Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
《beyond: The End By Junsi》

Chương 2: Fear of Death 《Death is the beginning and the end》




Chương 2: Fear of Death 《Death is the beginning and the end》

Tôi luôn là một kẻ chưa bao giờ s·ợ c·hết. Nó sẽ luôn là như vậy cho đến cái ngày mà nửa linh hồn của tôi tách khỏi với cơ thể của mình.

Đó là một ngày như bao ngày khác. Tôi đi làm rồi lại về nhà nghỉ ngơi, công việc của tôi có thể nói là luôn đối diện với c·ái c·hết bất kì lúc nào. Tôi sẽ không nói cụ thể công việc đó chỉ có thể nói là tiếp xúc với rất nhiều thứ kì dị và một vài thứ khó mà diễn đạt được.

Tuy luôn đối diện với c·ái c·hết nhưng tôi lại chẳng bao giờ kh·iếp sợ trước chúng. Tôi thậm chí đ·ã c·hết rất nhiều lần và hồi sinh. Không, tôi không hề có năng lực tái sinh hay hồi sinh liên tục. Tôi chỉ là một người phàm may mắn tiếp xúc với các công nghệ vượt qua thời đại.

Việc tôi luôn có thể hồi sinh nhiều lần vì thứ công nghệ đó cho phép chuyện đã xảy ra của một cá nhân được tái hiện lại và làm chúng trở thành sự thật bất chấp mọi thứ.

Nhưng cũng chính vì thứ công nghệ ấy đã khiến tôi đối mặt thực sự với cái CHẾT THUẦN TÚY...

Đó là khi tôi được hồi sinh lại nhưng đã có một sự cố đã xảy ra. Tôi thực sự không chắc đây chỉ là một sự cố hay là một sự sắp đặt nhưng sự cố đó đã khiến cho nửa linh hồn tôi tách ra khỏi bản thân mình...

Tôi không biết phải miêu tả đối với nhưng người khác như thế nào. Nhưng đối với tôi, sự dày vò trong tâm trí về một nỗi sợ hãi sâu sắc và sự lo âu luôn muốn trốn tránh c·ái c·hết của tôi vẫn lớn mạnh hơn qua từng phút từng giây.

Nó không chỉ làm cho nửa của tôi cảm nhận được c·ái c·hết mà khiến cho mọi thứ trong tôi như đang trải nghiệm c·ái c·hết.

Lý trí, linh hồn, cảm xúc, hành động, cảm nhận,trạng thái và mọi giác quan trong cơ thể tôi đang trải nghiệm c·ái c·hết từng giây từng phút.

Lúc đầu nó đến với tôi như một sự ngột ngạt, tiếp đến là sự yên bình xong lại là từng cơn đau đi kèm với sự ớn lạnh. Tiếp đến là cảm giác t·ê l·iệt rồi nóng ran đi kèm là cơn đau của những v·ết t·hương dạng soắn trên cơ thể. Cuối cùng là cảm giác đứt rời, bóp méo, bẹp dí và choáng váng cực độ.

Chúng là sự DÀY VÒ ĐẾN VÔ TẬN TRONG TỪNG TẾ BÀO.

Bạn biết đấy. Con người chúng ta là một loài luôn thích nghi với mọi thứ xung quanh mình dù môi trường hay hoàn cảnh có khắc nghiệt và đau đớn đến đâu. Nhưng khi đối mặt với cái CHẾT THUẦN TÚY này tôi chỉ muốn nói một câu rằng. Cái C·hết Chính Là Kết Thúc Tệ Nhất.

Hãy thử nghĩ xem đã có bao nhiêu người, bao nhiêu loài sinh vật đ·ã c·hết và phải trải qua c·ái c·hết vô tận đó? Đó là thứ còn kinh khủng và đáng sợ hơn mọi thứ trên đời.



Tôi thiết tha được sống tiếp mặc cho khổ đau quấn khắp thân thể này, VÌ TÔI KHÔNG MUỐN CHẾT! Tôi ước ao được sống! Hơn bất cứ ai trên đời này.

...Mặc dù thế, tôi biết rằng c·ái c·hết là điều tất yếu không thể trốn khỏi.

“Mọi thứ diễn ra trên thế giới này đều là những thứ nên diễn ra, và bắt buộc phải diễn ra. Tất thảy mọi sự đều là lẽ thường tình. Đó là SỐ PHẬN"

Cái c·hết cũng giống vậy. Không ai có thể thoát khỏi nó. Không một ai.

Tôi đã thử nhiều cách khác nhau như truyền tải ý thức lên một tầng thông tin, bảo dưỡng linh hồn và phục hồi lại linh hồn đã mất.

Lúc đầu nó có vẻ hiệu quả khi tôi thực sự đã thoát khỏi sự kinh hoàng do c·ái c·hết mang lại. Nó sẽ là một kiệt tác cho nhân loại nếu như c·ái c·hết không trở lại.

Mọi cảm giác khi đối mặt với c·ái c·hết một lần nữa hiện hữu trong tôi. Từ nửa linh hồn gốc và nửa kia cho đến mọi ý thức và giác quan. Tất cả chúng đều đối mặt với c·ái c·hết một lần nữa.

Tôi đã quá tuyệt vọng...

Tôi cũng đã sử dụng đến mặt tâm linh và sự thần thánh trong vũ trụ. Ở đó là vô vàn các vị thần, phật trong các thần thoại hay thánh kinh.

