Chương 2: Chợ đen!?
Lần nữa tỉnh dậy là khi thấy bản thân đang nằm bên trong 1 chiếc chuồng bằng sắt hoặc nhôm cũng chẳng biết chúng được làm bằng chất liệu gì, chỉ biết chúng khá chắc chắn.
Bên cạnh tôi là vài đứa trẻ cùng kích thước và bên trên là một mái vòng đen kịt bao bọc xung quanh nơi tôi đang bị nhốt. Để miêu tả xung quanh thì chỉ có hỗn loạn kết hợp với các loại mùi máu đến những mùi cực kỳ khó chịu khi hít phải chúng, những thứ đó được pha trộn cùng với những tiếng hét rên la khi bị đ·ánh đ·ập.
Chỉ cần một vài thông tin là tôi đã có thể biết được rằng đây chính là Chợ Đen được đề cập trong nhiều tác phẩm, nhưng chuyện đó không còn quan trọng nữa cơ thể tôi,cảm xúc tôi đang dần đến mức chịu đựng của bản thân, tôi cố ngăn cản nhưng không thể. Cuối cùng tôi đã khóc, khóc một cách thút thít để tránh đi sự chú ý của người khác.
Nhưng mà ôi cái cuộc đời đen đủi này đã khiến tôi trở thành một mặt hàng đấu giá. Khi tôi được đem lên đấu giá người dẫn chương trình liền miêu tả tôi một cách kỹ lưỡng điều mà tôi chưa từng nghĩ là sẽ xảy ra trong tình huống này, tôi tự hỏi tại sao lại phải giới thiệu cơ thể tôi như vậy? Hay cơ thể tôi có gì đặc biệt mà họ phải giới thiệu chi tiết như vậy? Tôi chợt nhận ra là từ lúc sinh ra tới giờ tôi chưa từng nhìn đến thân thể của mình và dù có cố gắng thì luôn bị phân tán sự tập trung vào cơ thể khiến tôi không thể nào nhìn được bản thân quá 2 giây. Dù sao thì người dẫn chương trình đó miêu tả tôi rằng tôi là mã hàng thứ 12 trong 13 mã hàng khác. Tôi được chọn lọc trong 13 đứa trẻ mang kí hiệu đặc biệt tại cuộc thử nghiệm ngày hôm qua, có lẽ là vì vậy mà tôi chẳng thấy ai cả chăng?
…
…
Phải hơn vài tiếng sau tôi được trao cho một người đàn ông lớn tuổi, nhìn cách ăn mặc đó khá là giống những quý tộc trong kí ức của Bright, ông ta cao lớn khoảng chừng gấp 4-5 lần chiều cao hiện tại của tôi, ông ta mặc một bộ vest xám đeo một chiếc đồng hồ và đội một chiếc mũ khá là thời thượng và vài vật dụng tôi chưa thấy bao giờ, điểm khác biệt duy nhất là da ông ta cực kì nhăn nheo, đeo một chiếc kính đen kịt cảm tưởng như là một người mù và giọng nói như kết hợp giữa giọng đàn ông và phụ nữ, nó khó nghe đến mức không còn gì để diễn tả. Tôi nghĩ rằng người đàn ông này sẽ bồi dưỡng một chút tình cảm với tôi như cái cách người phụ nữ đó rồi mới bắt đầu lộng hành nhưng trái với kỳ vọng của tôi người đàn ông đó lấy một con dao rọc giấy rồi xoẹt vài đường lớn làm rách đi mảng da của tôi. Quả thật nó cực kỳ đau đớn, vào giây đầu tiên tôi không cảm nhận được gì, đến giây thứ hai cơn đau mới bắt đầu. Cơn đau giống như đổ nước sôi vào vùng da non vậy. Đau đớn, nóng rát rồi dần dần lạnh buốt cuối cùng là khó thở và ngột ngạt.
Tôi cố gắng mở mắt, nước mắt như sắp trào ra nhưng tôi vẫn có thể kìm được, rồi tôi nhìn người đàn ông đó cầm trên tay là mảng da lớn trên cơ thể tôi, mảng da đó chứa một hình trái tim nằm trong bụng của một người phụ nữ, tuy có hơi nhỏ nhưng tôi vẫn có thể nhìn ra được nó. Sau khi lấy mảng da đó hắn ngắm nhìn một lúc rồi trực tiếp cho vào miệng của mình, cơ thể hắn xảy ra một chút biến đổi về màu da rồi đến giọng nói khiến tôi phải thấy kinh ngạc thứ mà tôi chưa từng cảm thấy.
Từ giọng nói khó nghe chuyển sang nhẹ nhàng nhưng mạnh mẽ, ở mức độ nào đó nó có thể khiến ta liên tưởng đến mẹ mình và chỉ muốn giữ họ ở bên mình, làn da của tên đó từ nhăn nheo sang trắng trẻo và mềm mịn nhìn cực kỳ giống với làn da của tôi. À Không Đó Chắc Chắn Là Làn Da Của Tôi!!
