Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Beyond

Chương 10: Mafia Nhật Bản!?




Chương 10: Mafia Nhật Bản!?

Nằm nửa sống nửa c·hết trên một con đường quê ở Nhật Bản, điều tôi đã nghĩ trước khi c·hết và nó thực sự đã xảy ra. Cơ quan nội tàng và xương của tôi đã lành lại một cách nguyên vẹn. Tôi được đưa đến một căn nhà 2 tầng, được đặt ở tầng 2 và đang ngủ trên một chiếc giường lớn có tường trắng bao quanh và hầu như không có đồ nội thất nào khác ngoài một chiếc giường, cái giường tôi đang nằm và một thanh niên có tàn nhang ngồi cạnh giường nói bằng tiếng Ý:

"Ồ! Anh tỉnh rồi, anh..."

¤?¤

¤Xin hỏi...Đây là đâu...?¤

Tôi hỏi, cũng bằng tiếng Ý, một sự thật khiến tôi rất ngạc nhiên. Làm sao bây giờ tôi lại nói được tiếng Ý?

“Ha ha ha! Người đàn ông Nhật Bản sống ở đây có khả năng khá hữu ích. Anh ấy đã tạo ra nó để mọi người ra vào đây đều có thể nói được tiếng Anh, tiếng Ý và tiếng Nhật. Bao gồm cả bạn!"

¤………? Thế quái nào điều đó có nghĩa là…? Đây là đâu? Nhật Bản?¤

"Nhật Bản. Hiroshima thì phải! Tên tôi là Oga Tsunami. Nhưng người cứu cậu không phải tôi mà là sếp của tôi. Ha ha ha..."

Anh ấy nói và với tay lấy cuốn sách nằm trên bàn bên cạnh. Trên bìa có hình một cậu bé kỳ lạ, và tựa sách là Heaven boy: Phần 1. Tập 12. Chỉ là nó hơi lớn để có thể cầm thoải mái trong lòng bàn tay nên Oga đã cuộn tròn nó lại một chút. và đưa nó lên tai anh ấy. Rồi anh mím môi và bắt đầu ngân nga một bài hát nhỏ kỳ lạ,

“Tồmemememiiiiii ♪ Tồmemememiiii ♪”

Và tiếp tục phớt lờ tôi hoàn toàn, nhìn chằm chằm vào không có gì cụ thể nhưng vẫn nói chuyện với một người thậm chí không có mặt ở đó.

“Ồ, xin chào! Đây là Oga Tsunami... Cậu tỉnh rồi!"

Sau đó anh ấy nhìn tôi.

“Ồ.”

“………..?”

"Bạn có nghĩ rằng bạn có thể đứng dậy?"



Tôi không chắc lắm nhưng tôi đẩy chăn ra sau và hạ chân xuống sàn. Tôi, bằng một cách nào đó đang mặc đồ dự đám cưới, ôi chúa ơi, nhưng tôi không nghĩ việc đề cập đến điều đó sẽ có ích gì nhiều, và tất cả những gì tôi có thể xoay sở được là một tiếng rên rỉ khi cơn đau xuyên qua người. Cơ thể tôi như xé ra nghìn mảnh, đầu tôi như có một cây cọc gỗ cắm xuyên qua.

“Có vẻ như đang rất đau đớn.”

Anh ấy đang bình tĩnh báo cáo sự thật cho một cá nhân vô hình nào đó, và điều đó đủ khiến tôi thực sự muốn đấm vào mặt anh ta khi nhìn bệnh nhân như vậy. Tôi còn chả biết anh ta có phải bác sĩ hay không cũng như anh ta báo cáo cho ai nhưng khi chứng kiến một người đau đớn thì ít nhất cũng phải giúp đỡ một chút.

“Nếu bạn tiếp tục di chuyển, bạn sẽ quen với nó. Cố lên."

¤Không, tôi không thể! C·hết tiệt!¤

Nó đau đến mức mọi bộ phận trên khuôn mặt của tôi đều cố gắng đi theo một hướng khác.

"Chào."

¤Hử?¤

“Mày nghĩ mày đang lên giọng với ai thế?”

Oga gầm gừ, nhưng mí mắt của tôi đang co giật dữ dội và tôi thậm chí không thể nhìn rõ khuôn mặt anh ta.

¤Cái gì…?¤

“Tôi là một tay xã hội đen c·hết tiệt, anh bạn ạ. Chọn từ ngữ và câu trả lời của bạn một cách cẩn thận, hiểu không?

Oga kéo áo lên và cho tôi xem khẩu súng nhét trong quần, và ngay lập tức tôi cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Ý tôi là, bây giờ không còn lý do gì để chần chừ nữa!

"Đừng nghĩ rằng tôi sẽ không sử dụng thứ này chỉ vì bạn b·ị t·hương!"

