Tuy Nhiễm Vĩnh Duệ chỉ có một mình nhưng khi đối mặt với nhiều người cũng không quá lo lắng.
Cuối cùng ánh mắt rơi trên người Sở Ức Quy đang đứng ở một bên.
"Con à, hôm nay ba không gặp được con."
"Cháu chưa từng nói cho chú biết nơi cháu sống."
"Ba chỉ muốn biết tung tích của con trai mình mà thôi." Nhiễm Vĩnh Duệ hít một hơi thật sâu rồi lại thở ra, "Nhưng ba vẫn sẽ xin lỗi vì hành vi này."
Vạn Thu nhịn không được nhìn về phía ba mẹ mình.
Sở Kiến Thụ và Dương Tiêu Vũ dường như không hề tỏ ra ngạc nhiên.
"Tự giới thiệu một chút, tôi là Nhiễm Vĩnh Duệ, là ba ruột của Sở Ức Quy, xin lỗi vì chưa có cơ hội chào mọi người."
Mọi người ở đây đều không kinh ngạc.
Sự im lặng của bọn họ thực sự khiến Nhiễm Vĩnh Duệ có chút nghi ngờ.
Sở Kiến Thụ lên tiếng trước: "Chúng tôi vẫn luôn đợi Ức Quy nói ra chuyện này, rõ ràng so với chúng tôi, dường như ngài cũng không quá tôn trọng Ức Quy."
Vạn Thu ngẩng đầu nhìn Sở Kiến Thụ và Dương Tiêu Vũ.
Những lời này, có phải ba mẹ đã sớm biết rồi không?
"Các người cũng biết rồi, vậy vẫn là dễ xử lý, tôi có thể nói thẳng yêu cầu của mình."
Đôi mắt sau cặp kính của Nhiễm Vĩnh Duệ sâu hơn mấy phần.
"Anh có thể trả lại con cho tôi được không?"
Toàn bộ không gian có chút im lặng.
Khói bụi màu đen liên tục nổi lên trong không gian, dính lên trên mọi vật thể, dần dần xâm nhập vào mọi khe hở, không thể thanh trừ.
Vạn Thu muốn bước tới, duỗi tay nắm lấy những thứ màu xám.
Cậu không muốn những thứ này đến gần Sở Ức Quy.
Đột nhiên một bóng người xuất hiện trước mặt Vạn Thu.
Mang theo mùi hương mát lạnh mà cậu thích, mang theo hơi thở của đại dương và mặt trời, mái tóc tóc xoăn dài buông xõa như sóng xanh cuốn đi khói bụi.
Dương Tiêu Vũ đứng trước mặt mọi người.
So với Sở Kiến Thụ luôn bình tĩnh, Dương Tiêu Vũ lại càng bén nhọn.
"Chúng tôi không cần biết anh cần gì, cũng không muốn biết anh định làm gì, người lạ, xin hãy rời đi."
Nhiễm Vĩnh Duệ cau mày: "Tôi đến đây hi vọng có thể bàn bạc..."
"Chuyện của đứa trẻ, cần chúng ta bàn cái gì?"
Dương Tiêu Vũ trực tiếp cắt ngang lời nói của Nhiễm Vĩnh Duệ.
"Bây giờ tôi nói rõ với anh, chúng tôi sẽ không làm ảnh hưởng đến bất kỳ lựa chọn nào của Ức Quy, chúng tôi tôn trọng Ức Quy! Trừ cái này ra, chúng tôi không còn gì để nói với anh cả!"
Nhiễm Vĩnh Duệ nhíu chặt lông mày: "Vậy tôi có thể cho rằng, nếu Ức Quy đồng ý quay lại với tôi, các người sẽ không ngăn cản phải không?"
"Đúng vậy." Dương Tiêu Vũ trả lời, nhưng lại nhướn mày, cười lạnh nói: "Nhưng Ức Quy thông minh, xử lý sự việc rõ ràng và nghiêm túc, cho dù có lựa chọn thế nào đi nữa, thằng bé cũng sẽ không bao giờ nhìn trúng anh!"
Lần này Nhiễm Vĩnh Duệ có vẻ hơi không vui.
Vạn Thu nhìn thấy cảm xúc mãnh liệt giống như tức giận đang khiến đôi mắt của Nhiễm Vĩnh Duệ nhiễm màu tơ máu.
"Hôm nay là sinh nhật của Ức Quy."
Sở Kiến Thụ lướt qua Dương Tiêu Vũ, làm tư thế tiễn khách với Nhiễm Vĩnh Duệ.
"Xin đừng làm gián đoạn thời gian ăn mừng của chúng tôi."
Vạn Thu theo dõi mọi chuyện xảy ra lúc này.
Vạn Thu có chút mờ mịt.
Khi Vạn Thu đang suy nghĩ kỹ xem mình có thể làm gì thì ba mẹ đã đứng trước mặt cậu.
Cậu muốn bảo vệ Sở Ức Quy thật tốt.
Nhưng trước đó, ba mẹ đã bảo vệ bọn họ rồi.
Nhiễm Vĩnh Duệ bị đồng loạt bài xích, nhìn về phía Sở Ức Quy.
Vạn Thu dường như nhận ra tầm mắt của Nhiễm Vĩnh Duệ, đột nhiên nắm lấy tay Sở Ức Quy.
Sở Ức Quy cúi đầu nhìn Vạn Thu.
Nhiễm Vĩnh Duệ không nhận được phản hồi nào, chỉ có thể nói: "Hy vọng lần sau có thể cho tôi một cơ hội bàn bạc, hôm nay tôi quấy rầy rồi."
Dương Tắc nhìn Nhiễm Vĩnh Duệ rời đi.
Sở Ức Quy nói vào tai Vạn Thu: "Không sao đâu, chú ấy đi rồi."
Vạn Thu đột nhiên phát hiện vì lo lắng mà cậu đã dùng cả hai tay ôm chặt tay Sở Ức Quy.
"Thật xui xẻo." Dương Tiêu Vũ bĩu môi, "Thật muốn thắp vài nén hương để trừ tà mà."
Đột nhiên lại có tiếng gõ cửa khiến bầu không khí còn chưa nguôi ngoai lại trở nên cứng ngắc.
Vẻ mặt Dương Tắc vô cùng nghiêm túc nhưng ra vẫn mở cửa.
