Chương 12: Cái Bẫy
[-20-10-19■■]
《Tiểu thuyết gia: Junc-Mu》
《Nhà giả tưởng: MarkT-Dpay》
Anh thấy đấy. Sau khi Mannip tiếp xúc với quá nhiều với X-Plot thì anh ta liên tục gặp phải các loại ảo tưởng liên quan đến c·ái c·hết và các giác quan của anh ta.
Mannip bằng một cách nào đó đã cùng lúc c·hết với các nguyên nhân c·hết trước đây của anh ta khi sử dụng X-Plot. Đáng ra chúng ta nên dừng lại cuộc thử nghiệm trước khi mọi chuyện tồi tệ hơn.
Nhưng dù sao thì nó không quan trọng.
Chúng ta vẫn còn một vật thử nghiệm. Một vật thử nghiệm đủ hoàn hảo để khám phá những gì sảy ra sau khi sử dụng X-Plot.
Chúng ta đã lẩn trốn qua quá nhiều các cốt truyện khác nhau rồi. Chúng ta tuyệt vọng và bất lực khi mỗi ngày đều phải cảm nhận nỗi đau sau khi hắn g·iết ngài ấy.
Tuy chúng ta không thể vượt qua tầng ảo để đến với tầng tác giả nhưng không có nghĩa chúng ta không thể trả thù hắn.
Ngài dường như đã biết trước kết quả của mình mà đã trao cho chúng ta quyền tác giả. Hắn thậm chí còn không biết rằng chúng ta đang tồn tại trong câu truyện mà hắn viết.
Về lại vấn đề chính.
Chúng ta đang chuẩn bị khám phá sự kết thúc và sự mở đầu.
"Ông không thấy điều đó là bất kính với cái C·hết sao?"
Bất kính sao?
Không hề. Nó không phải là sự bất kính mà ngược lại. Nó giống như chúng ta chỉ đang diện kiến trước vua của mình. Ta nên thấy kính trọng thay vì bất kính thì hơn.
"Ra là vậy."
"Tôi nghĩ rằng đã đến lúc tôi phải về."
"Cảm ơn anh vì những ý tưởng điên rồ này."
Tôi chào lại anh ta và hẹn anh ta vào ngày khác tới thăm.
...
Tôi nói vậy liệu có đủ để đánh lạc hướng bản sao đó không sếp?
{Đủ rồi. Với thân phận là nhà giả tưởng trong câu truyện này thì hắn sẽ chẳng thể biết được nói gì bản sao này.}
Vâng. Vậy tiến độ đến đâu rồi.
{Có một vài tin nhắn phản hồi từ c·ái c·hết. Nhưng nó lại ám chỉ một người rất mơ hồ. Có lẽ là Junsi? Tôi chẳng biết nữa.}
Vậy tin nhắn đó là gì vậy?
{Nó sẽ đến sau khi cuộc trò chuyện này kết thúc.}
Vâng.
Báo cáo kết thúc. Mở phần tin nhắn.
Từ khoảng không hàng loạt thông tin tiến thẳng vào não tôi. Tất cả đều giống như một bản ghi âm của một sứ giả truyền tới những kẻ thấp bé vậy. Uy nghiêm và đầy mùi hương c·hết chóc. Đó là thứ làm tôi rùng mình khi tiếp nhận những thông tin đầu tiên trong não mình.
---
Tôi đã từng cầu xin sự kiên nhẫn của ngài đối với một số khởi sắc về tư duy và nhận thức của những sự ảo tưởng như các bạn. Đọc và cố gắng truyền thông điệp như bây giờ là những thứ duy nhất tôi có thể làm để có thể giúp đỡ các bạn khỏi việc bị thao túng bởi Junsi.
Có đôi lời tôi muốn truyền đạt lại với tư cách là người đầu tiên thử nghiệm cũng như là sứ giả cho c·ái c·hết thật sự.
-Cái c·hết là thứ ngu ngốc và vô tri nhất. Bởi nó không cần tư duy hay bất cứ thứ gì để duy trì nó. Nó giống như nút xóa truyện và nút tạo ra một câu truyện mới. Nó bao bọc toàn bộ mọi tiểu thuyết, mọi tầng lớp thực tại và thậm chí ảnh hưởng đến những sự tồn tại cao hơn nữa theo nhiểu cách khác nhau một cách tự động.
-Các bạn có thể sử dụng thứ đó để thay đổi và áp dụng mọi thứ một cách thoải mái bởi thứ đó chính là thứ quản lý mọi thứ. Nhưng xin đừng trốn tránh c·ái c·hết của bản thân. Thà rằng hãy kết thúc để rồi bắt đầu còn hơn là lặp lại kết thúc vĩnh viễn như tôi.
Đó là những thứ tôi có thể nói cho các bạn. Đây là lời cảnh báo đầu tiên và cuối cùng cho các bạn khi quyết định tiến sâu vào thứ thiết bị thay đổi mọi thứ này.
---
Mọi thứ kết thúc một cách chóng vánh nhưng đó cũng quá đủ thông tin cho chúng tôi.
Tôi đã phần nào hết cái cảm giác nghi ngại và lo lắng khi tổ chức quyết định sử dụng toàn hiện X-Plot. Có lẽ tới đây là quá đủ cho cuốn tiểu thuyết trinh thám thế kỉ hai mươi này.
