Chương 13: Diệt Trủng
Đây có lẽ là điểm cuối của con người. Tôi nghĩ rằng diệt trủng là một thứ gì đó tự nhiên, một thứ gì đó điều khiển quy luật tự nhiên sao cho hài hòa nhất có thể... Nhưng có lẽ tôi đã lầm. Đáng ra tôi nên nhận chức trách đó...
Vài chục năm trôi qua con người đang gần đến với cuộc diệt trủng cuối cùng. Sự ra đi của Thầy Tế Lễ làm cho cán cân giữa nguyên thủy và hiện đại bị sói mòn và dẫn hỗn loạn.
Diệt trủng giờ đây như một loại vi khuẩn cứng đầu mà dù có tẩy đến đâu thì chúng vẫn sẽ quay lại và đông đảo hơn lúc đầu.
Diệt trủng giờ đây không còn là những loại t·hiên t·ai tự nhiên nữa. Chúng cũng không còn mang khái niệm c·hiến t·ranh hay bệnh tật. Chúng thoát khỏi những kẻ mang chúng và tiến hóa để trở thành một phần khía cạnh của hệ thống.
Một người bị diệt trủng ảnh hưởng sẽ tự động rũ bỏ mọi thứ ngoại trừ thân xác của mình và được đưa lên từ 3 chiều tới 4 chiều trong vũ trụ. Và khi lên tới đó họ sẽ gặp những sự kiện diệt trủng trước kia và sẽ bị 《Xóa Sổ》 ngay sau khi trải nghiệm xong.
Còn lại thân xác bị ảnh hưởng sẽ nhận một cơn đau tức thì, xé toạc vùng bụng của người bị ảnh hưởng, sau đó là phần thân bị vỡ ra dữ dội từ các lực bên trong, thường do nhiều bàn tay và ngón tay thò ra từ bên trong thân gây ra.
Sau đó họ sẽ sản sinh ra 1 đến 111 cá thể riêng biệt có đầy đủ mọi thứ từ những điểm đứt gãy, điều này ngay lập tức khiến cho thân xác họ trở thành một đống hỗn tạp biết đi.
Sau khi sản sinh chúng sẽ hét lên hoặc lải nhải liên tục với các cụm từ như [Ở Đâu?]_[Lỗi]_[Tải Lại]_[Bị Xóa]_[■]
Lần đầu phát hiện những cá thể này là ngày 20-04-2■■■ sau một số báo cáo với chính phủ ban đầu về “Những Người Dị Dạng” hoặc "Human Hands" tại các địa điểm khác nhau trên toàn cầu, bao gồm các thành phố lớn như Bắc Kinh, Tokyo, New Mexico...
Đối với những người nghe thấy tiếng hét của các cá thể thì họ sẽ tự động bị diệt trủng ảnh hưởng và không lâu sau sẽ trở thành một trong số chúng.
•Ngày: 30-04-2■■■ 《1 Tỷ Ca Nhiễm》
Số lượng chỉ là ước trừng do các chính phủ tính từ những cá thể đang tồn tại.
•Ngày: 06-05-2■■■ 《3 Tỷ 200 Triệu Ca Nhiễm》
Số Lượng được xác minh thông qua điểm khoanh vùng được bao bọc bởi các bức tường đá nhọn và thép không rỉ.
•Ngày: 25-05-2■■■ 《4 Tỷ Ca Nhiễm》
Số Lượng dần giảm đi so với số lượng cá thể sản sinh ra do con người dần thích nghi và khắc chế sự lan truyền bởi diệt trủng
•Ngày: 01-06-2■■■ 《8 Tỷ Ca Nhiễm》
Con người thất thủ. Các cá thể dần phát triển trí thông minh của bản thân và bằng một cách nào chúng đã có thể vượt qua các điểm khoanh vùng và l·ây n·hiễm khắp mọi nơi.
•Ngày: 03-06-2■■■ 《Tuyệt Diệt》
Con người giờ được thay bằng các cá thể của Diệt Trủng.
Chỉ trong hơn một tháng mà toàn thể văn minh loài người tồn tại trong hàng nghìn năm đã bị xóa sổ và thay vào đó là các dạng sống mới. Các dạng sống của diệt trủng giờ đóng vai trò là chủ mới của chuỗi thức ăn.
Chúng dần có nhận thức nhưng lại không quá phát triển. Trí thông minh và nhận thức của chúng chỉ dừng lại ở những hành động đơn thuần và hoang dã.
Rồi đến một ngày. Tất cả các cá thể còn tồn tại dần tập hợp vào một chỗ. Từng miếng thịt ngọ nguậy và những bãi máu nhờn hòa quyện lại với nhau một cách vững chắc.
Chúng tạo thành một cái cây khổng lổ, ngón tay là lá và các phần còn lại là cành. Đó là một tổ hợp kinh dị mà nghệ thuật. Sự nghệ thuật của chúng làm cho tôi cảm thấy Tuyệt Đẹp?