Sở Chương bước vào nhà.
Cửa đóng lại, Sở Chương cởi hết toàn bộ võ trang.
"Anh đã về rồi! Nào các em, mau ôm anh một cái đi!"
Giọng nói của Sở Chương đưa toàn bộ không gian trở lại bầu không khí vốn có.
Mọi thứ dường như sôi động trở lại.
Thậm chí không còn ai nhắc đến Nhiễm Vĩnh Duệ vừa mới tới.
Vạn Thu ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn Sở Ức Quy.
Em trai cậu vẫn bình tĩnh.
Bình tĩnh đến mức dường như không thể bị lay chuyển dù xung quanh có chuyện gì xảy ra.
Sau khi tiệc sinh nhật kết thúc, Sở Kiến Thụ đứng dậy, nói với Sở Ức Quy: "Ức Quy, ba và con lên tầng đi."
Vạn Thu lập tức nắm lấy tay Sở Ức Quy, trong mắt hiện lên vẻ hoảng sợ.
Sở Kiến Thụ nghi hoặc nhìn qua.
Sở Ức Quy quay lại, giữ tay Vạn Thu.
"Không sao đâu ba, ba có gì muốn nói thì cứ nói ở đây đi."
Sở Kiến Thụ không lên tầng nữa, ngồi ở trên sofa.
Đầu bếp được mời đã thu dọn đồ đạc và rời đi, những người duy nhất ở đây lúc này chỉ có người Sở gia.
"Ức Quy, ba mẹ vẫn luôn đợi con nói ra, chỉ là vẫn chưa đợi được, hôm nay người kia chủ động tới phải không?"
Giọng nói của Sở Kiến Thụ trầm trầm đều đều, dưới màn đêm càng đặc biệt uy nghiêm.
"Ông ấy chủ động." Sở Ức Quy giải thích: "Con không nói với ba mẹ chỉ vì con cảm thấy không cần thiết phải nói."
Dương Tiêu Vũ nhướng mày: "Sao lại không cần thiết?"
"Bởi vì có Nhiễm tiên sinh hay không cũng sẽ không ảnh hưởng tới con." Sở Ức Quy bình tĩnh nói.
Sở Chương ở một bên nghe được lời này, hơi nheo mắt lại.
Lại tới nữa, một Sở Ức Quy khiến anh không thoải mái lại xuất hiện.
"Em thật sự không quan tâm sao?" Dương Tắc rất ít khi xen vào, nhưng lời nói ra rồi lại cảm thấy không đúng.
Ánh mắt Sở Ức Quy đảo qua biểu cảm của mọi người.
Hắn quả thực rất bình tĩnh, như thể thật sự không hề dao động trước những chuyện khác.
"Khi bị bỏ rơi, con đã không còn quan hệ gì với ba mẹ ruột nữa."
Sở Ức Quy rất ít khi giải thích.
"Con cũng đã qua giai đoạn tò mò về ba mẹ ruột của mình, con rất biết ơn viện trưởng đã nuôi dưỡng con, ba mẹ đã nuôi dưỡng con, con quý trọng cuộc sống hiện tại và gia đình hiện tại của mình."
"Sự tò mò cuối cùng của con về Nhiễm tiên sinh đã được giải đáp, bây giờ con tiếp xúc với Nhiễm tiên sinh chỉ xuất phát từ phép lịch sự mà thôi."
"Những người xung quanh đáng quan tâm hơn quan hệ huyết thống nhiều."
Sở Ức Quy nói xong những lời này, mọi người đều trầm mặc trong chốc lát.
Chỉ là...
Biểu cảm của mọi người đều không tệ.
Dương Tiêu Vũ đứng dậy vươn vai: "Đã muộn rồi, cũng nên đi thôi, bảo bối và Ức Quy còn chưa làm bài tập về nhà phải không?"
"Đến lúc phải đi rồi, anh còn phải đến một khách sạn gần sân bay, a a a... Khi nào anh mới có thể được nghỉ dài hạn đây?"
Sở Chương cũng duỗi người giống như Dương Tiêu Vũ, hoàn toàn là dáng vẻ hai mẹ con ruột.
Sở Kiến Thụ đứng dậy chỉnh lại quần áo.
Trước khi rời đi, Sở Kiến Thụ nói với Sở Ức Quy: "Mong muốn của ba cũng giống như mẹ, con là đứa trẻ thông minh, có suy nghĩ riêng, ba mẹ tôn trọng suy nghĩ của con."
"Cám ơn ba." Sở Ức Quy nói.
Buổi tối Dương Tắc sẽ ở lại đây, Sở Chương được Triệu Tinh Hoa đón đi, còn Dương Tiêu Vũ và Sở Kiến Thụ cùng nhau trở về nhà khác.
Vì vui vẻ nên buổi tối Dương Tiêu Vũ uống chút rượu, hiện tại có hơi say.
Nhưng tâm trạng của bà rất tốt.
"Thật hiếm khi nghe Ức Quy bày tỏ suy nghĩ của mình một cách rõ ràng như vậy."
Dương Tiêu Vũ hé mở cửa sổ, cảm giác được gió lùa vào.
"Cẩn thận ngẫm lại thì, đây có phải là lần đầu tiên đứa trẻ này nói trắng ra chuyện nó coi trọng chúng ta không nhỉ?"
Dương Tiêu Vũ nghĩ vậy, liền bắt đầu cười.
So với Dương Tiêu Vũ, Sở Kiến Thụ có nhiều cảm khái hơn.
Đứa trẻ từng đặt cảm xúc và suy nghĩ của bọn họ lên hàng đầu, lần này lại dùng rất nhiều từ "con".
Bât tri bất giác, đứa trẻ này cũng đang trưởng thành.
Nhìn nhận bản thân một cách nghiêm túc cũng là một khắc rất quan trọng trong cuộc đời.
Nghĩ đến cách Sở Ức Quy nói lúc đó, khuôn mặt nghiêm túc của Sở Kiến Thụ hiếm khi lộ ra ý cười.
Dương Tiêu Vũ nhìn thấy.
Dương Tiêu Vũ cũng cười theo.
"Chốc nữa trở về anh có muốn uống thêm chút nữa không?"
Dương Tiêu Vũ đưa tay ra, giả vờ cầm ly rượu trong không trung.
"Được." Sở Kiến Thụ đồng ý.