Anh ta nói và cố kéo áo xuống, nhưng tôi nắm lấy cổ tay anh ta, tay kia giật lấy khẩu súng và đập mạnh báng súng vào dưới cằm anh ta. Tự gọi mình là một tay xã hội đen? Bạn giống như thế nào, mười lăm tuổi? Hay mười sáu? C·hết tiệt tôi đã bị lũ cảnh sát quố tế đó b·ắn h·ạ hai lần, bị rơi khi hạ cánh khi đến Nhật Bản và sống sót trong tổ của một con ong bắp cày c·hết tiệt nào đó trong rừng Aokigahara nên hãy thành thật đi. Oga cuộn tròn người lại tạo ra tư thế phòng thủ rồi run cầm cập. Còn tôi dí nòng súng vào sau đầu hắn.

¤Hãy cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra ở đây, anh chàng thông thái.¤

Oga ngước lên và trừng mắt nhìn tôi. Có vẻ như anh ta không hề cố gắng che giấu bất kỳ nỗi sợ hãi nào cả hoặc nói một cách khác là đang giả vờ sợ. Anh ta có thể còn trẻ, nhưng anh ta có vài viên đá quý khá đẹp được đeo trên cổ và tay.



“Ahhh? Đợi một chút, tên khốn…”

Oga nói và nâng Heaven boy lên tai. Tôi thấy khó tin nhưng có vẻ đó là một chiếc điện thoại. Một chiếc điện thoại hình cuốn sách. Tôi nhớ lại tầm vài năm trước tại nước Anh, điện thoại đã từng có kích thước bằng đồng hồ cúc cu, và dựa trên máy bay và tàu thủy của họ, công nghệ của Nhật Bản cũng không tiến bộ hơn nhiều, nên nếu đây là Nhật Bản thì không phải là cuối năm 2026. Vậy nên vấn đề của tôi không chỉ là tôi đang ở đâu… đó là khi. Đột nhiên cái cọc trong đầu tôi kêu plu plon plin chara chara plon ... chói tai và cao âm và vvvvvv vvvvv rung lên làm rung chuyển cả não tôi.

¤Auuughh!¤

Cái quái gì vậy!? Việc đặt cọc chỉ là một phép ẩn dụ cách đây một lúc nhưng bây giờ tôi chắc chắn rằng thực sự có một phần trong đầu tôi đang phát nhạc và rung!

¤Tôi đã nói rồi, đừng đùa với tôi! Bạn nghĩ tôi chỉ là người ở đầu dây điện thoại c·hết tiệt đó phải không? Cậu lén lút sau lưng tôi gọi tôi là Alex, kẻ thích nói chuyện qua điện thoại à?¤

"Ra tên anh là Alex sao? Cái tên như cứt vậy"

¤C·hết tiệt thằng trẻ trâu, dừng nó lại nhanh¤

Dựa trên những điều vớ vẩn mà thằng nhóc đó nói rằng nó là kẻ đã đập nát não tôi. Anh ấy đã làm gì đó với tôi. Với một chiếc điện thoại. Tôi phải làm cho anh ta dừng lại. Nhưng những rung động trong đầu nghiêm trọng khiến tôi sắp b·ất t·ỉnh và tôi không thể khiến cơ thể tuân theo bất kỳ mệnh lệnh nào từ não nên tôi không thể giơ tay, chĩa súng vào Oga hay bóp cò. Tất cả những gì tôi có thể làm là cảm thấy mắt mình trợn ngược, chảy nước dãi và nói

¤Vlak vlak vbalk¤

Tôi sắp c·hết. Bằng cách nào đó, tôi có một chiếc điện thoại bên trong và nó đang đổ chuông và rung. Anh ta đang cố g·iết tôi. Tôi không quan tâm làm thế nào. Tôi phải làm những gì tôi có thể làm. Hướng thùng lên. Tôi không thể nhắm được nên tôi đưa nòng súng lên đầu mình, dùng đầu và sàn nhà để giữ cho nó đứng vững nhất có thể và dồn sức lực cuối cùng để bóp cò. Tôi không cần phải bắn trúng đích. Những thứ máy móc sẽ ngừng hoạt động nếu dù chỉ một chút trong số chúng bị hỏng! Bang! Viên đạn khoét một lỗ trên da và hộp sọ của tôi dài 6,8 cm và sâu 7 mm, đồng thời cắt đứt khoảng 2 mm khỏi phần hộp sọ đã được biến thành điện thoại của tôi. Thế là đủ rồi. Độ rung và tiếng chuông dừng lại. Tôi chưa bao giờ có cảm giác trong não ngay từ đầu, nhưng nó vẫn hơi t·ê l·iệt.

¤Mẹ kiếp…!¤

Tôi sử dụng Thế Giới Phán Xét vào chính bản thân mình, loại bỏ viên đạn vài cái điện thoại c·hết tiết đó rồi duy trì Thế Giới Ảo Ảnh trong toàn thân thể trong khoảng 1mm. Oga hét lên. Lần này tôi đã không bỏ lỡ tia sợ hãi đó. Tay tôi không còn run nữa. Tôi chĩa súng vào mặt Oga và không ngần ngại. Bam bam bam bam! Nhưng dù tôi bắn từ khoảng cách chưa đầy một mét nhưng không một viên đạn nào trúng đích; tất cả đều bị dồn vào bức tường phía sau anh ta. Có một người đàn ông đội mũ đứng cạnh tôi, tay cầm súng.

