Chương 11: Kẻ phản bội
Tôi hỏi Ruphas. Nhưng đáp lại tôi rằng anh ta kể một cách hơi mơ hồ nhưng các phần đều khá giống tên đàn ông có hai nhân cách đó. Đơn giản là anh ta là một Beyonder và những người còn lại cũng đều là một Beyonder tiếp. Tôi nghĩ rằng tôi đã được cứu bởi một băng đảng Beyonder...
Lúc này người đằng sau mới cất tiếng nói
“Tên tôi là Enrik. Tôi có thể hỏi tên thật của bạn được không?”
Oga lo lắng khi lời nghe những câu tiếng anh cơ bản nhưng sau khi được tường thuật bởi căn phòng này thì anh ta mới ngạc nhiên và hỏi Ruphas rằng đây là một người anh ta mời đến sao.
"Đúng vậy"
“…và tên bạn là?”
Enrik hỏi, đưa tôi đến trở lại hiện tại. Nên tôi trả lời anh ta bằng cái tên mình thường dùng.
“Anh là một người khôn ngoan.”
"Nhưng thứ tôi muốn lại là cái tên thật sự của bạn, chứ không phải cái tên câu thường dùng tại Việt Nam và ở đây."
Tôi gượng cười, tôi suy đoán rằng liệu anh ta có thể xem được kí ức và đọc tâm trí của tôi nhưng không, anh ấy phủ nhận lời suy nghĩ của tôi bằng cách đưa ra thông tin cá nhân của tôi. C·hết tiệt, tôi làm gì quen biết hắn đâu. Sao hắn ta biết được?
"Sức mạnh của tôi là nhận diện con người thông qua quá khứ và những gì bạn đã tác động. Nó đủ sức thay đổi được quá khứ của bạn hoặc bất kì ai khác nằm trong tầm nhìn của tôi. Cái giá tuy hơi lớn nhưng có thể chấp nhận được trong một vài tình huống,, bạn biết đấy, như bạn chẳng hạn"
Enrik nhìn tôi và nói, tôi cảm nhận được sự nguy hiểm của anh ta thông qua Thế Giới Phán Xét, tôi nghĩ rằng mình nên chuẩn bị dùng Thế Giới Phán Xét để t·ấn c·ông trước nhưng không để điều đó lâu Ruphas đã đứng ra để hòa giải tôi và Enrik. Cậu ấy nói rằng Enrik được đích thân Ruphas mời tới đây để điều tra thân phận và quá khứ của từng thành viên trong băng đảng của anh ta. Anh ấy cũng nói rằng tất cả các thành viên đã được điều tra xong, không có dấu hiệu phản bội và chỉ còn 2 người cần điều tra là Oga Tsunami và Hikaku. Có khi thêm tôi nữa sẽ là n·gười t·hứ 3·...
“Được rồi…vào lúc này, cậu sẽ phải ở yên tại chỗ. Vì sự an toàn của bạn,"
Enrik nói rồi quay lại chỗ những người khác. Tôi suy nghĩ về hoàn cảnh bản thân hiện giờ. Hiện tại tôi đăng mặc bộ đồ dự đám cưới, tuy đã dùng Thế Giới Phán Xét để xóa sổ mọi v·ết t·hương nhưng chao ôi, cái cảm giác mà tên Oga đã làm cho tôi thật sự rất khó để biến mất. Khoan đã có lẽ nào...
¤Này, tên khốn! Cái quái gì đang diễn ra vậy? 《Khavas》 của bạn đã làm gì với tôi?¤
Oga gầm gừ, đá liên tục vào chân tôi rồi lại trốn sau lưng Ruphas. Tôi phớt lờ anh ấy rồi nằm xuống âm thầm quên đi việc mình bị ảnh hưởng bởi 《Khavas》 và mở Tv một cách tự nhiên và nằm xem một chương trình khoa học vũ trụ trực tiếp nào đó. Trong đó nó có nói về mặt tối của sao Hỏa. Nó khá lôi cuốn, đến mức tôi vừa xem và vừa nghĩ về bản thân.