…
Tôi bị ném đi vào một nơi bẩn thỉu, xác của tôi có lẽ đã bị ném vào một nơi bẩn thỉu nào đó, tôi khá chắc là bị ném vào một bãi rác nào đó gần nơi tôi bị đem bán.
…
Vậy hiện tại tôi đ·ã c·hết?
Thật sự bình yên không hề có thiên đàng hay địa ngục nào cả thật khác với những gì tôn giáo mà Bright đang theo . Nó giống kiểu c·hết là hết chẳng có bất cứ gì cả chỉ toàn là một nơi hư vô. Nó giống như một chiều không gian chỉ có hư vô là chủ đạo vậy. Mà tại sao lại là chiều không gian thay vì không gian hoặc thứ gì khác? Tôi thầm tự hỏi. Nhưng dù sao nơi này cũng không tệ lắm có lẽ là tôi sẽ nghỉ ngơi rồi hòa mình vào hư vô vậy.
...
Thật sự là không có gì sao? Nó thực sự chán, tôi nghĩ mình nên hát cho đỡ chán.
...
Ấy vậy mà tôi chưa kịp hát thì đã bị hút đi vào một chiều không nào đó. Có lẽ tôi bị hút vào một chiều không gian nơi chứa đầy những hình ảnh khác nhau của nhiều người bà mẹ trên các quốc gia và đôi khi còn có cả động vật trong Tv nữa. Ở nơi này tôi bị trôi lơ lửng trên không gian, vừa lơ lửng vừa quan sát xung quanh. Có lẽ đây là nơi chứa đựng tất cả những người mẹ trên thế giới sao? Vậy chẳng lẽ đây là nơi tôi chọn mẹ để sinh ra? Tôi tự hỏi bản thân như vậy, nhưng tôi trông chờ gì về câu trả lời chứ đến tôi còn không biết thì sao lại biết được đống này chứ. Cùng lúc chiều không gian này dần sụp đổ, hư vô đang kéo đến từ mọi phía chúng cắn xé, đồng hóa chiều không gian này và khi chúng kịp tiến đến về phía tôi thì tôi đã bị hút đi lần nữa và trở về với thân thể ban đầu. Tôi không hề c·hết đi nhưng bằng cách nào đó tôi bị đang nằm ở dưới mặt đất trong cái nắng chói này. Tuy vậy tôi đã lớn hơn, cao hơn, đeo một chiếc ba lô khá là nặng và còn mặc một bộ đồng phục học sinh nữa, có vẻ như đây không phải đồng phục học sinh cấp một mà tôi biết. Bỗng hàng nghìn những ký ức lùa vào tâm trí tôi, từ khi tôi bị kéo vào hư vô và chiều không gian đó đã trôi qua được 15 năm và hiện tại tôi đang là học sinh lớp 9 cuối kỳ. Cũng thật lạ tôi đã được chuyển đến một đất nước xa lạ, à mà đến tôi còn không biết mình ra ở nơi nào nữa mà. Trong những kí ức đó tôi tên là Alex, họ tên đầy đủ là:
《S.Alex Nguyen》
Từ tên họ đằng sau và những ký ức trong 15 năm nay có thể khẳng định rằng mình đang ở Việt Nam và đang ở năm 2019. Từ số năm hiện tại và thời gian từ ký ức này có lẽ tôi sinh vào đầu năm 2004.
Cũng theo như ký ức xa nhất mà tôi có thể tìm thì tôi là trẻ mồ côi được nhận nuôi ở một trại giáo dưỡng trẻ vị thành niên. Tôi quyết định theo như ký ức ban đầu mà đi về nhà, nói là nhà nhưng thực chất nó là một phòng trọ quy tụ nhiều những thành phần phạm tội. Đương nhiên với việc tiếp xúc với họ khiến tâm trí của người điều khiển thân xác tôi 14 năm qua dần tha hóa, hút chích, chơi thuốc,bắt nạt,buôn b·án m·a t·úy thì thân xác này cũng đã thử qua không gì là chưa được thử cả. Khi đang trên đường về cái nơi gọi là nhà, gần đến cửa nhà thì tôi b·ị b·ắt bởi những người mặc áo màu xanh. Họ nói với tôi rằng tôi có liên quan đến một vài vụ g·iết người c·ưỡng h·iếp và liên quan đến một đường dây buôn b·án m·a t·úy cho trẻ vị thành niên nhưng tôi nghĩ đó chỉ là cái cớ nào đó vì theo những ký ức và kiến thức tôi nhận được thì chẳng có vụ g·iết người c·ưỡng h·iếp nào cả nhưng mà buôn b·án m·a t·úy thì có.
