vở, vẻ mặt mờ mịt.
Không thể đợi ở đây sao?
Nhưng thầy giáo lại chắp tay sau lưng bước vào lớp, nói về phía dưới: "Sở Ức Quy, thu dọn đồ đạc đi."
Lúc này, các học sinh đang làm bài tò mò ngước lên, không hiểu thầy giáo định làm gì.
"Anh trai em đang đợi ở bên ngoài, hôm nay em về trước đi."
Khi thầy giáo nói xong, Vạn Thu đang cầm sách chuẩn bị cất đi, ngơ ngác ngẩng đầu lên.
Vạn Thu đợi một lúc thì thấy Sở Ức Quy xách cặp đi ra.
Thầy giáo bước tới bục giảng, không hề có ý định bước ra.
"Anh, chào buổi chiều." Sở Ức Quy rõ ràng có chút buồn cười trước chuyện ngoài ý muốn này, "Thu dọn đồ đạc, về nhà thôi."
Vạn Thu lập tức thu dọn đồ đạc, nắm lấy tay Sở Ức Quy.
Lần đầu tiên Vạn Thu nghĩ, thầy giáo có thể thần kỳ như vậy sao?
"Em vừa nghe thầy mắng ai ở bên ngoài, là anh sao?" Sở Ức Quy cười, hiển nhiên cảm thấy rất thú vị.
Vạn Thu gật đầu.
"Ha ha ha." Sở Ức Quy không nhịn được cười.
Vạn Thu nghiêng đầu nhìn em trai.
Nhìn qua thật sự là dáng vẻ hạnh phúc.
Như vậy cũng khá tốt.
Đang đi xuống cầu thang, Vạn Thu đột nhiên vượt lên trước mặt Sở Ức Quy.
Sở Ức Quy không nói gì, chỉ đưa tay nắm lấy tay vịn bên cạnh để đảm bảo sẽ không xảy ra tai nạn.
Vạn Thu chú ý.
Mặc dù Vạn Thu không thông minh nhưng cũng biết hành vi của mình rất kỳ quái.
Chỉ là Sở Ức Quy làm theo cậu mà không hề nghi ngờ gì.
Nếu có một ngày Sở Ức Quy cũng làm ra chuyện kỳ lạ...
Cậu cũng sẽ giống như Sở Ức Quy, sẽ ngoan ngoãn không hỏi gì.
Vạn Thu nghiêm túc hạ quyết tâm.
Bọn họ an toàn trở về nhà.
Sở Ức Quy vẫn không đi lên tầng hai, ngồi ở tầng một.
Không lâu sau, Dương Tiêu Vũ và Sở Kiến Thụ vội từ nước ngoài trở về, tặng hai hai đứa trẻ một cái ôm.
Dương Tắc mang theo bánh sinh nhật quay trở về.
Có lẽ hôm nay Sở Chương lại đến muộn.
Nhưng mọi người đều rất vui.
Vạn Thu lắng nghe những âm thanh không quá ồn ào.
Cậu nhìn Sở Ức Quy, cảm thấy có chút nhẹ nhõm.
Đột nhiên có tiếng gõ cửa.
"Có lẽ là anh cả." Dương Tắc đứng dậy, đi qua phòng ăn và phòng khách tới cửa.
Ánh mắt Vạn Thu đi theo bóng lưng Dương Tắc.
Từ góc nhìn của bọn họ có thể nhìn thấy cánh cổng, nhưng không nhìn thấy người ở cổng.
Vạn Thu lại đứng lên.
Nếu là anh cả thì nhất định sẽ tiến vào ngay.
"Xin lỗi, chú gõ nhầm cửa sao?" Giọng nói của Dương Tắc từ ngoài cửa truyền đến.
Mà khi Vạn Thu đứng ở sau lưng Dương Tắc, cậu lại nhìn thấy một người đàn ông quen thuộc đang đứng ở cửa.
Ông ta đứng đó, lướt qua vai Dương Tắc, nhìn về phía cậu.
Sau đó nói: "Không, tôi không tìm nhầm chỗ, cái tôi muốn tìm có lẽ là tất cả những người có mặt ở đây đi."
Nhiễm Vĩnh Duệ bước vào căn nhà không quá lớn này, đầu tiên ngước lên đánh giá xung quanh.
Lúc này Sở Kiến Thụ cũng đứng dậy, đứng trước mặt Nhiễm Vĩnh Duệ.