Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Beyond

Chương 13: Giải pháp




Chương 13: Giải pháp

Tôi nhảy về quá khứ. Cơ thể tôi như đang bị vặn vẹo một cách điên cuồng. Quá trình này không hề đau đớn một chút nào từ mặt thể xác đến tinh thần. Chỉ có cơn buồn nôn và sự khó chịu của thân thể khi nó liên tục bị vặn vẹo trong dòng thời gian. Tôi cố nín cơn buồn nôn của mình, cố gắng định hình bản thân bằng cách bao bọc Thế Giới Phán Xét bao quanh cơ thể. Thật khó tin nó đã hiệu quả nhưng chỉ có thể duy trì vào một khoảng thời gian. Dòng thời gian đang cố gắng bóc tách sự liên kết của tôi với《Khavas》 của mình.

Tôi cố một lần nữa, thời gian duy trì đã tăng lên như thể cơ thể tôi đang dần kháng với nguyên lý kì lạ của dòng thời gian này vậy. Tôi đoán rằng Thế Giới Phán Xét không giúp tôi kháng lại nguyên lý thời gian này mà là chính cơ thể tôi đang tự thích nghi với nguyên lý thời gian này.

Tôi tạo nên một tảng băng to bằng bàn tay của mình nhờ vào khái niệm của Thế Giới Phán Xét. Tôi nhận ra tảng băng liên tục giữa việc tan ra và giữ nguyên một cách nhanh chóng. Nó như kiểu bù trừ lại các kết cấu của tảng băng.

Sau một hồi nghiên cứu và hỏi một chút về Thẩm Phán.

Điều đầu tiên. Tôi đang đứng giữa 3 chiều thời gian. Đây là nơi giao thoa giữa Quá Khứ - Hiện Tại và Tương Lai. Khác với các bằng chứng về việc chỉ có Quá Khứ và Hiện Tại, thì ở nơi này Quá Khứ có thể là Tương lai, Tương Lai lại có thể là hiện tại... Vô tận các Quá Khứ - Hiện Tại và Tương Lai có thể là chính Quá Khứ - Hiện Tại và Tương Lai trong vô số thời điểm.

Dù hơi khó hiểu nhưng đơn giản rằng việc Hòn Đảo kỳ quan thứ 9 đã là quá khứ thì sẽ có vô tận khả năng nó sẽ là một quá khứ sâu hơn hoặc có thể là hiện tại ngay bây giờ. Điều này sẽ không tác động đến các lý thuyết về thời gian và sẽ không ảnh hưởng đến hiện tại. Nó sẽ chỉ phân thêm 1 nhánh thời gian trong dòng thời gian gốc của tôi nơi hòn đảo xuất hiện.

Điều thứ hai. Có khả năng rất lớn rằng tôi đã bị lạc trong 3 chiều thời gian này và khả năng cao tôi sẽ không đến điểm mà tôi muốn đến.

Tôi ngồi xuống, khiến bản thân tách biệt khỏi nơi giao thoa của 3 chiều thời gian. Đáng lẽ ra rằng trong một vũ trụ nên chỉ có 4 chiều. 3 chiêu không gian và 1 chiều thời gian nhưng tình hình này lại khác. Vũ trụ này có 3 chiều không gian và 1 chiều giao thoa giữa 3 chiều nhỏ về Quá Khứ, Hiện Tại và Tương lai. Vậy chẳng khác nào 1 chiều Quá Khứ lại chứa 1 chiều thời gian đầy đủ 3 yếu tố về quá khứ, hiện tại, tương lai và 3 chiều thời không gian mang tính chất phân nhánh. Thế chẳng khác nào một chiều Quá Khứ lại là một vũ trụ chỉ có quá khứ và cả 3 chiều lại nằm trong một trục thời gian chứa chúng và lại nằm trong một vũ trụ có khả năng rẽ nhánh thời gian thông qua mọi ý định, yếu tố và nguyên nhân. Đây là một đa vũ trụ trong một Đa vũ trụ lớn hơn chúng và lại nằn trong 1 đa vũ trụ lớn hơn chúng.

Đây là sự đáng sợ về thời gian sao? Nếu thật sự theo những gì tôi nghĩ thì tôi sẽ không bao giờ về được dòng thời gian chính của mình bởi vì tôi sẽ liên tục xuống sâu hơn trong chiều Quá Khứ từng giây từng phút. Tôi sẽ đổi từ Nguyên Lý sang Nghịch lý về việc này. Tôi thề với chúa rằng mình sẽ viết một cuốn sách về việc này nếu tô8 thoát khỏi nơi này.



