Chương 16: ☆☆
Chương 2: Kết cục
"..."
"99;100"
Ngọc Trúc trong tay đang cầm một khẩu Arisaka tiêu chuẩn và trốn vào một góc khuất trên một tòa nhà để theo dõi hành tung của Jonh. Nhưng kì lạ Jonh biến mất cùng lúc với màu sắc của thành phố biến mất. Không gian thành phố nhấp nháy màu trắng đen.
Thực sự thì Ngọc Trúc đã hiểu ra khả năng của Jonh chỉ là tạo ra cái bóng khoảng chừng vài giây gì đó đổ lại nhưng có một điều cô ta không biết rằng hắn ta có thể tái hiện cả một vùng không gian bằng bóng và cảm nhận chúng.
Điều đó có nghĩa những lần nhấp nháy trắng đen của thành phố. Hắn có thể tái hiện lại và biết được vị trí của Ngọc Trúc.
Rất nhanh sau đó một con dao mổ chọc xuyên qua cổ Ngọc Trúc và cắt đứt động mạch cảnh của cô ấy.
"Tách..."
Giọt máu rơi xuống đất cùng lúc Ngọc Trúc biến mất lần nữa. Nhưng không để Ngọc Trúc thoát lần nữa Jonh liền sử dụng khả năng căn bản của cái bóng để tái hiện lại cảnh Ngọc Trúc chốn thoát.
Trong vòng 2 giây ngắn ngủi Ngọc Trúc dường như đã khiến cho cơ thể của mình trở nên bị xuyên qua khỏi mọi vật chất và rơi xuống một bãi đất bên dưới để bò đến cái lửa trại ban đầu hai người gặp mặt.
Jonh ung dung đi bộ xuống các cầu thang đã vỡ nát của tòa nhà và ngâm nga một khúc nhạc giáng sinh truyền thống đã quá nổi tiếng thời đó.
"Hark! The herald angels sing"
"Glory to the new-born king~"
"Peace on earth and mercy mild"
"God and sinners reconciled"
"Joyful all ye nations rise"
"Join the triumph of the skies"
"With angelic host proclaim"
"Christ is born in Bethlehem"
"Hark! The herald angels sing"
"Glory to the new-born king~"
Khi mà lời khúc nhạc vừa kết cũng là lúc Jonh đến gần với Ngọc Trúc.
Hắn ta vừa đi trên con đường máu mà Ngọc Trúc lê lết vừa cười và nghĩ ra một số câu khó hiểu.
"Cô biết không. Khi con người đến gần với c·ái c·hết thì họ sẽ giãy giụa để tìm cho mình một con đường thoát c·hết. Vậy đố cô."
"Ngoài con người ra thì còn con nào khác nữa?"
"10 giây để trả lời câu hỏi nha~"
Ngọc Trúc khóc và van xin Jonh tha mạng với vài từ tiếng anh căn bản của mình nhưng Jonh không quan tâm. Hắn đè lên người Ngọc Trúc và bắt đầu đếm từng giây.
"1"
"2"
...
"8"
"9"
Trước khi Jonh kịp đếm đến 10 thì Ngọc Trúc bỗng ngưng van xin. Giọng nói của cô ta liền thay đổi khi cảm thấy lực trên cơ thể đè bản thân nhẹ một chút.
"Mày biết câu trả lời là gì không?"
Ngọc Trúc nói tiếng anh một cách lưu loát khiến cho Jonh bất ngờ đôi chút nhưng cũng vì thế mà Jonh đã đè cơ thể Ngọc Trúc nặng hơn lúc đầu.
"Là gì vậy con điếm thối?"
Ngọc Trúc cười phá lên khi nghe Jonh muốn biết câu hỏi.
"LÀ CON MẸ MÀY ĐÓ"
Chẳng biết từ bao giờ mà khẩu Arisaka đã trên trán Jonh.
"Nói lời tạm biệt với thế giới đi con lợn nái!"
Hai lần tiếng súng vang lên khiến cho ngọn lửa trại phải vụt tắt sau đó. Đầu của Jonh Newman sau khi lĩnh liên tiếp hai phát đạn từ khẩu Arisaka đã trở thành một quả dưa hấu bị nhuyễn từ bên trong.
Hai viên đạn đã quá cũ nên không thể xuyên qua hai bên sọ Jonh. Nhưng ít nhất hai viện đạn đó cũng bật nẩy liên tiếp bên trong sọ và phá hủy hầu hết não bên trong.
Nhưng điều đó không quan trọng. Ngọc Trúc biết rằng Jonh chắc chắn chưa hề c·hết mặc dù máu đang chảy khắp một vùng xung quanh.
"Nhìn xem. Màu sắc lại thay đổi rồi kìa. Nó giống như một người sống và một n·gười c·hết đó"
Tiếng Jonh phát lên từ mọi nơi rồi dần ngả phía về chỗ Ngọc Trúc.
"Ghost Heart giờ nên trở thành Ghost Body nhỉ?"
"Mày thấy cái tên đó như nào hả hỡi kẻ dơ bẩn kia."
Mặc dù xác của Jonh vẫn đang ở đó nhưng Ngọc Trúc lại đang thấy một tồn tại tuần hoàn tự động nhớ quá khứ đang đứng trước mặt mình.
"Mày thấy đấy. Tao bản chất không hề có tim."
"Mà một con người không hề có tim thì chắc chắn sẽ không thể nào sống được."