Tôi b·ị b·ắt giam rồi tra hỏi liên tục trong nhiều tiếng đồng hồ nhưng có vẻ đó chỉ là một cái cớ để khiến tôi căng thẳng và chú ý vào lời nói của mình để thoát khỏi đây mà không để ý họ đã làm gì tôi, bằng chứng là khi họ đang tra khảo thì một người trong số họ cởi bộ đồ màu xanh lá của mình, thấy đã có người cởi đồ thì họ bắt chước cởi đồ theo. Vừa cởi vừa thay đồ trong khi tôi đúng nghĩa đang bị bất động bởi một thế lực nào đó và cuối cùng họ đánh ngất tôi.
...
Hiện tại tôi đang ở trong giấc mơ ngày xưa của mình, Bright đã biến mất và chỉ còn một mình tôi ở đây, à không cũng không hẳn là mình tôi, còn đứa bé y hệt tôi 15 năm trước, giờ nó cũng đã phát triển song song với cơ thể này và nó cũng là người điều khiển cơ thể trong 15 năm qua. Sau khi đọc hết mọi ký ức và khái niệm mà đứa bé đã học được trong 15 năm qua tôi cũng đã biết được chính nó là kẻ đã đồng hóa tâm trí của Bright bằng một trò chơi.
Bright và đứa bé trong lúc tôi biến mất đã bắt đầu tạo ra thế giới ảo ảnh của riêng mình để quyết định xem ai sẽ là người điều khiểu cơ thể. Và khi tôi tiến vào những ký ức bên trong đứa bé thì tôi thấy trong phòng của họ, nơi tôi chưa bao giờ đến thăm, có một tập hồ sơ vô cùng dày có tựa đề Thế giới phán xét; bên trong nó được biên soạn nhiều bản ghi nhớ, hình minh họa, hình ảnh và thậm chí cả những phần cắt ra từ sách hoặc tạp chí, tất cả đều đại diện cho thế giới mà họ đã xây dựng. Bright và đứa bé bắt đầu sáng tạo thế giới của mình bằng việc xây dựng Lâu đài Ảo ảnh. Lâu đài đó chứa đầy mê cung, cạm bẫy và những lối đi/phòng bí mật, và giống như một con chimera gồm những động vật khổng lồ hơn là một lâu đài. Trong trường hợp bất kỳ ai mà Bright và đứa bé không thích xâm nhập vào hoặc tình cờ làm tâm trạng của họ sa sút, Lâu đài Ảo ảnh có khả năng xử tử họ ngay tại chỗ bằng những cạm bẫy, máy chém, thiết bị t·ra t·ấn tự động, bóng ma và cách săn mồi bí ẩn. những con thú được cài đặt ở đây và ở đó. Chỉ cần một cái búng tay của một trong hai, sàn nhà sẽ nhanh chóng mở ra và khiến kẻ phạm tội rơi vào t·hế g·iới n·gầm tối tăm; hoặc những cánh tay cơ khí sẽ vươn ra từ các bức tường, bắt chúng, lắp chúng lên máy chém, sau đó khiến đầu chúng bay lên; hoặc quay chúng trên máy quay cho đến khi nội tạng của chúng tràn ra ngoài; hoặc buộc chúng vào một máy nén có thể gấp chúng lại hàng trăm lần; hoặc yêu cầu ma thú nhảy ra từ phía sau tấm màn và g·iết chúng bằng nhiều cách khác nhau. Bright và đứa bé cũng giữ một Danh sách tiêu diệt bao gồm tất cả mọi người trừ họ. Nội dung của danh sách không cho biết tên những người họ nên g·iết mà thay vào đó là một người sẽ bị g·iết bao nhiêu lần và bằng cách nào.
Đó là trí tưởng tượng đen tối của Bright và đứa bé, chẳng thể hiểu sao họ lại có thể nghĩ được như vậy. Họ thậm chí còn định g·iết cả cha mẹ của mình Cha mẹ Bright và cha mẹ tôi mỗi người một lần. Hai người đã viết rằng họ sẽ tiêm thuốc để g·iết họ một cách nhẹ nhàng, sau đó chôn xác họ bên trong lớp đất làm nền của lâu đài. Nói cách khác, Lâu đài Ảo ảnh sẽ được xây dựng dựa trên tài sản của cha mẹ họ như một cách thừa kế hợp pháp.
Cuối cùng tỉ số là 137-209 đứa bé đã chiến thắng và đã xử tử Bright bằng nhiều cách khác nhau cho đến khi phần tâm trí cuối cùng của Bright tan biến và hòa nhập vào với đứa bé. Có thể miêu tả vài lần về cách c·hết của Bright nhưng nhiều nhất là bị mất các bộ phận của cơ thể. Các cách c·hết đều dựa theo những người mà Bright đã tử hình và c·ái c·hết nhẹ nhàng nhất là cách c·hết mà Bright đã làm với bố mẹ mình. Tổng Bright đ·ã c·hết 137 lần và bị xóa sổ vĩnh viễn bởi đứa bé.