Cái cây khổng lồ đó lắc lư và la hét. Đi cùng với tiếng la hét khắp chốn là những tiếng xì xào to nhỏ làm cho các dòng sông phải khô cạn và thực vật bị c·hết c·háy.
[Lỗi]
[Tải Lại]_[Bị Xóa]
[■]
[Ở Đâu?]_[Bị Xóa]
[Tải Lại]
...
Bầu trời ngày càng trắng xóa theo những cụm từ được thốt ra bởi cái cây. Mặt đất dần đen lại bởi sự rung lắc và không gian dần méo mó bởi những ngón tay trên cành.
Cho đến một lúc nào đó, mọi sự tồn tại và không tồn tại được hiển thì dần bị xóa sổ. Các khái niệm trụ cột làm nên vũ trụ dần lãng quên và tan biến. Sau cùng chỉ còn lại cái cây dị hợp đó và một thứ đang đến gần cái cây.
Đó là một chàng trai khoảnh 22 đến 23 tuổi tiến lại gần cái cây đó. Cậu ta đưa bàn tay của mình chạm vào cái cây, loại bỏ đi những bãi nhờn bằng máu bao phủ khắp cái cây dị hợm.
Từ đằng sau. Cụ thể là sau đầu cậu trai đó bắn tung tóe khắp không gian những loại sinh vật giống loài mọt nhưng lại mang màu đỏ tươi và kich thước gấp hai lần cậu trai đó.
Cái cây đó dần nhỏ lại và đi kèm với đó là có tới hàng triệu sinh vật mang hình dáng của các loại côn trùng khác nhau đi ra sau đầu cậu ta.
Nó chỉ dừng lại cho đến khi cái cây biến mất và chỉ còn lại một sinh vật vùng vẫy trên tay cậu ta. Sinh vật đó hao hao như Thầy Tế Lễ nhưng nó khát máu và điên loạn hơn Thầy Tế Lễ mà tôi biết.
Những tiếng cầu xin được thể hiện bằng các dòng chữ biểu hiện tựa như truyện tranh được hiện lên trong màn hình tôi đang xem.
Không biết bọn họ đã nói gì mà các dòng chữ đang dần yếu ớt lại và chuyển sang màu đỏ thẫm.
Không gian và thời gian tan biến. Một dòng chữ nổi hiện lên với tiêu đề: Chương 6: Phật Tử và rồi biến mất ngay lập tức.
Tôi cảm thấy một điều gì đó không hề ổn bao bọc lấy tôi. Một thứ gì đó trong mình biến mất. Một loại kí ức tưởng trừng đã được cất giấu kĩ đã biến mất.
Tôi hiện tại giống như một người không hề có danh tính, không hề có sự tồn tại và chẳng hề có lịch sử của riêng mình.
Một cơn sốc đến với tôi ngay sau khi tôi tự hỏi tên của bản thân mình. Ngay sau đó là tôi đang bị xóa sổ với tốc độ chưa đến một giây, may mắn thay tôi đang nằm ngoài lề của mọi thứ nên sự xóa sổ đó dần bị tôi áp chế lại và biến mất.
"Chúc mừng. Cậu đã kháng được việc xóa sổ cốt truyện bản thân."
"Chào mừng đến với chúng tôi."
Tôi cười trừ rồi gượng dậy. Cơn sốc đó tuy đã biến mất cùng với sự xóa sổ kia nhưng nó vẫn để lại cho tôi cơn buồn nôn. Tôi nằm vào chiếc ghế lười gần đó và nói với họ cứ tiếp tục.
"Được rồi, như các anh đã thấy tên đó đang đến gần với các chương kế tiếp."
"Các bộ tiểu thuyết ngắn đang dần mất đi hiệu quả của chính chúng. Junsi dường như đã biết cách hoạt động của tâm trong các cuốn tiểu thuyết ngắn."
{Tôi nghĩ rằng ta nên tạo thêm một vài cuốn tiểu thuyết có độ rộng hơn bốn chiều hoặc một cốt truyện đủ sâu. Đủ để các độc giả có thể che dấu}
"Vậy về số lượng?"
"1 cuốn tiểu thuyết ngắn thì tầm 2 hay 3 chương?"
{2 chương trong một cốt truyện có liên kết. Nó đủ để che dấu cơ sở này một cách tạm thời}
Cuối cùng mọi người bỏ phiếu. 4 đồng ý, 2 phản đối và tôi trọn trung lập để cho đỡ ai đó phàn nàn.
Cuối cùng mọi người đi hết và còn mình tôi nằm uể oải tại phòng họp. C·hết tiệt cốt truyện. Con mẹ mày Junsi. À mà nhắc tới Junsi, hắn ta vẫn đang đứng tại đó, nhìn vào hư không và bất động.
Tên này đang suy ngẫm sự đời hay đang cảm nhận thứ gì đó à? Dù sao cũng chẳng phải truyện của tôi. Tôi đi ra khỏi văn phòng và đi đến chương 10 để tiếp tục viết tại đó.