Từ một góc độ khác với các phi hành gia. Nhưng sự tồn tại của mặt trăng phụ này chắc chắn có liên quan gì đó đến việc tôi có mặt ở đây. Thời điểm chúng tôi đến cũng có ý nghĩa. Vệ tinh lơ lửng ngoài cửa sổ có kích thước rất nhỏ. Và tròn. Một quả cầu gần như hoàn hảo. Không có gì giống như hai mặt trăng còn lại – Phobos, thực hiện hai quỹ đạo quanh Sao Hỏa mỗi ngày ở độ cao 6000 km, và Diemos thậm chí còn nhỏ hơn, thực hiện bốn quỹ đạo ở độ cao 2300 km, đều là những khối băng và đá bị biến dạng. Mặt trăng thứ ba này khác thường cả với tư cách là một vệ tinh và thiên thể. Có một điều, nó không có miệng núi lửa. Không có vết lõm hoặc phồng lên. Nó mịn màng như một tấm gương. Nhưng nó dường như không được làm từ khí hay chất lỏng. Các phi hành gia đã xác định được điều đó trong phân tích của họ; từ đặc tính hồng ngoại của bề mặt mặt trăng, rõ ràng nó được làm từ đá. Phải chăng nó đã được hình thành từ khi sao Hỏa vẫn còn nước? Tôi tự hỏi, nhưng điều đó là không thể. Không có con sông nào có thể làm đổ một tảng đá có đường kính năm km. Không phải trên Sao Hỏa, nơi có đường kính bằng một nửa Trái đất và có lực hấp dẫn bằng một phần ba.
Điều gì giải thích cho việc thiếu miệng núi lửa? Có thể nào nó chỉ đơn giản là không bị bất kỳ tiểu hành tinh nào t·ấn c·ông kể từ khi vũ trụ hình
thành? Nhưng làm thế nào một quả cầu như thế này có thể được tạo ra ngay từ đầu? Điều bí ẩn hơn nữa là khoảng cách của mặt trăng với sao Hỏa. Từ việc tôi nghe cuộc thảo luận của các phi hành gia, nó chỉ cách bề mặt tám km. Vì bầu khí quyển của Sao Hỏa cách đó mười km, điều đó có nghĩa là nó nằm trong bầu khí quyển. Đáng lẽ nó phải bị ném đi hoặc đâm trở lại bề mặt Sao Hỏa, nhưng nó vẫn nằm yên. Vật lý c·hết tiệt. Ngay khi tôi kết luận rằng mặt trăng này chắc chắn là lý do tôi được đưa tới đây
Khhhhhhhhh……
Một âm thanh như tiếng chuông buồn tẻ vang vọng trong tôi và trong giây lát tôi cảm thấy phấn khích khi nghĩ rằng nguyên nhân là do có thứ gì đó giống như bóng đèn chiếu thẳng vào đầu một nhân vật trong truyện tranh. Chuyện c·hết tiệt đó có thật xảy ra không? Nhưng tất nhiên là không. Đó cũng không phải là tất cả trong đầu tôi. Nó hoàn toàn không có trong đầu tôi! Nó ở trong bụng tôi, đâu đó trong các cơ quan nội tạng của tôi, một âm thanh thực sự sâu lắng đến mức tôi có thể cảm nhận được âm vang lan khắp cơ thể mình. Cái gì!? Tôi quay đầu lại và nhìn Oga. Anh ấy đang trừng mắt nhìn lại tôi.
¤Cái gì cơ? Họ đã đi rồi? Để lại tôi với tên đa nhân cách này¤
Anh ấy đang sử dụng 《Khavas》… bên trong tôi. C·hết tiệt, tôi đoán rằng 《Khavas》 của anh ta cho phép anh ta sử dụng hoặc sai khiến các tần số âm thanh... Thậm chí là cả vũ trụ nếu anh ta có thể điều khiển các tần số ở diện rộng. Rộng của tôi là quy mô toàn vũ trụ...
¤Dừng lại đi!!! C·hết tiệt tôi sẽ g·iết cậu¤
"Cái gì? Đồ c·hết tiệt…”
Anh ấy trừng mắt nhìn tôi thêm một giây nữa rồi rời mắt.