--
"Đêm nay cũng muốn ngủ trên sofa sao?" Dương Tắc có chút không hiểu, "Sao phải ngủ trên sofa?"
Bởi vì hôm nay vẫn chưa tới mười hai giờ.
Nhưng sẽ sớm qua thôi.
Sở Ức Quy chỉ nói: "Vâng, có lẽ cảm thấy chuyện này khá thú vị."
Sở Ức Quy không hề nói dối.
Mặc dù Sở Ức Quy không thể đoán được lý do tại sao Vạn Thu lại nhất quyết muốn ngủ trên ghế sofa, nhưng hắn vẫn cảm thấy rất thú vị.
"Được rồi." Dù sao là chuyện Vạn Thu kiên trì, Dương Tắc sẽ không từ chối.
Dương Tắc trở về phòng, mà trên bàn trà vẫn còn vương vãi sách vở của hai người.
Vạn Thu ngồi ở bàn trà nghiêm túc làm bài tập về nhà.
Sở Ức Quy làm bài rất nhanh.
Sau khi ngừng bút, hắn ngước mắt lên nhìn Vạn Thu, Vạn Thu vẫn đang làm bài tập một cách nghiêm túc.
Vì quá nghiêm túc nên mỗi nét chữ của Vạn Thu đều in đậm trên trang giấy.
Và mỗi một chữ, Vạn Thu đều cố gắng hết sức để viết thật đẹp.
Sở Ức Quy im lặng nhìn, cái gì cũng không làm.
Khi Vạn Thu làm xong tất cả bài tập về nhà, cậu ngẩng đầu lên nhìn Sở Ức Quy, đột nhiên bắt gặp ánh mắt của Sở Ức Quy.
Không giống như Vạn Thu có thể vừa vặn ghé trên bàn trà, Sở Ức Quy nhìn qua không mấy thoải mái.
Vạn Thu mãi sau mới nhận ra có thể tới bàn ăn cơm để làm bài.
Nhưng...
"Em trai làm xong bài tập về nhà chưa?"
"Rồi." Sở Ức Quy đáp.
Sách vở trước mặt Sở Ức Quy đã được dọn dẹp, sắp xếp và đặt gọn sang một bên.
Vạn Thu cũng bắt đầu thu dọn, nhưng một khi đắm chìm vào bài tập, cậu sẽ không chú ý đến thời gian.
Hôm nay hơi muộn một chút.
Nhưng vẫn còn một giờ nữa mới đến nửa đêm.
Vạn Thu lo lắng nhìn đồng hồ, trước nay cậu luôn cảm thấy không có đủ thời gian, đây là lần đầu tiên cảm thấy thời gian trôi qua lâu như vậy.
"Em không ôn lại bài sao?" Vạn Thu hỏi.
"Hôm nay là sinh nhật em, em tự cho mình chút thời gian nghỉ ngơi."
Vạn Thu gật đầu, ngồi xuống bên cạnh Sở Ức Quy, ngẩng đầu nhìn hắn.
Cuối cùng, Sở Ức Quy là người lên tiếng trước: "Anh, anh đang lo lắng điều gì vậy?"
Vẻ mặt Vạn Thu sửng sốt.
"Hôm nay là sinh nhật em, chỉ còn một giờ cuối cùng thôi."
Sở Ức Quy mang theo vẻ bất đắc dĩ, chậm rãi nói.
"Một giờ cuối cùng này, em có thể nhìn thấy dáng vẻ hạnh phúc của anh không?"
Vạn Thu sửng sốt.
Vạn Thu quả thật vẫn luôn lo lắng.
Nhưng rõ ràng hôm nay cậu cũng rất mong chờ đến sinh nhật em trai mình.
"Xin lỗi." Vạn Thu xin lỗi.
Đáng lẽ cậu nên vui vẻ tận hưởng ngày hôm nay cùng em trai...
"Đừng xin lỗi, không phải là em không vui." Sở Ức Quy nói.
Vạn Thu ngơ ngác ngước mắt lên, nhìn đối phương.
"Hôm nay hình như anh đặc biệt quan tâm tới em." Sở Ức Quy nói.
Khi cùng nhau ngủ trên ghế sofa, cùng nhau truyền hơi ấm.
Vạn Thu luôn chăm chú nhìn hắn.
Bóng lưng che khuất phía trước.
Tay bị giữ lại.
Và không chút do dự khi đối mặt với một người đàn ông cao lớn xa lạ.
Ngày hôm nay hắn nhận được nhiều sự quan tâm hơn bình thường.
"Nhưng quả nhiên vẫn làm anh trai lo lắng rồi." Sở Ức Quy đột nhiên nói.
Vạn Thu không trả lời.
Chẳng lẽ em trai biết hết những gì cậu đang nghĩ rồi sao?
"Hôm nay ba mẹ hỏi em muốn gì, anh còn nhớ em trả lời thế nào không?"
Vạn Thu gật đầu.
"Em cũng không nói với ba mẹ những gì em muốn làm."
Vạn Thu từ từ mở mắt.
Sau khi cẩn thận nhớ lại, dường như Sở Ức Quy không nói ra những gì mình muốn làm thật.
"Em muốn làm gì?" Vạn Thu không khỏi khẩn trương.
Sở Ức Quy không trả lời ngay.
Đèn trong phòng khách không sáng lắm, bọn họ chỉ có một chiếc đèn nhỏ trên bàn trà.
Nguồn sáng nằm ở trung tâm của Vạn Thu và Sở Ức Quy, chiếu sáng hai người.
"Em muốn nói với anh chuyện này trước."
Vạn Thu không biết tại sao, đột nhiên cảm thấy có chút khẩn trương cùng bối rối.
Dường như điều cậu sắp nghe không phải là điều cậu muốn nghe.
"Anh trai."
Sở Ức Quy vẫn bình tĩnh, không hề dao động.
"Em muốn rời Sở gia."
Nháy mắt này, dường như có những thanh âm rách toạc.
Vạn Thu ngơ ngác rũ mắt xuống.
Cậu nhớ lại những gì bản thân vừa hạ quyết tâm ngày hôm nay.
--Cho dù quyết định của Sở Ức Quy có kỳ lạ đến đâu, cậu cũng sẽ luôn thuận theo.