Tôi đứng dậy, đặt lại bản thân ở nơi giao thoa 3 chiều thời gian. Tôi nhận ra trong khi tôi nghĩ thì đã có 298 chiều giao thoa 3 chiều thời gian được tạo ra và chúng đang tiếp tục cộng lên như một chiếc cầu thang chồng chất. C·hết tiệt nó chắc chắn là vô tận tầng giao thoa rồi.

Tôi chạy. Não tôi đang xoắn lại nhưng không sao. Thân xác thật sự của tôi đang bên trong Thế Giới Phán Quyết và tôi hiện tại chỉ là khái niệm thời gian. Một khái niệm thuần túy không sở hữu quá khứ, tương lai và hiện tại. Rất nhanh chóng tôi đã vượt qua 298 chiều được tạo ra và đang chạy đến nơi mình cần đến. Ai bảo rằng không có gì có thể vượt qua Vô Hạn? Dù không hề có ai hỏi nhưng tôi có thể chắc chắn rằng tôi đã vượt qua Vô Hạn và sẽ thay đổi chính cái cách vận hành của Vô Hạn Hahahahaha...

Tôi cười lớn rồi chạy về thời điểm chúng tôi chuẩn bị lên tàu đến hòn đảo. Và một cách nào đó tôi đã chạy lố thờ gian trước khi lên thuyền và đã chạy vào thời điểm khi tôi đang tán ngẫu với Rohan

...

"Chào mừng trở lại Alex"

Tiếng nói quen thuộc làm thức tỉnh tôi. Tôi bật dậy rồi nhìn ngó xung quanh rồi ngay lập tức reo hò mọi người không thể đến hòn đảo nhưng đã bị tay Rohan bịp mồm. Anh ấy nói rằng tôi cảm thấy thế nào khi trải nghiệm nó.

Tôi giật mình khi thấy Rohan nói. Tôi ngu ngơ hỏi Rohan rằng

¤Trải nghiệm gì cơ? Cậu nói gì tôi không hiểu¤

"Đừng nói dối tôi Alex. Kí ức của tương lai tôi không hề sai. Chúng ta đ·ã c·hết nhiều lần trong hòn đảo. Tôi còn có cả kí ức cúa sự toàn tri của bản thân mình ở tương lai nơi lần đầu tiên c·hết. Nói với tôi. Đây là lần thứ mấy cậu thay đổi!?"



Tôi bàng hoàng khi thấy Rohan nói toẹt ra mọi thứ trước mặt tôi. Tôi hỏi Rohan vì sao anh ta lại có kí ức của bản thân mình ở tương lai và anh ấy đáp chính tương lai của anh ấy đã dùng khả năng của mình truyền đi mọi ký ức và cách giải quyết đến mọi anh ấy trong quá khứ dù biết rằng sẽ có rất nhiều nhánh thời gian sẽ được phát sinh từ vụ việc này nhưng anh ấy vẫn chọn.

Tới giờ tôi mới hiểu rằng 'Tử' và 'Sinh' theo lời Rohan nói chính là ý này...

Rohan nói tiếp nhưng lại khá gấp gáp.

"Nếu thật sự rằng cậu mới chỉ quay về thời gian và thay đổi nó lần đầu tiên thì mọi việc sẽ giải quyết dễ dàng. Nhưng nếu thay đổi đến lần thứ hai thì chẳng còn cách nào khác ngoài việc tất cả mọi người sẽ c·hết dù đã thoát được khỏi hòn đảo."

Tôi trả lời một cách nhanh chóng rằng đây là lần đầu tiên chỉnh sửa quá khứ về c·ái c·hết của mọi người.

"Tốt rồi. Có thể cứu thoát mọi người rồi"

Nhìn vẻ mặt nhẹ nhõm của Rohan. Có lẽ anh ấy đã rất căng thẳng sau từng ấy thời gian.

