Chương 15: ☆
□□□
Chương 1: Bóng ma-hư vô
---
Jonh Newman. Một kẻ g·iết người hàng loạt không rõ danh tính, hoạt động ở những khu vực có đa phần người nghèo sinh sống, xung quanh khu Whitechapel, London vào năm 1880.
Trong cả các hồ sơ vụ án cũng như tường thuật báo chí đương thời, t·ên s·át n·hân này còn được gọi với những cái tên như "Mặt tối London" hay "Ghost Killer"
Những vụ t·ấn c·ông được cho là do "Ghost Killer" gây ra phần lớn liên quan đến những gái m·ại d·âm và người vô gia cư sống và làm việc trong các khu ổ chuột tại London.
Nạn nhân thường bị Jonh rạch cổ họng rồi cắt xẻo vùng bụng đến cơ quan sinh dục bên dưới. Một vài n·ạn n·hân thoát được khỏi Jonh đã khẳng định rằng hắn ta có thể tạo ra những bóng ma sau khi g·iết các n·ạn n·hân của mình và họ cho rằng hắn ta là đầy tớ của quỷ Satan.
Mỗi vụ án sau khi được điều tra sẽ chỉ cho lại kết quả là tên Jonh Newman. Suốt 10 năm g·iết người của mình hắn ta đã làm cho bao thám tử và lực lượng điều tra thời đó phải đau đầu cho đến khi hắn ta đột ngột biến mất khi đang chuẩn bị xử lí n·ạn n·hân của mình.
---
---
Trần Ngọc Trúc- Afra. Một đứa bé 6 tháng tuổi không hề tồn tại trên thế giới và một đứa con gái nổi loạn với tính cách chống đối xã hội tuổi 21.
Ngọc Trúc vốn sẵn không có chút tài năng gì. Có lẽ được cái diễn xuất và nói dối thần sầu, có biết một chút tạp kỹ và tiếp xúc với súng đạn trong c·hiến t·ranh Nhật-Trung.
Afra về cơ bản, cô bé vô hình với thế giới, hay nói chính xác hơn là hoàn toàn không có dấu vết tồn tại ở thực tế. Vì bản thân cô bé là bào thai 6 tháng tuổi ở trong bụng mẹ nhưng đ·ã c·hết. Không chỉ vô hình vô thanh với người sống mà cô cũng không thể bị cảm nhận hay định hình bởi bất cứ máy móc gì thời đó.
Duyên phận đã sắp xếp Ngọc Trúc và Afra gặp nhau khi Ngọc Trúc bị lính Nhật tử hình. Cơ thể Ngọc Trúc bị 14 phát đạn nã liên tiếp vào người. Và trong khi Ngọc Trúc đang chìm sâu vào caia c·hết vô tận thì đã được Afra cứu bằng cách hợp thể.
Chính sự tồn tại trong c·ái c·hết của Ngọc Trúc và sự không tồn tại trong c·ái c·hết của Afra đã khiến họ đứng giữa hai ranh giới giữa cái tồn tại và không tồn tại. Cùng lúc cả hai bị dịch chuyển đến một không gian trắng và đã hàn huyên ở đó rất lâu. Lâu tới nối Afra đã phát triển nên những loại cảm xúc phức tạp và coi Ngọc Trúc là người mẹ thật sự của mình.
---
《Một sự kiện va nhau giữa các cuốn tiểu thuyết khác nhau sảy ra đã khiến cho rất nhiều các nhân vật trong các cuốn tiểu thuyết khác nhau gặp mặt nhau và chiến đấu một cách mất kiểm xoát.》
《Mọi cảm xúc và hành động của họ vẫn giữ lại nhưng một cái gì đó đã thúc ép họ phải chiến đấu với nhau, phải chiến đấu để giữ lại sự tồn tại của tiểu thuyết mình và nếu họ thất bại thì chính họ và cuốn tiểu thuyết đó sẽ biến mất vào hệ thống.》
《Sau cùng bọn họ bắt buộc phải chiến đấu với nhau. Một vài người gọi đây là Novel Battle》
Jonh Newman tỉnh lại trong một vùng không gian trắng, trên tay vẫn cầm một con dao mổ gỉ sét và mặc bộ đồ da thời thượng của mình.
Hắn ta cảm thấy kì lạ khi mà mình đột ngột đến một nơi nào đó khi đang chuẩn bị xử lí n·ạn n·hân của mình. Hắn thở dài và thử sử dụng khả năng của mình.
"Vẫn hoạt động."
Một cái bóng trồi lên mặt phẳng trắng mà Jonh đang đứng. Hình dáng lẫn kích thước đều y hệt Jonh nhưng lại chỉ có thể tồn tại trong 1-2 giây.
Jonh đi trong vô thức đến một nơi giống như một thành phố bị đổ nát. Thành phố đổ nát này có chút kì lạ khi nó dường như kết hợp giữa các kiến trúc của nước cuối thế kỉ XVIII và kiến trúc hiện đại.
Mỗi 100 giây thì thành phố này sẽ mất đi màu sắc của nó và nhập nhòe màu trắng sáng và màu đen của không gian
"1,2,3...98,99,100"
"Quả nhiên. 100 giây sẽ mất hết đi màu sắc vốn có..."
Jonh tiến sâu vào bên trong thành phố. Càng đi gần vào bên trong thì nơi này có chút gọn gàng hơn khác xa với sự hoang tàn bên ngoài thành phố.