Nhưng khi nghe được câu này, Vạn Thu cảm thấy mình có lẽ sẽ không bao giờ làm được điều Sở Ức Quy có thể làm.
Muốn hỏi tại sao.
Nhưng Vạn Thu không biết nên hỏi như thế nào.
Hai chữ "tại sao" rõ ràng quá mức quen thuộc, nhưng trước mắt cậu lại vặn vẹo biến dạng, trở nên không thể phân biệt được.
Vạn Thu phát hiện tầm nhìn của mình trở nên mờ mờ ảo ảo.
Lúc này, chất lỏng ấm áp và ẩm ướt đang dần lấp đầy mắt cậu, sau đó theo gò má chảy dọc xuống.
Rơi xuống cằm, rồi lại rơi vào cánh tay.
Độ ấm của giọt nước đã bị lấy đi, trở nên hơi lạnh.
Vạn Thu đột nhiên cảm thấy ngay cả hơi ấm trong cơ thể cũng không cần mình nữa.
"Anh." Sở Ức Quy đi tới bên cạnh Vạn Thu.
Bàn tay ấm áp nâng khuôn mặt cậu.
Vạn Thu không dám ngước mắt lên nhìn mặt Sở Ức Quy.
Nước mắt không tự chủ được mà rơi xuống, từng chút một được ngón tay Sở Ức Quy lau đi.
"Anh à, đừng khóc, nghe em nói, nhìn em được không?"
Vạn Thu muốn nghe những gì Sở Ức Quy nói.
Cậu hiểu Sở Ức Quy đang nói gì.
Nhưng lần đầu tiên Vạn Thu biết, vậy mà có những lúc cậu cũng không thể kiềm chế được bản thân.
Vạn Thu nỗ lựuc suy nghĩ, hôm nay là sinh nhật của Sở Ức Quy, cậu nên vui vẻ mới phải.
Nhưng cậu lại buồn đến mức không thể kìm nén được.
Cảnh trong mơ thực sự đã trở thành hiện thực.
"Anh!" Đột nhiên, giọng nói nghiêm túc của Sở Ức Quy đánh thức Vạn Thu: "Nghe em nói được không?"
Vạn Thu bối rối, chậm rãi gật đầu.
"Anh, em chỉ muốn rời Sở gia, không phải rời khỏi anh."
Hàng mi ướt đẫm nước mắt của Vạn Thu khẽ run lên, cậu từ từ ngước lên, con ngươi như ngọc được rửa sạch bởi nước mắt phản chiếu bóng dáng Sở Ức Quy.
"Em sẽ không còn là con của Sở gia nữa, nhưng vẫn sẽ ở bên cạnh anh."
Ngón tay hắn lau đi những giọt nước mắt.
Sở Ức Quy nghe được giọng nói của mình.
Mềm mại, dịu dàng.
Hắn bày tỏ lời xin lỗi và quan tâm tới những giọt nước mắt của Vạn Thu.
"Có nghĩa là gì?"
Sở Ức Quy nghe hấy Vạn Thu hỏi.
Đôi mắt tràn ngập bi thương kia dần dần được hy vọng mong manh lấp đầy.
"Em đã nói, mọi thứ sẽ không thay đổi, em sẽ theo học ở trường cấp ba như dự định ban đầu, ở cùng anh, báo đáp công ơn của ba mẹ."
Vạn Thu bối rối, không thể hiểu được.
Sở Ức Quy chậm rãi nói với Vạn Thu.
"Chỉ là, không lấy thân phận người Sở gia mà thôi."
Vạn Thu vẫn không hiểu.
"Không làm em trai nữa sao?" Vạn Thu có chút nghi hoặc hỏi: "Vậy thì làm gì?"
Sở Ức Quy bỏ tay xuống, nhìn thẳng Vạn Thu.
"Em có thể là giáo viên dạy anh ở trường cấp hai, cấp ba;
Lên đại học, em có thể làm trợ lý sinh hoạt cho anh;
Sau này anh làm gì, em cũng có thể làm thư ký cho anh;
Còn có thể trở thành bạn của anh, em sẽ chăm sóc anh."
Nhưng Vạn Thu thậm chí còn bối rối hơn.
"Tại sao lại muốn làm như vậy?"
Chẳng lẽ làm em trai không tốt sao?
Những mối quan hệ khác có đáng tin hơn em trai không?
"Anh trai..."
Thực ra, đây là tư tâm của riêng hắn.
"Bởi vì em không thích ba mẹ sao?" Vạn Thu hỏi.
"Không phải." Sở Ức Quy đáp lại.
Từng giọt nước mắt của Vạn Thu trượt qua đầu ngón tay Sở Ức Quy, Sở Ức Quy như thể đang chạm vào sự căng thẳng và lo lắng của Vạn Thu.
"Vậy là do chán ghét anh sao?" Vạn Thu hỏi.
"Sao có thể?" Sở Ức Quy nhẹ nhàng phủ nhận, nghiêm túc nói với Vạn Thu: "Bởi vì em rất thích anh."
"Vậy tại sao?" Vạn Thu hoàn toàn không hiểu.
Tại sao?
Ánh mắt Sở Ức Quy, xúc cảm của hắn, mọi thứ...
Chính vì những lúc như thế này, Vạn Thu vì hắn mà rơi nước mắt.
"Thật ra, làm người thay thế anh rất khó chịu."
Trong đôi mắt kinh ngạc của Vạn Thu, Sở Ức Quy cảm thấy may mắn vì có thể nói ra điều này.
Sở Ức Quy biết rõ, hắn đã sớm không phải là người thay thế nữa.
Hắn cũng tin bản thân đã có một nơi riêng ở Sở gia để lưu lại.
Nhưng không ai có thể phủ nhận, vì Vạn Thu lạc mất, cho nên hắn mới có tất cả.
Hắn được nếm vị ngọt khi Vạn Thu phải chịu vô vàn nỗi đau.
Hắn hưởng thụ sự tin cậy, chăm sóc, ỷ lại của anh trai hắn.
Càng quan tâm...
Lại càng không thể chịu đựng được.
"Xin lỗi anh, đến tận bây giờ mới nói với anh."
Sở Ức Quy mỉm cười, bất đắc dĩ lại phức tạp.
Nhưng những cảm xúc hỗn loạn kia cuối cùng cũng tìm được nơi phát tiết.