“Tắt nó đi,”

Anh ấy nói.

“Anh ta có thể hơi điên khùng một chút, nhưng anh ta là một tay m·afia, và nếu có chuyện gì xảy ra với anh ta thì chúng tôi sẽ phải trả lại. Đó là cách hệ thống hoạt động.”



Anh ấy đã làm điều gì đó để thực hiện những cú sút mà tôi chưa bao giờ bỏ lỡ với bất kì ai. Những người này là ai vậy? Tạo ra những chiếc điện thoại trong đầu tôi…làm thế quái nào mà điều này lại có thể xảy ra được?

"Chào! Bắn hắn đi, Hikaku!”

Oga hét lên và Hikaku chĩa súng vào Oga.

“Câm mồm đi! Tôi muốn tự mình bắn anh! Hãy bình tĩnh lại đi, cậu là kẻ tồi tệ nhất khi như thế này!"

“Cái quái gì vậy!? Anhnói tôi là một người nghiện điện thoại đổ chuông xin chào xin chào là tôi đây, Oga !?”

"Cái gì!? Tôi thậm chí còn không biết bạn đang nói cái quái gì nữa! Đồ ngu ngốc c·hết tiệt!”

Bang bang bang bang bang bang! Hikaku bắn sáu phát súng vào Oga. Uh, vậy bạn có thể bắn anh ta? Tôi nghĩ, nhưng rồi tôi thấy… Ồ, tôi đã thấy một cái gì đó. Và cũng nghe thấy chúng. Những viên đoạn xoáy một cách nhanh chóng, bật liên tục vào giường và tôi rồi chúng chuyển hướng và nhắm vào Oga. Khi tôi nhìn chằm chằm với vẻ hoài nghi, mỗi viên đạn đều đá viên đạn khác rồi liên tục tăng tốc. Vào giây cuối cùng trước khi chúng vào đầu Oga, tất cả y viên đạn bắn vào nhau và tất cả mảnh vụn lớn và nhỏ tiến về phía Oga.

"Doẹt"

"..."

Oga đã khiến tất cả mạnh đạn vụn nhắm vào mình chuyển sang hướng của một con mèo tội nghiệp. Tất cả đường đạn đều bay chính xác đường chỉ hướng của Oga rồi khiến cho con mèo tội nghiệp đó nổ banh đầu.

“Alex Nguyen, tôi xin lỗi vì cách cư xử thiếu đúng đắn của thuộc hạ mình và mong anh có thể thông cảm cho người bị đa nhân cách như anh ta"

Anh ấy nói.

Một người trẻ tuổi bước vào căn phòng hỗn loạn nà, đi theo anh ta là một người khá gày gò. Anh ấy đến chỗ tôi, đang cầm một cuộn băng gạt trên tay và đến kiểm tra v·ết t·hương của tôi. Tôi hiện tại cao 189 cm, anh ấy chỉ cao đến ngực tôi, nhưng anh ấy đã cầm cuộn băng gạt và bàn tay còn lại của mình lên v·ết t·hương trên đầu tôi và khi anh ấy rút tay lại thì băng gạt đã biến mất. Anh ta dường như nhận ra rằng tôi có thể tự chữa lành bản thân và nhận ra được sự tồn tại của Thế Giới Phán Xét quanh cơ thể tôi. Từ chiếc băng gạt biến mất trên tay và thay vào đó anh ấy đang cầm một chiếc mũ bóng chày. Oga nhìn chiếc mũ rồi quay sang bức tường đầy đạn.

“Oga, anh đã biến nơi này thành một bãi chiến trường..."

Oga vừa nói vừa cúi đầu xuống sàn nhà rồi nhặt lấy chiếc mũ người trẻ tuổi kia làm rơi rồi run rẩy một cách khó kiểm soát. Đối với tôi nó chỉ giống như một chiếc mũ. Nhưng đối với anh ta nó lại là thứ gì đó rất quan trọng

“Xin chào, Alex Nguyen”

Anh ấy nói, ngước lên nhìn tôi.

“Tên tôi là Ruphas Iwamawi.”

Có một sức mạnh đối với anh ta, nhưng nó không đáng sợ. Cái khía cạnh xương xẩu cụ thể đó thường gặp ở những người trong cuộc sống không thể tìm thấy ở đâu cả. Anh ấy làm tôi nhớ đến một vận động viên bơi lội đẳng cấp thế giới đang đứng trên cạn. Giống như anh ấy đã tập trung vào một điều đơn giản và khiến bản thân giỏi hơn bất kỳ ai khác. Nhưng có nhiều điều hơn thế với anh ấy. Cậu bé này đã biến những tên côn đồ như Oga và Hikaku thành người của mình. Anh ta cũng có một loại khả năng bí ẩn nào đó, một khả năng vô hạn được ẩn dấu bên trong cơ thể trẻ tuổi đó. Đi cùng sức mạnh ấy là một bộ óc khá là tài giỏi khi đào tạo họ trở thành một tay Mafia. Tôi cảm thấy mình có thể tin tưởng vào anh ta một cách vô điều kiện bằng một cách nào đó.

¤“Đây là loại sức mạnh gì vậy?¤