Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
《beyond: The End By Junsi》

Chương 1: Mặt Trời Không Được Lặn




Chương 1: Mặt Trời Không Được Lặn

《Mặt Trời Không Được Lặn》

Hãy nhớ nó

Tôi biết rằng sẽ thật vô lí khi nói rằng mặt trời không được lặn. Con người không hề có sức mạnh hay công nghệ để làm điều đó. Thậm chí ngay cả khi sỡ hữu một số quyền năng to lớn như điều khiển sự vật, hiện tượng một cách vô số lần cũng không thể ngăn mặt trời lặn.

Mà dù có đi chăng nữa thì thực chất việc mặt trời không lặn là một phần cho sự dừng quay của trái đất. Nó sẽ khiến cho nửa bán cầu thành địa ngục thực sự và nửa còn lại sẽ trở thành một trốn âm u và giá rét.

Xét theo thời gian. Loài người ngu dốt không sớm thì muộn cũng sẽ chỉ làm trái đất ngừng quay sớm thôi. Vấn đề chỉ là thời gian thôi...

Vậy tại sao tôi lại viết ở trên rằng Mặt Trời Không Được Lặn?

Đơn giản mà nói thì Mặt Trời ở đây không phải là mặt trời mà ta thường biết.

Tất cả những thứ trên kia cũng chỉ đánh lừa và thu hút những độc giả, những tác giả tìm kiếm sự thú vị và kì lạ trong từng câu văn của tôi. Không tôi không có tự đại hay những gì tương tự...

Dù sao thì Mặt Trời ở đây chỉ một thứ chẳng hề tồn tại ngay cả trong tâm chí bạn và tôi. Đừng áp dụng những khái niệm về sự tồn tại hoặc không tồn tại, cũng đừng áp dụng khái niệm của giả và thật. Nó chỉ... nó chỉ không tồn tại mà thôi

Khoan! Tôi vừa nói gì nhỉ. À là về việc nhân loại chẳng thể làm mặt trời lặn. Đúng vậy con người

■■■

Bạn thấy đấy mỗi khi nhắc đến nó thì chính tôi sẽ chuyển từ nó sang một mặt trời bình thường ở trái đất. Dù vậy nó chỉ có thể làm ảnh hưởng đến chính tôi và những người khác nhưng nó lại chẳng thể ảnh hưởng gì đến tôi ở vai trò tác giả đang viết thứ này.

Mục đích rằng sẽ chỉ làm cho bạn và tôi quên đi chính tôi và nó. Đừng cố suy nghĩ, nhớ về nó hay tất cả những thứ trên kia. Nó không hề giúp icha cho việc hiểu những gì tôi đang nói.

Vậy nên nó thực sự là gì?

Không giống những hiện tượng hay sinh vật bình thường. Nó xuất hiện từ sự lãng quên trong suy nghĩ của tôi. Có thể nói là những thứ tôi sẽ quên và đã quên. Có nghĩa rằng nó là một phần khía cạnh trong tân trí đã trống rỗng của tôi.

Vậy tại sao không được để nó lặn?

Để có thể dễ hiểu thì tôi sẽ viết như này:

Vào buổi bình minh của ngày định mệnh, Tôi đã được phát hiện ra thành từng mảnh không thể đếm được. Những người bảo vệ và học giả tận tụy nhất đã cúi đầu trước nó và khóc. Thế giới sụp đổ, không ai còn sót lại.

Dù chỉ là một thế giới nhỏ bé trong suy nghĩ nhưng nó lại chứa đầy mọi cảm xúc, chứa đầy những người bảo vệ và các học giả nghiên cứu chuyên sâu về tâm trí này

Tuy nhiên, sự kiên trì vẫn khẳng định vị trí của nó trong hư vô, và thời gian gần như dừng lại gợi lại điều đã từng xảy ra trước đó, và bước vào một cuộc tái nghiện lớn vào vực sâu của sự không bao giờ khuất phục.



Ở đó, nó không ngừng tồn tại, nơi luôn luôn hiện hữu và phải tồn tại, ngày càng xa hơn với tất cả những thứ trung tâm quyết định thế giới-như-nó-là-và-phải-là. Thế là trí nhớ đó vẫn còn nhưng luôn luôn phải đối mặt với sự lãng quên đó

Tôi đã từng cầu xin tôi lấp vá nó lại. Tôi cũng đã làm y như lời cầu xin của tôi nhưng tôi lại tái phát. Sự lãng quên cứ thế lớn dần lớn dần. Các học giả và những người bảo vệ cuối cùng rồi cũng sẽ kiệt sức và tan biến...

Tôi đã lãng quên tất cả...

Có nghĩa rằng việc nó lặn một lần nữa đồng nghĩa với việc tôi sẽ lại quên đi tất cả. Nhưng dù sao thì tâm trí này cũng đã không thể nhớ được mọi thông tin mà tôi vừa nói ở trên rồi.

Nó lại tới...