Đây không phải là những suy nghĩ một lần là xong.
Không phải vì sự xuất hiện của ba ruột mà phấn khích.
Mà là dùng một khoảng thời gian lâu rất lâu từ trước.
Đau lòng, áy náy, không thể đối mặt.
Hắn nhìn thẳng vào sự yếu đuối và nhát gan của mình, sau đó...
Quyết định chấp nhận chúng.
Không còn coi là điều đương nhiên mà hưởng thụ, không còn thấy áy náy khi chấp nhận mọi thứ mà Vạn Thu cho mình.
Bản thân trộm của Vạn Thu non nửa cuộc đời, vậy thì hắn phải trả nợ mãi mãi.
Vạn Thu không hiểu.
"Đối với em chuyện này tốt hơn sao?" Đây là điều duy nhất Vạn Thu để ý.
"Vâng." Sở Ức Quy gật đầu.
"Chỉ có thể làm như vậy sao?"
"...Ừm."
Vạn Thu nhìn Sở Ức Quy, đột nhiên cảm giác nhìn thấy một viên hạt giống hạch đào.
Hạt giống được lựa chọn kĩ càng, chăm chút cẩn thận, sau đó biến thành một tác phẩm thủ công tuyệt đẹp.
Nhưng khi hạt giống được cấp đất và nước sạch, nó bắt đầu nảy mầm.
Hạt giống dùng năng lượng bên trong cơ thể, cố gắng tự một nở bông hoa thuộc về riêng mình.
"Chúng ta không phải tách ra sao?" Vạn Thu thận trọng hỏi.
"Anh." Trán Sở Ức Quy cọ trán vào trán Vạn Thu, đối diện hai mắt Vạn Thu, nói: "Em chưa bao giờ lên kế hoạch cho tương lai mà không có anh trong đó."
Trong mơ hồ, Vạn Thu dường như là người giữ đất, gieo những mầm non non nớt của hạt giống hạch đào này.
Có lẽ một ngày nào đó, hoa sẽ nở rộ trên tay cậu.
Vạn Thu sửng sốt trước lời nói của Sở Ức Quy.
Sau khi ổn định lại, Vạn Thu vẫn cảm thấy mình không hiểu gì cả.
Sở Ức Quy cũng nhìn ra sự lo lắng của Vạn Thu, cười nói: "Không sao cả, cho dù anh không hiểu cũng là chuyện bình thường."
Dù không rõ, nhưng Vạn Thu biết bọn họ sẽ không tách ra.
Vậy thì được.
Khi Vạn Thu ngẩng đầu lên, vô tình nhìn thấy đồng hồ sắp điểm mười hai giờ.
Vạn Thu ngẩng đầu nhìn kim giây nhích lên từng chút một.
Đồng hồ yên tĩnh, nhưng Vạn Thu dường như nghe thấy tiếng tích tắc tích tắc.
Thẳng đến khi nó vượt qua số không.
Thẳng đến lúc sinh nhật của Sở Ức Quy, thế giới đầy khói bụi kia không còn xuất hiện nữa.
Vạn Thu cúi đầu.
Thời gian... đã trôi qua.
"Đã muộn rồi." Vạn Thu đứng dậy.
Đến thời gian này, đối với bọn họ coi như khá muộn.
"Em về phòng ngủ đi." Vạn Thu nói.
Liên tục ngủ hai ngày trên sofa chắc hẳn sẽ rất khó chịu.
Em trai vừa cao lại vừa cường tráng.
Nhưng Sở Ức Quy lại duỗi tay, xoa xoa khóe mắt của Vạn Thu.
"Khóc đến đỏ hoe rồi." Sở Ức Quy nói.
"Ừm." Vạn Thu cũng cảm thấy đôi mắt có chút xót.
"Hôm nay chúng ta lại ngủ ở đây đi." Sở Ức Quy cười nói: "Em vẫn ôm anh, được chứ?"
Sở Ức Quy tắt đèn.
Phòng khách kéo rèm nhưng vẫn sáng hơn phòng ngủ.
Vạn Thu dựa vào Sở Ức Quy, mơ hồ có thể nghe được nhịp tim của hắn.
"Anh trai." Sở Ức Quy nói.
"Hả?" Vạn Thu trả lời.
"Anh trai." Sở Ức Quy lặp lại.
"Hả?" Vạn Thu cũng lặp lại.
Mấy lần liên tiếp, Sở Ức Quy gọi đi gọi lại, Vạn Thu cũng không chê phiền đáp lời.
Cho đến khi Sở Ức Quy cười lớn, nhưng bên tai Vạn Thu lại giống như âm thanh rầu rĩ phát ra từ lồng ngực.
"Nếu là người thường, nhất định sẽ hỏi em vì sao lại liên tục gọi như vậy." Sở Ức Quy nói.
Vạn Thu do dự một chút, hỏi: "Sao em cứ gọi anh liên tục vậy?"
"Bởi vì..." Sở Ức Quy ôm Vạn Thu, "Em muốn hưởng thụ sự yêu thương của anh trai trong khoảng thời gian này."
Vạn Thu chớp mắt, thản nhiên nói: "Sau này anh cũng sẽ yêu thương em."
Sở Ức Quy lại cười.
Rầu rĩ.
Vạn Thu biết Sở Ức Quy có lẽ đang rất vui.
Mặc dù cậu không biết rốt cuộc em trai vui vì điều gì.
Sở Ức Quy không giải thích.
Chắc là vì cậu không cảm thấy khó chịu nữa phải không?
Vạn Thu nghĩ.
Vạn Thu lại có một giấc mơ khác.
Lớp khói bụi che trời lấp đất kia biến mất, thế giới trong giấc mơ trở nên sạch sẽ không tì vết.
Những lời ác ý trong trí nhớ vẫn hiện ra trước mặt cậu.
--'Hắn rời Sở gia. '
Những lời này vẫn ứng nghiệm, nhưng chỉ ứng nghiệm một phần.
Ức Quy chắc chắn sẽ rời khỏi Sở gia.
Nhưng Sở Ức Quy không bị ngã cầu thang, không gãy chân, không có cãi vã, cũng không có chửi bới.
Những dòng chữ dày đặc này không hoàn toàn đúng với hiện thực.
Vậy rốt cuộc đó là gì?
Vạn Thu có cố đến đâu cũng nghĩ không ra được.