Tôi quyết định mở ra Gate of Story rồi tiến về trung tâm tổ chức mà không biết rằng có một người đang theo dõi mình.
Khi tôi chuẩn bị bước vào Gate of Story thì không gian thay đổi. Mọi chỉ số ổn định của cuốn tiểu thuyết này dần bị nhiễu loạn rồi phá vỡ thành từng mảnh kính. Xung quanh hiện đã trở thành một vùng trắng xóa kéo dài tới sự hỗn loạn đằng sau.
Không gian và thời gian dừng lại rồi vụn vỡ. Các mảnh của cuốn tiểu thuyết gộp lại với nhau thành một quả cầu đa màu sắc rồi từ trong đó bước ra một chàng trai khoảng chừng 22-23 tuổi.
¤Vậy đây là cánh cổng đến tàn dư của Kami sao?¤
¤Mặc dù chúng ta đã làm việc cùng nhau hai năm nhưng tôi vẫn không thể biết hết về con người anh.¤
¤Tuy rằng anh đ·ã c·hết nhưng di sản của anh lại có thể tồn tại đến tận bây giờ.¤
¤Nhưng rất tiếc rằng đến bây giờ tất cả sẽ kết thúc và tôi sẽ là người phá hủy hệ thống Vtruyen này¤
Cậu ta đang lảm nhảm về một thứ gì đó giống như phá hủy.
■■■
"Cái đéo gì???"
Chẳng biết từ bao giờ tôi đang bị cậu thanh niên đó b·óp c·ổ từ sau lưng.
Khoan. Là Junsi? Sao hắn ta phác giác ra???
¤Anh đang tự hỏi vì sao lại tôi lại phát giâc ra anh nhỉ?¤
¤Anh thật ngu ngốc khi mở phần tin nhắn đó lên.¤
¤Anh thực sự nghĩ tín hiệu của C·hết là thứ dễ che dấu trong một cuốn tiểu thuyết bình thường sao?¤
¤Giờ thì anh có thể an nghỉ được rồi¤
□□□□□□□□□□
[Junsi khiến cho Mark biến mất bởi một làn khói đen bao phủ cơ thể anh ấy.]
[Junsi bước gần tới Gate of Story và bước vào. Anh ấy thấy...]
¤Không cần. Ta không cần ngôi thứ ba trong câu truyện này¤
...
Sau khi tạm dừng ngôi thứ ba thì tôi tiếp tục tiến vào Gate of Story và bát đầu bước đi trên một con đường đen trắng với các loại hoa văn nối liền với nhau tạo nên sự ổn định trong chiều không gian này.
¤Vậy đây là nơi tổ chức đó hình thành nhỉ.¤
Tôi bay lên và tăng tốc tiến lên về phía trước một cách nhanh chóng.
Cũng không hề rõ tốc độ này nhanh đến mức nào nhưng tôi đã đến đích trước cả khi hành động di chuyển của tôi sảy ra. Phải mất một lúc thì nguyên nhân cho kết quả đến đích của tôi mới hiện hữu là bay đến đích xuất hiện.
Tôi đến một lâu đài thời trung cổ trong chiều không gian này. Nó có phần giống với Lâu Đài Ảo Ảnh của tôi nhưng việc đó không quan trọng. Không hề có bất cứ thứ gì hay bất cứ ai ở bên trong nơi này.
Nó chỉ có duy nhất một máy tính bảng liên tục duy chuyển do các phần thông tin liên tục được cập nhật.
Tôi bước đến gần cái máy tỉnh bảng và đọc từng phần tin nhắn của chúng
---
Chương 1: Mặt Trời Không Được Lặn
Bình Luận:
-Huyền Vương: Tên ngốc này đang cố gắng chạm vào chúng ta hay đang cố gắng phá hủy các câu truyện vậy?
+Tiểu Tiểu: Tôi thấy nó giống như một sự ảo tưởng về bản thân vậy nhưng cậu biết đấy. Những thứ giả tưởng không bao giờ có thể sáng ngang với đời thật hahahahaha.
+Huyền Vương: ...
-Fints: Tên tác giả bị ngáo hả???
- XxxZ: Dìm c·hết tên đó đi tác giả ơi
...
---
Ra là vậy. Những đoạn đối thoại này đều nằm trong hệ thống bên ngoài. Những tên này có thể giao tiếp với độc giả sao? Hẳn là chúng có thể giao tiếp với các tác giả để sử dụng cái C·hết để xóa sổ mình nhỉ...
Không đúng. Khả năng của chúng không hề đủ để giao tiếp với các tác giả. Nhưng vì sao chúng lại có thể quan sát được phần Bình Luận?
Đây hẳn là một cái bẫy.
Nghĩ đến đây tôi sử dụng Thế Giới Phán Xét của mình để xóa sổ hoàn toàn chiều không gian này và toàn bộ cuốn tiểu thuyết kia.
Cuối cùng mọi thứ tan thành hư vô và rồi biến mất. Cái C·hết thức dậy và kết liễu mọi thứ sau cùng của cuốn tiểu thuyết.
...
□□□□□□□□□□
{Ngu dốt là thứ duy nhất tôi có thể thốt ra khi anh làm vậy Mark...}
{Đáng ra anh có thể làm đúng theo kế hoạch mà không cần phải hi sinh.}
{Haizz... Ít ra sự hi sinh của anh có thể giúp chúng ta kéo dài thời gian qua các chương.}