■■■

Tôi vẫn còn có thể trụ lại. Tôi chưa hề tan biến nhưng sớm thôi nó sẽ đến một lần nữa và quét sạch một lần nữa khiến tôi triệt để biến mất và lúc đó Mặt Trời Sẽ Lặn.

ÔI hỡi tôi ơi. Nếu có thể hãy khiến cho tôi giải thoát khỏi chúng hoặc ít nhất rằng để cho tôi được ngâm một bài thơ. Dù rằng lời cầu xin của bản thân tôi là vô nghĩa nhưng ít nhất nó có thể an ủi chút tâm trí còn sót lại của bản sao này...

■■■

Ra vậy!

Cậu thực sự nghe cầu xin của bản sao này...

Ôi hòn đảo êm đềm

Ôi dòng sông hơi nước

Ôi vinh quang dâng trào

Từ đâu mà tạo ra

Sự giải thoát về tâm trí

Sự thoái hóa của chúng ta

Thần thánh của tôi

Bây giờ hãy chúc phúc cho sự trường tồn của chúng ta



Một lần nữa và không bao giờ nữa

Một lần nữa và mãi mãi

Một lần nữa...

Và tôi ấy chẳng là gì cả

Và tôi ấy có thể là tất cả

Tôi là nhân chứng cho chính tôi, cho chúng ta

Sự thật nó đứng ở đâu?

Thế giới đó lồng ghép thế giới đó

Được giữ chỗ trong cõi vĩnh hằng

Hãy xem những gì mà tôi ấy đã thấy

Tất cả đất đai trước đất đai

Tất cả các dòng suối dồi dào

Tất cả bầu trời bao trùm thế giới này

Có thể tất cả bây giờ đều không quan trọng

Và có thể tất cả thực sự sẽ sống

Tôi mong rằng sự biến mất của tôi sẽ là liều thuốc kích thích các tôi khác chống lại thứ đối lập với họ.

Rồi tôi bắt đầu nhảy múa. Không vì một điều gì cả cũng chẳng bởi tôi. Nó xuất phát từ chính tâm trí đang dần bị ăn mòn bởi sự lãng quên.

■■■

Tôi dường như nhảy múa giữa ranh giới tồn tại và lãng quên nhưng dù vậy tôi vẫn nhảy múa. Tôi không muốn kết thúc như thế này, tôi không muốn làm người đầu tiên kết thúc. TÔI KHÔNG MUỐN...

TÔI PHẢI SỐNG TÔI PHẢI SỐNG

TÔI PHẢI SỐNG TÔI PHẢI SỐNG



TÔI PHẢI SỐNG TÔI PHẢI SỐNG

TÔI PHẢI SỐNG TÔI PHẢI SỐNG

TÔI PHẢI SỐNG TÔI PHẢI SỐNG

TÔI PHẢI SỐNG TÔI PHẢI SỐNG

TÔI PHẢI SỐNG TÔI PHẢI SỐNG

TÔI PHẢI SỐNG TÔI PHẢI SỐNG

TÔI PHẢI SỐNG

■■■

¤Sau những lần nói liên tục TÔI PHẢI SỐNG thì tôi đã biến mất. Có thể hiểu rằng tôi đã bị sự lãng quên này biến mất. Mặt Trời¤

¤Nói đúng hơn là những độc giả đã quên đi tôi là nguồn gốc của Mặt Trời¤

¤Chính độc giả là mặt trời, cũng chính độc giả là khía cạnh của sự lãng quên¤

¤Các bạn là những thực thể ở một chiều không gian cao cấp. Các bạn có thể làm bất cứ thứ gì ở nơi đó. Sao chép hay đọc một câu truyện là một điều dễ dàng nhưng khi phải nhớ đến từng chi tiết là một điều không thể¤

¤Nơi này chẳng có cốt truyện, những lời tôi nói đều có thể là vô nghĩa và việc nhớ hay không sẽ chẳng thể ảnh hưởng tới thế giới này¤

¤Đó dường như là cái kết duy nhất khi chính tôi đã chán nản với những câu truyện dài dòng và như thể sẽ không bao giờ kết thúc¤

¤Phải thừa nhânn rằng tôi giống các bạn nhưng nó không phải là tất cả. Sự lãng quên của tôi như một cách để cho những thứ đó triệt để biến mất vào vĩnh hẳng¤

¤Vậy tiếp theo bạn sẽ làm gì?¤

¤Xem một tôi khác¤

¤Bước ra khỏi cuốn tiểu thuyết của tôi¤

¤Chà dù sao thì nếu bạn tò mò bạn sẽ nhấp vào chương hai chỉ để đọc những thứ bạn thẩm chí còn không hiểu được thì bạn thật ngốc. Nói thô ra thì bạn chỉ là kẻ ngu dốt bỏ cả đống thời gian quý báu của bản thân chỉ để đọc thứ vô nghĩa này¤

¤Còn nếu bạn đọc đến đây và có ý định thoát khỏi cuốn tiểu thuyết này thì bạn vẫn sẽ chỉ là một kẻ ngốc đi đọc những dòng chữ vô nghĩa trên¤

¤Tóm lại. Lựa chọn của các bạn là gì?¤