--
Dương Tắc nhìn thoáng qua thời gian, đứng dậy muốn tan làm.
"Hôm nay cũng định về chăm sóc các em sao?" Đồng nghiệp ngồi cạnh Dương Tắc cũng đang thu dọn đồ đạc, nhưng khi thấy vẻ mặt nôn nóng kia liền nhịn không được trêu trọc.
"Đúng vậy, hôm nay em ba của tôi đặc biệt bảo tôi tới sớm."
"Thật tốt mà, hai đứa con trai nhà tôi ngày nào cũng khắc khẩu ngươi chết ta sống." Đồng nghiệp cũng đi theo Dương Tắc, cùng nhau chờ thang máy.
"Gia đình tôi lúc đầu cũng không như vậy." Trong khoảng thời gian này, mối quan hệ của Dương Tắc với đồng nghiệp dần được cải thiện, hắn ấy cũng nói chuyện nhiều hơn.
"Tôi biết, là từ khi em trai cậu trở về, cậu đã nói rất nhiều lần rồi." Đồng nghiệp cười trêu chọc.
Dương Tắc cũng ý thức được hành vi vô thức khoe khoang Vạn Thu của mình, xấu hổ sờ sờ mũi.
"Nhưng hôm nay trông cậu có hơi thất thần." Một đồng nghiệp hỏi.
Sắc mặt Dương Tắc hơi nhạt đi, đột nhiên hỏi đồng nghiệp: "Theo anh, quan hệ huyết thống có quan trọng không?"
"Đương nhiên là quan trọng rồi." Đồng nghiệp thản nhiên trả lời: "Quan hệ huyết thống nhất định sẽ thân thiết hơn những người khác, đặc biệt là trẻ em, có ai vô duyên vô cớ muốn nuôi một đứa trẻ không cùng huyết thống với mình đâu chứ."
Dương Tắc cũng biết, có lẽ là như vậy.
"Nhưng tình cảm là tình cảm, huyết thống là huyết thống." Một đồng nghiệp lớn tuổi vỗ nhẹ lên vai Dương Tắc, "Thật sự không cần lo lắng về vấn đề này."
Dương Tắc gật đầu.
Tất cả mọi người đều biết đạo lý đó, nhưng khi chân chính đối mặt thì lại không phải vậy.
Mặc dù mọi người đều tỏ ra thờ ơ và khinh thường ba ruột của Sở Ức Quy, nhưng sự thật cũng không phải không có khúc mắc.
Sở Ức Quy chiếm một phần rất quan trọng trong gia đình bọn họ.
Gần mười năm tình cảm, đều tích lũy từ một sớm một chiều.
Bọn họ tôn trọng quyết định của Sở Ức Quy.
Nhưng thực sự không muốn Sở Ức Quy rời xa bọn họ.
Mặc dù thời gian ở bên nhau ngắn nhất, nhưng người dựa dẫm vào Sở Ức Quy nhiều nhất chính là Vạn Thu.
Dương Tắc có chút khó xử xoa xoa giữa mày.
Đột nhiên Sở Kiến Thụ gọi tới, Dương Tắc liền nghe máy.
"Nếu tối nay người đó lại đến, nhớ báo cho ba mẹ biết." Sở Kiến Thụ luôn nói thẳng vào vấn đề.
"Vâng, ba." Dương Tắc nói.
Sở Kiến Thụ do dự một chút, nói: "Con không giỏi nói chuyện, mặc kệ ông ta nói gì, con chỉ cần im lặng là được."
Dương Tắc sửng sốt một lát, mới đáp: "Vâng, ba."
Sau khi cúp điện thoại, Dương Tắc tìm được xe của mình ở gara dưới tầng hầm, nhưng lại chỉ đứng nhìn xe.
Hắn vẫn luôn không giỏi ăn nói, cũng không giỏi biểu đạt cảm xúc, trước đây Sở Kiến Thụ sẽ cố ý rèn luyện hắn.
Nhưng bây giờ những này của Sở Kiến Thụ, dường như đã chấp nhận phần dè dặt này của hắn.
Dương Tắc ngồi vào ghế lái, chỉnh lại gương chiếu hậu.
Không ngờ lại thấy được vẻ mặt ngạc nhiên của mình.
Dương Tắc lái xe lên đường cao tốc, hướng về phía trường học.
Hôm nay Vạn Thu chủ động nhờ hắn đến đón càng sớm càng tốt.
Dương Tắc nhớ tới vị khách không mời mà đến ngày hôm qua, vẫn luôn trầm mặc.
Hắn cũng nhìn thấy Vạn Thu che chở Sở Ức Quy ở phía sau.
Mặc dù Dương Tắc khẩn trương, nhưng sau khi nhìn thấy Vạn Thu nghiêm túc như vậy, hắn liền phát hiện kì thật mình cũng không khẩn trương như vậy.
Dường như sự tồn tại của Vạn Thu chính là liều thuốc an thần cho Sở gia.
Dương Tắc tin tưởng, chỉ cần Vạn Thu ở đây, Sở Ức Quy sẽ yên ổn.
Dương Tắc gọi điện cho Vạn Thu trước, vừa đến cổng trường liền xuống xe, lập tức nhìn thấy Vạn Thu chạy tới.
Dương Tắc có chút bối rối.
Vạn Thu đến bên cạnh Dương Tắc, để cặp sách ở ghế sau nhưng không lên xe.
"Vạn Thu?" Dương Tắc không hiểu.
Vạn Thu ngẩng đầu nói với Dương Tắc: "Em đang đợi người."
"Ai?"
"Chú đó."
Mặc dù Vạn Thu không nói ra là ai, nhưng nháy mắt này, Dương Tắc biết người Vạn Thu đang nhắc đến là Nhiễm Vĩnh Duệ.
"Làm sao em biết ông ta sẽ tới?" Dương Tắc có chút kinh ngạc.
"Em trai nói." Vạn Thu nói.
Sở Ức Quy nói với cậu Nhiễm Vĩnh Duệ hầu như sẽ đợi ở cổng trường sau giờ học.
Tuy thời gian ở cạnh nhau rất ngắn nhưng dường như ông ta không quan tâm.
Sở Ức Quy nói Nhiễm Vĩnh Duệ khá cố chấp.