"Bất cứ điều gì. Nếu không muốn c·hết thì đừng quay đầu sang trái. Hiểu rồi?"
Bên trong tôi có một tiếng Zinhhh, theo sau là một tiếng cưa máy, khi thứ gì đó lao về phía trước khiến máu và thịt tôi sủi bọt. C·hết tiệt! Anh ấy đã làm gì thế? Nó đi qua phía sau rốn của tôi, xuyên qua trái tim tôi, hướng tới vai tôi. Bất cứ nơi nào nó đi tới, có thứ gì đó lan khắp phổi và tim tôi như một cơn thức giấc, làm chúng rung chuyển. Tạo nên những làn sóng trong tôi. Đây liệu có phải là một sợi dây tần số? Đầu của nó chạm tới da vai trái của tôi. Bùm! Nó xuyên qua da và áo. Máu bắn tung tóe trên má trái của tôi. Cơn đau khủng kh·iếp ập đến ngay sau đó. Nếu không muốn c·hết thì đừng quay đầu sang trái. Nếu tôi cử động đầu, liệu quả ngư lôi này có xuyên qua cổ tôi và khiến đầu tôi nổ tung không!?
Mặc kệ những câu hỏi đặt ra trong lòng. Tôi dùng sức nắm lấy sợi dây tần số đó. Tôi thất bại khi nắm sợi dây tần số đó. Tôi nghĩ rằng nó tồn tại về mặt vật chất khi Oga sử dụng nhưng không. Nó không tồn tại ở dạng vật chất, có lẽ là ở dạng tần số thông thường hoặc phi vật chất.
Thế Giới Phán Xét 1mm mà tôi bao quanh cơ thể có vẻ như quá mỏng để cản một thứ phi vật chất vậy nên tôi tăng sự hiện diện của Thế Giới Phán Xét vào thực tại. 1mm-1Cm-2Cm-1M-2M... 1Km. Khi gia tăng sự hiện diện tôi xé rách đi sợi dây tần số đó và xóa sổ nó
“Arghhhhhhh!”
Oga hét lên, người đầy máu. Ruphas và Enrik thấy vậy liền bỏ dở công việc của mình và đến kiểm tra Oga
“Sao cậu không đến kiểm tra v·ết t·hương của anh ấy!? Bạn không cảm thấy tiếc cho anh ấy sao!?”
Khi thấy Oga không sao thì họ chất vấn tôi. Tôi giải thích rằng là do Oga t·ấn c·ông tôi trước và không cho tôi nhìn về phía bên trái nơi các cậu làm việc. Ruphas thở dài, dùng khả năng của mình chữa trị v·ết t·hương của Oga. Hiện tại tính cách của Oga đã thay đổi một lần nữa, từ hung hăng sang sợ sệt rồi lại cười hô hố.
Bang! Bang! Bang! Bang! bốn phát súng liên tiếp vang vọng chúng lao qua lưng tôi rồi xoắn lại với tốc độ kinh ngạc rồi chính xác găm 4 viên vào đầu Ruphas khiến đầu anh ấy p·hát n·ổ và tương tự căn phòng cũng p·hát n·ổ theo.
"Bạn đang làm gì thế!? Tại sao lại g·iết thủ lĩnh!? Tao sẽ g·iết mày!!!"
Tôi hét lên bảo anh ta bình tĩnh nhưng Oga chẳng quan tâm. Oga lao vào Hikaku kẻ đã s·át h·ại Ruphas.
“[Sát Âm]”
3 sợi dây tần số âm thanh được tạo ra từ 2 tay và phần sau mông anh ta. Chúng biến đổi tạo thành móng vuốt và một cái đuôi sắc bén. Tạo hình này thất giống một con mèo hung dữ trả thù cho chủ nhân của chúng. Anh ta gầm gừ và tôi lăn mình nấp vào chiếc Tv bên cạnh. Bên cạnh tôi là Enrik. Tôi hỏi anh ta gì sao không chiến đấu thì anh ta trả lời rằng bây giờ chưa phải là lúc và anh ta hỏi lại tôi rằng tại sao tôi không chiến đấu cùng Oga thì tôi đáp rằng không muốn chiến đấu. Cả hai chúng tôi nhìn nhau một lúc rồi tiếp tục nhìn trận chiến của Oga và Hikaku
"C·hết tiệt!"