"Tim là bộ phận quan trọng nhất của con người nhưng tao lại vẫn sống sót khi thiếu đi bộ phận ấy."
"Tao vẫn sống và làm việc cao cả mặc sự chê bai của những kẻ ngu muội đó."
"Giờ đây. Tao cũng đã không còn thân xác nữa. Tao đã có thể hoàn thành thử thách khó nhất đời tao."
"Và nhờ mày nên tao mới đạt được nó. Tao nên thưởng mày thứ gì đây con điếm nhỏ?"
Ngọc Trúc phớt lờ lời nói của Jonh. Cô ta nạp tiếp tục bắn thêm vài viên đạn vào Jonh trước khi súng hết đạn.
"Vô ích vô ích vô ích vô ích"
"Những thứ vật chất ở khoảng thời gian hiện tại không thể nào tác động được tao"
Ngọc Trúc ngày càng khó chịu với những lời nói vô nghĩa của Jonh thốt ra.
Ngọc Trúc vứt khẩu Arisaka của mình, tháo luôn đôi găng tay và ý định đấm nhau trực diện với Jonh.
"Ồ? M muốn tay đôi sao? Đến đi nào con điếm kia"
Nói rồi Jonh cũng thủ thế t·ấn c·ông đối với Ngọc Trúc.
Một người Boxing còn một kẻ thì dùng khí.
Đối với Jonn thì Boxing đã là thứ quá quen thuộc đóo với hắn. Ngay từ thuở nhỏ hắn đã được trao dồi các kĩ năng và trang bị mọi kiến thức về cách bảo vệ bản thân bằng Boxing.
15 tuổi hắn đã từng tham gia một vài giải đấu ngầm lẫn những giải được hoàng gia tổ chức. Cái kết của mỗi lần tham gia là những c·hấn t·hương cho các đối thủ của hắn.
Cũng khong ngoa khi nói rằng hắn là một 《Thiên Tài》. Nhưng đối thủ của hắn lần này thì khác.
Đối thủ lần này là con của một võ sư dùng khí nổi tiếng khắp xứ Trung. Mặc dù Ngọc Trúc chẳng có tài năng gì nhưng cô ta vẫn là con của vị võ sư đó. Vẫn mang cho mình tài năng thiên bẩm mà cho dù có luyện tập hay không thì nó vẫn sẽ luôn phát triển theo thời gian.
Ngọc Trúc hít một hơi thật sậu. Đưa khí lưu thông đến toàn bộ thân thể, kết nối chúng bằng tâm trí của mình và sử dụng chúng một cách tự động.
Vậy khí là gì?
Giải thích rõ hơn, khí là thứ nêu lên triết lý về sự cân bằng. Về cơ bản, nó là về mối quan hệ giữa tâm trí và cơ thể. Khí là năng lượng dịch chuyển trong cơ thể bạn, nhưng khí tuân theo những gì trong tâm trí bạn. Khi bạn vui, tức giận hoặc khi bạn nhìn thấy ai đó mà bạn yêu thích, cơ thể của bạn sẽ phản ứng khác nhau.
Trong võ thuật Trung Quốc, khi bạn có thanh kiếm trong tâm trí của bạn, bạn có nó trong tay. Khi bạn không có nó trong tâm trí của bạn, ngay cả khi bạn đang cầm một thanh kiếm, đó không phải là một thanh kiếm
Jonh là người t·ấn c·ông trước, những đòn đánh Jab chưa kịp tạo ra đã đánh liên tiếp vào cơ thể của Ngọc Trúc. Nó giống như kết quả đã xảy ra trước khi hành động kịp làm vậy.
Đơn giản mà nói trạng thái hiện tại của Jonh luôn luôn là trạng thái của quá khứ và mỗi lần hành động của hắn định tạo ra sẽ không thành nhưng kết quả của hành động đó sẽ tồn tại và tác động lên đối tượng của hiện tại mặc sự phòng về và ngăn cản trong quá khứ lẫn hiện tại.
Ấy vậy mà nó không hề tác động được lên Ngọc Trúc. Hiện tại Ngọc Trúc đang ở trạng thái không tồn tại về mọi mặt. Cô ta cười khinh bỉ Jonh và vận dụng lực đánh của Jonh để truyền lại chính hắn.
Nhờ vào sự hòa hợp của Ngọc Trúc và Afra mà Ngọc Trúc có thể tác động lên mọi sự trong phạm vi tồn tại. Điều đó có nghĩa rằng Ngọc Trúc có thể t·ấn c·ông một đối tượng trong quá khứ.
"Không đúng..."
Jonh tiếp tục t·ấn c·ông lại Ngọc Trúc nhưng không thể. HẮN TA KHÔNG THỂ TÁC ĐỘNG THỨ KHÔNG TỒN TẠI.
Jonh dường như hiểu ra mọi chuyện. Thành phố lại mất đi màu sắc và đổi giữa trắng và đen. Cho đến khi màu sắc chuẩn bị khôi phục lại thì Jonh mới nhìn được hình dạng thực sự của Ngọc Trúc trong bóng tối thành phố trước khi đổi màu.
Không biết kết cục của Jonh như nào nhưng tại giữa trung tâm thành phố đổ nát đó xuất hiện một con rồng màu trắng được điêu khắc tinh xảo, nó được bao bọc bởi lớp da thú và bên dưới con rồng là một cái bóng mang hình thù kì dị.