"Cậu cũng biết rằng sức mạnh của tôi là gì rồi nhỉ. Tôi đã biến bản thân thành 1 nhà tiên tri trong 3 phút và đã tiên tri nhiều tương lai khác nhau. Tất cả đều sẽ c·hết trừ cậu. Cậu cũng biết rằng mỗi việc ta làm đều sẽ tạo ra một nhánh thời gian nhỉ? Từ việc đó tôi đã tiên tri chuyện gì tiếp theo sau khi hòn đảo hóa thành kỳ quan thứ 9. Nó sẽ một lần nữa đưa mọi kỳ quan trở về ban đầu và hòn đảo sẽ lại chìm vào đại dương"

Rohan nói như vậy cũng đã đủ để tôi nhận ra mình phải làm gì. Tôi cười và Rohan cười theo. Chúng tôi cười như 2 kẻ tâm thần cho đến khi Ryu-san góp mặt và cười chung với chúng tôi. Ryu-san hỏi tôi chuyện gì mà tôi cười như thằng điên vậy. Tôi mỉm cười rồi nói không có chuyện gì cả và tôi chỉ nghe được một vài câu chuyện cười từ mọi người thôi.



...

Cuối cùng tôi đã đến đảo. Cảm giác bất an vẫn ở đâu đó. Vô số suy nghĩ trong đầu tôi nói rằng tại sao tôi lại quan tâm đến họ? Tại sao không sống tiếp đi? Mày không phải anh hùng thù sao có thể cứu bọn chúng?... Nhưng tôi tạm gác lại chúng. Kìm hãm những suy nghĩ bất lợi đó và tiếp tục khám phá xung quanh một lần nữa. Cảnh quan,sinh vật và mọi thứ đều y hệ nhau.

Cuối cùng chuyện gì đến cũng sẽ đến mọi đường dây đã bị đứt và mọi người đã nhận ra mình bị kẹt trong này. Chúng tôi đã bị kẹt trong hòn đảo này. Mọi việc đều như cũ, sự hoảng loạn đã hiện hình nhưng phải dừng lại trong 1 giây. Rohan cầm một khẩu súng lục trên tay và bắn lên trời. Tiếng nổ trong phúc chốc làm tan đi hỗn loạn ban đầu nhưng nó lại mở ra sự hỗn loạn lớn hơn nữa.

Cuối cùng Rohan đã tạo nên một chiếc loa lớn, đưa khẩu súng cho Ryu-san trong sự bàng hoàng của anh ta và hét vào loa rằng

"Tôi biết mọi người đang rất hoảng loạn nhưng mọi người cần phải bình tĩnh và nghe tôi nói..."

Điều Rohan làm đã hiệu quả. Một vài người đứng nghe Rohan phát biểu và trong đó có cả Ryu-san. Tôi nhìn Ryu-san bình tĩnh trước mặt và nhớ lại vài giây trước khi anh ấy vẫn bàng hoàng. Tốc độ sử lý của anh ấy thật kinh ngạc khiến tôi phải rùng mình một chút.

Mọi người dần lấy lại bình tĩnh và dần vây quanh Rohan đang phát biểu. Bằng một cách nào đó Rohan như một nhà hùng biện, lời nói của anh ta dường như thuyết phục mọi người một cách vô lý giống như kiểu Rohan đang thao túng họ vậy.

Dần dần mọi người đều xếp thành hàng theo lời Rohan nói. Tổng có 102 du khách tính cả tôi, Rohan và gia đình Ryu-san. Sau hơn 5 phút Rohan đến gần tôi, anh ấy bàn bạc với tôi rằng trong vòng một vài tiếng nữa hòn đảo sẽ trở thành Kì Quan thứ 9 và cách duy nhất là tìm ra lỗ hổng của nơi này.

Tôi góp ý với Rohan rằng tôi có thể cho mọi người vô Lâu Đài Ảo Ảnh hoặc Thế Giới Phán Xét cuat mình cho mọi người trốn khỏi sự hình thành của hòn đảo.

Rohan từ chối một cách quyết liệt. Anh ấy nói rằng nếu tôi cho mọi người vào 1 trong 2 chiều không gian của tôi thì hiệu ứng cánh bướm sẽ xảy ra ngay lập tức. Anh ấy kể rằng trong những lần tiên tri ấy anh ta đã thấy qua vài viễn cảnh khi tôi và Rohan đưa mọi người vào chiều không gian hoặc các không gian bên ngoài hòn đảo. Tất cả đều dẫn tới c·ái c·hết của mọi người trong ngày.

"Tôi cũng sẽ loại bỏ kế hoạch tạo một tấm lá chắn bảo vệ mọi người. Nó chỉ hiệu quả đối với những người có sức mạnh như chúng ta nhưng ngược lại sẽ làm tổn thương một vài người có sức khỏe tâm lý và từ đó hiệu ứng cánh bướm sẽ xảy ra"

...