Oga gầm lên. Một viên đạn lêch bắn vào chỗ chúng tôi, xuyên qua chiếc TV, trúng vào cổ tay tôi. Bùm!
Và rồi tay tôi bị thổi bay sạch! Tôi nghĩ vậy nhưng một lúc sau tôi nhận ra mình vẫn cảm thấy tay mình đang bám vào mép giường. Tên viên đạn không bắn đứt tay tôi mà bắn đứt dây buộc. Bây giờ tay tôi đã được tự do! Tôi cười rôi lấy tay của mình. Gắn chúng vào bằng Thế Giới Phán Xét và coi như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng trước khi tôi kịp nói thì anh ấy đã hét lên,
“Thức dậy đi!”
Như một tín hiệu. Ruphas liền hồi sinh, mọi v·ết m·áu, thớ thịt cho đến cả v·ụ n·ổ đều được tái hiện lại nhưng thay vì tiếp diễn thì chúng lại lùi lại. Sau vài giây Ruphas liền trở lại trạng thái bình thường như thể v·ụ n·ổ đó chưa từng tồn tại.
"Tôi đã biết cậu là kẻ gián điệp nhưng không nói gì. Đó là lần phản bội thứ nhất. Cậu đã g·iết tôi và lại ý định g·iết cả anh em của tôi. Đó là lần thứ hai. Tôi thật sự không hiểu tại sao câu lại làm vậy, Trả lời tôi đi. Tại sao?"
Hikaku trả lời bằng cách bắn thêm 4 phát đạn vào Ruphas nhưng vô ích. Tất cả 4 viên đều dừng lại và rơi xuống, thuốc súng và vỏ đạn của 4 viên đều trở lại với nhau thành 4 viên đạn chưa từng được sử dụng.
"Ra vậy... Nếu ý cậu là như vậy thì chúng ta sẽ kết thúc từ đây"
Nói rồi Ruphas làm Hikaku trẻ lại thành đứa trẻ 8 tuổi. Tiếp tục là một đứa trẻ 3 tuổi rồi tiếp tục là một bào thai. Cuối cùng là Tinh Trùng. 《Khavas》 của Hikaku trực tiếp biến mất, mọi v·ụ n·ổ, các viên đạn đã qua sử dụng và thuốc súng đều biến mất làm căn phòng này trở về tình trạng cũ khi Hikaku chưa bắn một viên đạn nào.
Như thể chưa đủ Ruphas liền làm cho thời gian lùi lại thêm một tầng nữa khiến việc Hikaku trẻ lại và biến thành t·inh t·rùng được trở lại thành một thiếu niên. Ruphas tiếp tục lùi thời gian thêm lần nữa. Anh ta lùi thời gian việc anh ta lùi thời gian để biến Hikaku từ t·inh t·rùng thành thiếu niên rồi tiếp tục lùi lại lần nữa đủ 8 tầng rồi mới nghỉ tạo thành 8 tầng quay ngược thời gian gắn liền với nhau. Còn Hikaku anh ta không la hét khi trở lại hay khóc nhè khi thành một đứa bé. Chỉ im lặng chịu đựng sự t·ra t·ấn của Ruphas vô hạn lần"
Note:
Khả năng Ruphas khiến cho mọi thứ quay ngược lại thời gian không có giới hạn cũng như thay đổi, kiến tạo nâng cấp những thứ anh ta thay đổi.
Việc quay ngược thời gian 8 tầng ý chỉ việc Ruphas quay ngược lại việc quay ngược của mình rồi tiếp tục quay ngược hành động đó tạo thành một chuỗi quay ngược 8 tầng quay lại lẫn nhau. Tầng trên cùng quay ngược tất cả các tầng quay ngược nhưng tầng cuối cùng lại quay ngược tầng trên cùng.