Dù không có hứng thú với Nhiễm Vĩnh Duệ nhưng Sở Ức Quy cũng sẽ không từ chối đối phương vì phép lịch sự.
Dương Tắc nghe vậy trong lòng có chút cảm khái.
Chuyện này Sở Kiến Thụ và Dương Tiêu Vũ lẽ ra phải biết, nhưng Sở Ức Quy lại không nói gì nên bọn họ bèn giả vờ như không biết.
Nhưng Sở Ức Quy sẽ nói với Vạn Thu.
"Vậy Vạn Thu muốn gặp chú kia để làm gì?" Dương Tắc hỏi.
Vạn Thu mím môi.
Không trả lời.
"Anh trai, chờ đến khi tốt nghiệp cấp hai, anh và em cùng đi nói với ba mẹ nhé?"
Khi ở trường, Sở Ức Quy đã nắm chặt tay Vạn Thu và nói như vậy.
"Được." Vạn Thu nói.
Vạn Thu cũng hỏi những câu hỏi khác.
"Em muốn đến nhà chú đó sao?" Vạn Thu lưu luyến.
"Sao có thể chứ?" Sở Ức Quy nghiêng đầu cười nói: "Ngài nhiễm và em không có loại quan hệ như anh nghĩ đâu, anh trai, đối với em, ngài Nhiễm cũng chỉ là một trưởng bối bình thường mà thôi."
Vạn Thu vẫn còn nhớ những gì Sở Ức Quy đã nói khi đó.
Không có vui vẻ hay không vui vẻ, không có chờ mong hay mất mát.
Là dấu hiệu thực sự không để tâm đến điều đó chút nào.
"Anh hai xin nghỉ gia sư cho em nhé."
Nhưng khi Dương Tắc chuẩn bị gọi điện, Vạn Thu lại nắm lấy tay hắn.
"Sao vậy?" Dương Tắc hỏi.
"Em chỉ nói vài lời với chú đó thôi, vẫn phải chăm chỉ học tập." Vạn Thu nói.
Dương Tắc nhìn Vạn Thu, cuối cùng cũng đặt điện thoại xuống.
Sau giờ học, hai người vẫn luôn đứng bên lề đường chờ đợi.
Khuôn mặt Dương Tắc có chút hung dữ, khiến học sinh đi ngang qua đều phải đi đường vòng.
Dương Tắc nhìn thấy vài học sinh tiểu học vì sợ mình mà vẻ mặt có chút kì lạ, hơn nữa lại nhận được rất nhiều ánh mắt của bảo vệ, bất đắc dĩ vào bên trong xe.
Vạn Thu đang đợi.
Đã được một thời gian.
Đôi mắt Vạn Thu theo dõi mọi phương tiện đi qua, cho đến khi tìm thấy mục tiêu của mình.
Vạn Thu đi về phía chiếc xe đang dừng bên đường.
Khi Nhiễm Vĩnh Duệ nhìn thấy Vạn Thu, bản thân còn định ngồi đợi ở ghế lái lại dứt khoát xuống xe.
Khi người đàn ông cao lớn đứng trước mặt Vạn Thu, dường như có thể dễ dàng áp chế cậu.
"Chú cũng đang tự hỏi liệu có thể gặp cháu không."
Nhiễm Vĩnh Duệ lên tiếng trước.
"Có thể giúp chú liên lạc với ba mẹ cháu được không? Chú nghĩ chú cần có cơ hội nói chuyện với bọn họ."
"Tại sao?" Vạn Thu hỏi.
"Đó là con của chú, chú muốn đưa nó về nhà." Nhiễm Vĩnh Duệ nói.
"Nhưng em trai không muốn về nhà với chú."
Hai tay Vạn Thu chắp sau lưng, ngón tay lo lắng đan vào nhau.
"Cháu không muốn tôn trọng quyết định của em trai sao?"
Nhiễm Vĩnh Duệ dường như không muốn dây dưa với Vạn Thu, nhưng khi ngước mắt lên liền bắt gặp Dương Tắc đứng ở đằng sau.
Ông ta nhớ rõ người này, vô cùng ấn tượng khi thấy ở Sở gia.
Chắc hẳn là một người con trai khác của Sở gia.
Cũng bởi vậy mà Nhiễm Vĩnh Duệ có hứng nói thêm mấy câu với Vạn Thu.
"Thằng bé hiện tại chỉ là một đứa trẻ, rất nhiều suy nghĩ còn non nớt." Nhiễm Vĩnh Duệ nói.
"Nhưng đó cũng là suy nghĩ của em trai." Vạn Thu nghiêm túc nói.
"Cho dù bây giờ sống tốt trong gia đình cháu thì thằng bé cũng không bao giờ trở thành thành viên của gia đình cháu, trong ngôi nhà mà tất cả thành viên đều là máu mủ, đứa trẻ kia vô hình chung sẽ bị các người bài xích."
Mặc dù đang nói chuyện với Vạn Thu nhưng Nhiễm Vĩnh Thụy lại nhìn Dương Tắc.
Vạn Thu không có cách nào phản bác những lời này.
"Có lẽ vậy." Vạn Thu dùng sức siết chặt ngón tay, từ góc độ của Dương Tắc, có thể thấy được đốt ngón tay đã trở nên trắng bệch.
"Cháu còn quá nhỏ, không hiểu được huyết thống sẽ mang đến cho con người cái gì."
Nhiễm Vĩnh Duệ nghiêm túc nói với Vạn Thu.
"Vì có mối liên hệ giữa cha và mẹ nên sinh mệnh mới được hình thành,
huyết thống không bao giờ bị lung lay, chúng bền chặt hơn bất kỳ mối quan hệ nào,
chúng ta sẽ đối tốt với đứa trẻ đó vô điều kiện, nhưng các người thì không."
Dương Tắc nhất thời không nói nên lời.
Mặc dù không nghĩ huyết thống quan trọng như Nhiễm Vĩnh Duệ nói, nhưng đích xác bọn họ đối tốt với Sở Ức Quy vì quá nhiều lí do vô hình.
"Cháu sẽ làm vậy." Đột nhiên, giọng nói trong trẻo như tiếng gõ kim loại vang lên bên tai hắn, "Cháu sẽ đối xử tốt với em trai."
Dương Tắc há miệng.
Ánh mắt nghiêm túc không chút nghi ngờ của Vạn Thu mang theo những cảm xúc thuần khiết nhất thế gian.