Khi nhìn thấy họ tôi cứ ngỡ rằng mình sẽ tìm được cách giải thoát bởi c·ái c·hết nhưng một lần nữa lại thất vọng. Các vị thánh hay phật cũng sẽ c·hết. Họ chỉ có cơ thể trường sinh bất lão và một thứ được gọi là 《Khavas》 để bảo vệ mình khỏi một vài khía cạnh của c·ái c·hết mang lại.

Tất cả họ đều không thể thoát khỏi c·ái c·hết. Một vài vị thì đã siêu thoát khỏi khái niệm của c·ái c·hết nhưng đó cũng chỉ là thứ để gặp một c·ái c·hết thuần túy hơn.

Có thể rằng tôi đã thất bại trong việc chạy trốn khỏi c·ái c·hết. Có thể tôi đã quá điên rồ đủ điên để trối bỏ mọi thứ kể cả c·ái c·hết.

Nhưng lạ thay. Có một điều gì đó thôi thúc linh hồn của tôi hòa hợp lại và thực sự 'mở mắt'. Có một điều gì đó đang thôi thúc tôi bất chấp sự phản kháng của mọi thứ trong tôi



Một nửa dụ dỗ và và đe dọa nếu như tôi mở mắt, còn một nửa kia thì là sự trống rỗng không điểm dừng

Tôi không biết cái nào mới là tôi. Hoặc cũng có lẽ chẳng cái nào là tôi cả.

Mọi thứ dần mơ hồ, ý thức tôi đang dần mơ hồ...

Tôi có nên mở mắt hay không?

Chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi mở mắt?

Dường như có một đoạn kí ức mơ hồ phảng phất trong trí nhớ của tôi.

A. Ra vậy... Tôi đ·ã c·hết. Nó là một c·ái c·hết hết xức nhãng xẹt, có thể nói là một c·ái c·hết đầy ảo giác và thuốc.

Tôi đ·ã c·hết vì sốc thuốc. Tôi đã sử dụng quá nhiều c·hất k·ích t·hích chỉ để quên đi cảm giác về c·ái c·hết.

Tuy vậy đó không phải là vấn đề chính. Liệu rằng tôi có nên mở mắt?

Tôi chấp nhận số phận của mình và từ từ mở mắt.

Trước mắt... Là một khoảng trống về mọi thứ

Có gì đó kỳ lạ.

Không.



Có gì đó kỳ lạ lắm.

Cái gì mà...

Tôi thực sự không diễn tả được bằng lời.

Cảm tưởng rằng khu mà tôi miêu tả thứ mà tôi đang thấy. Nó sẽ biến thành một sự phù phiếm trong từng câu, từng chữ. Nó gián tiếp làm tôi mất đi mọi lời miêu tả và tạo nên cảm giác ngột ngạt và khó chịu.

Hiện giờ, có lẽ là c·ái c·hết. Nó đầy quyền năng nhưng lại là thứ dễ phá hủy. Nó trống rỗng nhưng lại hiện hữu ở khắp mọi nơi, mọi ngóc ngách

Bấy giờ đây tôi mới chợt hiểu. Cái khoảnh khắc nửa linh hồn tôi bị kéo tới ‘Cái c·hết’ tôi cũng đã đắm chìm trong sự toàn năng. Vì toàn năng nên toàn hiện của ngài ấy, và vì vậy tôi hiểu; hiểu được thứ chân lý đầy trống rỗng, bản chất nguyên sơ của toàn tại, vậy nên tôi c·hết. Chỉ c·hết mà thôi.

Tôi đ·ã c·hết về mọi thứ trong tôi. Nhưng bây giờ là mọi thứ sâu thẳm bên trong tôi. Không, hơn cả thế, nguồn gốc của tôi, danh tính này, mọi thông tin quy định về sự tồn tại của tôi trên thế giới này và mọi nguồn thông tin minh chứng cho sự tồn tại này của tôi đều ngay tức khắc bị xoá bỏ. Tôi c·hết, và có lẽ sẽ kéo theo rất nhiều ‘thứ’ đi cùng. Thậm chí là cả mọi khái niệm liên quan đến tôi cũng thế mà c·hết đi.

Vậy giờ tôi là ai? Tôi là thứ gì? Tại sao tôi vẫn tồn tại?

Mọi cơn đau mà tôi đã từng cảm nhận đâu? Phải chăng đó là cái giá khi chơi đùa với c·ái c·hết?

■■■■■■

Ra vậy... Tôi cuối cùng đã hiểu được c·ái c·hết là gì...

Thật khó để giải thích tuần tự và xây dựng một sự logic trong c·ái c·hết.

Cái c·hết không có sự khoan hồng, không có tội ác và cũng không có thiện lương. Cái c·hết chỉ là sự kết thúc và bắt đầu của mọi sự kết thúc và bắt đầu trong vô vàn mọi thứ đang tồn tại và chưa từng tồn tại.

Đáng ra tôi đã có thể kết thúc yên bình và bắt đầu với sự yên bình. Đáng ra tôi không nên trêu đùa với c·ái c·hết. Nhưng ít ra thứ này có thể cho những người đó biết mọi thứ sẽ lại bắt đầu.

Hãy cứ đối diện với kết thúc của mình đi các tôi ơi. Rồi mọi thứ sẽ qua và chúng ta sẽ thoát khỏi cái kết...