Jonh đi thêm một chút nữa, hắn ta bắt gặp một cô gái trẻ đang ngồi bất động trước lửa trại, trên tay là thanh gì đó hình chứ L màu đen.
"Thình thịnh..."
"Đáng ghét"
Tim Jonh ngưng lại rồi đập mạnh liên hồi, hắn ta ngồi sụp xuống mặt đất và thở hổn hển.
"Mục tiêu sao? Ở nơi này sao?"
Có một sự thật rằng Jonh đáng ra đ·ã c·hết từ lâu vì ngưng tim ở tuổi 28. Nhưng kì thay trong ranh giới sống c·hết hắn đã thức tỉnh được một khả năng siêu nhiên. Một khả năng mà cho hắn tạo ra những cái bóng lặp lại mọi hành động của mọi thứ kể cả hắn.
Thân là một bác sĩ trẻ tuổi nhất thời đó hắn đã nghĩ ra một phương pháp khiến mình có thể sống khi mà không có trái tim. Về căn bản hắn ta không thể nào liên tục sử dụng cái bóng của mình vô tội vạ và tối đa chỉ có thể triệu hồi 3 cái bóng cùng lúc trong lúc tự cứu bản thân.
Nhưng vì hắn là một thiên tài nên trong khoảng khắc trước c·ái c·hết đó hắn đã tự mô phỏng tim bản thân mình liên tục trong khoảng 2 giây.
Có nghĩa rằng để tránh việc quá giới hạn của khả năng mình thì cứ mỗi 0,2 giây, hắn sẽ thay thế cái bóng cũ nhưng vẫn để nguyên khả năng của cái bóng cũ và cứ thế tích dần thời gian tồn tại của tim.
Hắn làm điều này thông thạo đến nỗi chẳng cần phải suy nghĩ thì cơ thể hắn đã tự động làm thay hắn và hắn gọi khả năng này là "Ghost Heart" hoặc "Ghost From The Past"
Nhưng điều này dần tạo nên cho hắn một loại cảm giác ngưng tim đột ngột khi cảm nhận phụ nữ hoặc những kẻ bẩn thỉu chốn London. Đặc biệt là những g·ái đ·iếm ở nơi ổ chuột, chúng luôn làm hắn phải mắc ói vì cơ thể sặc mùi thuốc và sư ô uế.
Từ chính vì điều này mà hắn luôn tìm các n·ạn n·hân làm hắn ngưng tim và g·iết họ bằng cách xẻo xác hoặc thao túng n·ạn n·hân khi n·ạn n·hân quá khỏe đối với hắn.
...
Jonh lén lút vòng qua các tòa nhà để tiếp cận với cô gái đó. Tiếp đến hắn chậm rãi đi đến đằng sau lưng và rút con dao mổ.
"Phập..."
Một vết đâm ngay cổ, tay hắn đẩy lực một cách nhẹ nhàng xuống dưới tạo nên một đường chém sâu.
"Kì lạ. Cơ thể con người không thể nào lại mềm mại và dễ chém vậy được"
Jonh đá thứ được cho là cô gái đó vào lửa trại. Ngọn l·ửa b·ùng l·ên nhanh chóng cùng lúc một tiếng than khóc đằng xa vọng lại.
"Chị ơi"
"Chị ơi"
Đó là Ngọc Trúc. Cô ta đang than khóc trước thứ bị cháy kia và rồi lao nhanh về phía Jonh.
Như cảm nhận được điều gì đó nguy hiểm Jonh đã thủ sẵn một đường chém bằng bóng trước mắt để phòng trường hợp Ngọc Trúc lao vào t·ấn c·ông hắn.
Nhưng hắn đã nhầm. Ngọc Trúc không hề lao vào hắn mà trực tiếp nhảy vào đám lửa trại đang cháy bùng lên. Jonh tuy không hiểu Ngọc Trúc đang nói gì nhưng nhìn vào cử chỉ và cảm xúc đó hắn đoán rằng cô ta đang than khóc cho thứ mình vừa đá.
Hắn đứng quan sát Ngọc Trúc khi cô ta đang cố gắng d·ập l·ửa cho thứ kia. Phải đến một lúc sau khi thứ kia đã tắt lửa thì thứ hiện ra trước mắt Jonh là một con bù nhìn bị cháy đen toàn thân và Ngọc Trúc liên tục than khóc về con bù nhìn đó.
Jonh cảm thấy nghi ngại về mục tiêu mình đang ngắm vào. Có lẽ mục tiêu thực sự của hắn là cô gái đang than khóc kia thay vì con mù nhìn đó.
Ngọc Trúc sau khi hết khóc thì bắt đầu tức giận và chửi Jonh. Jonh không hề quan tâm đến những lời Ngọc Trúc nói cho đến khi hắn nghe thấy từ "F**K" theo tiếng của những kẻ nghèo hèn đó.
Lần này hắn thực sự muốn g·iết Ngọc Trúc và khi hắn định sử dụng cái bóng của mình để tái hiện lại vết chém vừa nãy vào Ngọc Trúc thì một tiếng súng nổ vang lên.
Viên đạn xoẹt qua tóc của Jonh khiến hắn bối rối không hiểu thứ gì vừa xoẹt qua đầu mình với tốc độ đáng sợ đó. Nhưng không để Jonh kịp hết bối rối Ngọc Trúc liền ném vô mặt Jonh con bù nhìn bị cháy và biến mất ngay sau đó.
...