"Cho nên mới nói, cháu còn quá nhỏ." Nhiễm Vĩnh Duệ thở dài, dường như cảm thấy nói điều này với Vạn Thu chỉ lãng phí, "Chú hy vọng được nói chuyện với ba mẹ cháu."
Dương Tắc cau mày trước ánh mắt của Nhiễm Vĩnh Duệ.
Hắn không thích những người lạ coi lời nói của Vạn Thu như gió thoảng bên tai, thậm chí coi thường Vạn Thu.
Dương Tắc nắm chặt nắm tay, sắc mặt có chút âm trầm.
"Chú cũng muốn đối xử tốt với em trai sao?" Vạn Thu đột nhiên hỏi.
Nhiễm Vĩnh Duệ sửng sốt nói: "Đương nhiên, đó là con của chú."
"Chú muốn đối xử tốt với em trai như thế nào?"
Sắc mặt Dương Tắc từ u ám chuyển sang kinh ngạc, chẳng lẽ Vạn Thu sắp đổi phe? Hay đó chỉ là ảo giác của mình?
"Chú sẽ hoàn thành tốt trách nhiệm làm cha mẹ của mình." Câu trả lời của Nhiễm Vĩnh Duệ rất mơ hồ.
Vạn Thu ngẩng đầu lên.
Vạn Thu sẽ không tiếp cận một người lạ cả người toát ra vẻ không vui, kể cả Nhiễm Vĩnh Duệ hiện tại.
Nhưng Vạn Thu không bỏ chạy.
"Em trai sắp thi vào cấp ba, cần rất nhiều thời gian để học."
"Em trai học rất giỏi, lần nào cũng đứng nhất lớp, hiện tại cũng đang chạy đua để học tập tốt hơn."
Ánh mắt của Nhiễm Vĩnh Duệ hơi dừng lại.
"Em trai muốn đứng đầu trong kỳ thi." Vạn Thu kiên quyết nói: "Cho nên em trai muốn tập trung vào việc học."
Vạn Thu cũng đang cố gắng hết sức để không gây rắc rối cho Sở Ức Quy.
Ngay cả trong khoảng thời gian luôn cảm thấy cô đơn, Vạn Thu cũng không làm bất cứ điều gì khiến Sở Ức Quy phiền lòng.
"Hãy để em trai học tập tốt."
Lưng Vạn Thu thẳng tắp, thiếu niên mảnh khảnh với giọng nói đặc trưng trong thời kì vỡ giọng.
Cậu nghiêm túc nói: "Em trai hiện đang một mình chiến đấu với kì thi."
Vạn Thu nhớ đến con số đếm ngược ngày thi do chính Sở Ức Quy viết trên bảng đen trong lớp.
Rất đẹp, là chữ chỉ có Sở Ức Quy mới viết ra được, liếc mắt một cái liền nhận ra ngay.
Em trai cậu vẫn đang không ngừng nỗ lực.
Lần này Nhiễm Vĩnh Duệ không nói thêm gì nữa.
Nhìn về phía Vạn Thu với ánh mắt đen kịt, như thể có thứ gì bị đè nén trong đó.
Cùng lúc đó, Dương Tắc đột nhiên kéo Vạn Thu lại, chắn một nửa người Vạn Thu.
"Nếu ông thực sự muốn hoàn thành trách nhiệm làm cha mẹ của mình, vậy thì đừng tạo rắc rối không cần thiết cho Ức Quy khi em ấy đang vất vả chuẩn bị cho kỳ thi."
Giọng nói của Dương Tắc âm trầm, một khi căng thẳng càng thêm vẻ nghiêm túc.
Trong mắt những đứa trẻ, sự nghiêm túc này vô cùng khủng bố, nhưng lại là sự khinh thường trong mắt người trưởng thành.
"Nếu không, tôi sẽ nghi ngờ tư cách làm cha mẹ của ông, mặc dù chúng tôi tôn trọng ý kiến của Ức Quy, nhưng nếu ngay cả tư cách làm cha mẹ ông cũng không có, vậy chúng tôi cũng sẽ không ngồi yên đâu."
Nhiễm Vĩnh Duệ im lặng một lúc lâu.
Giữa đám đông mặc đồng phục học sinh, bọn họ vô cùng nổi bật.
Phần giằng co này cuối cùng đã được phá vỡ bởi Nhiễm Vĩnh Duệ.
"Là tôi sơ xuất rồi."
Nhiễm Vĩnh Duệ liếc nhìn sang, khuôn mặt vô cảm nhưng đôi mắt lại tối tăm đến lạnh lẽo.
"Tôi sẽ kiên nhẫn ủng hộ con mình, hy vọng thằng bé có thể đạt được kết quả mình hài lòng."
Nhiễm Vĩnh Duệ quay người lại, trở về ghế lái rồi lái xe đi.
Dương Tắc cau mày, mặc dù Nhiễm Vĩnh Duệ nhìn qua cũng đã nhận thức được tình hình, nhưng...
Dưới vẻ mặt lạnh băng của Nhiễm Vĩnh Duệ, bọn họ không biết cơn tức giận âm ỉ nào đó của ông ta đang dần bùng lên.
Dương Tắc quay đầu lại nhìn Vạn Thu.
Vạn Thu lặng lẽ nắm lấy tay áo Dương Tắc.
Tâm trạng của Dương Tắc rất phức tạp.
Vạn Thu chắc chắn đang sợ hãi, Dương Tắc nghĩ vậy.
Nhưng khi Vạn Thu đứng trước mặt Nhiễm Vĩnh Duệ, sự nghiêm túc và dũng khí đã khiến Vạn Thu từ đầu tới cuối không run rẩy.
Dương Tắc đưa Vạn Thu về nhà.
Bóng dáng của Vạn Thu luôn hiện lên trong tâm trí hắn.
Vào khắc đó, hắn thực sự cảm thấy Vạn Thu là một thiên sứ như Sở Chương đã nói.
Thiên sứ dang rộng đôi cánh khổng lồ, dũng cảm bảo vệ người thân của mình.
Dương Tắc vẫn còn nhớ rõ cảnh tượng đó, như thể nó chỉ mới xảy ra.
Dương Tắc lặng lẽ siết chặt ngón tay, thở dài một hơi.
Thật sự...
Rất ngầu.