Chương 5: Nạn nhân tiếp theo
Tôi vượt qua những con hẻm sau nghĩa trang rồi vượt qua 2 sân ga tiếp theo rồi vượt qua bờ sông để về đến nhà một cách nhanh nhất. Đứng trước cửa nhà tôi hồi hộp khi nghĩ đến cảnh mình lại rơi vào ảo giác lần nữa. Đặt tay lên tay nắm cửa rồi từ từ quay nó theo chiều kim đồng hồ. "Cạch cạch" cửa không hề mở. Tôi vặn thêm vài lần nữa nhưng tiếng cạch cạch vẫn vang. Tôi nhớ ra là mình cần phải mở khóa trước rồi mới mở cửa được. Tôi lục tìm chìa khóa khắp người nhưng nhận ra nó không ở bên trong người mình, có lẽ tôi đã đánh rơi chìa khóa lúc chạy về nhà hoặc đã rơi khi tôi cố thoát quan tài gỗ đó. Tôi chắc chắn sẽ thiến thằng khốn đó khi phiên tòa mở ra. Tôi lục bản thân một lần nữa để chắc chắn mình không bỏ xót một thứ gì trong người. Sau một hồi mày mò thì cuối cùng chẳng kiếm được chiếc chìa khóa đó đâu nhưng ít nhất vẫn còn một chút tiền cụ thể là 1.000 Yên sau khi làm tròn, thẻ của Ryu-san và một chút bụi bẩn từ công cuộc 'bật nắp quan tài'.
Hiện tại tôi khá tuyệt vọng. Số tiền 1.000 Yên đó còn không đủ để thuê một người cạy cửa và làm lại khóa chứ nói gì là một bữa ăn. Bất chợt tôi nghĩ ra một ý tưởng thiên tài nhưng đổi lại là vứt đi lòng tự trọng của bản thân và chắc chắn sẽ cực kỳ xấu hổ nhưng ít nhất tôi sẽ được ăn ngon và ngủ êm, nghĩ đến nó thôi cũng đủ làm tôi kích thích lại tinh thần của mình. Tính tôi là một người nghĩ gì là làm đó vậy nên tôi chạy một lần nữa vượt qua bờ sông rồi vượt qua cả sân ga Kei-oktu Velodrome tiếp đến tôi phải chạy thêm 2 con phố nữa và một con hẻm ở phía bắc. Khi gần đến con hẻm đó tôi thấy hai bóng người đang làm gì đó ở bên trong con hẻm một người đứng và một người ngồi như một linh cảm tôi núp vào một góc tối quan sát hai người họ làm điều kỳ lạ. Người đứng làm một vài hành động đối với người ngồi đó nó như kiểu cầm một thứ gì đó vừa vừa tay rồi vung đi vung lại trước mặt một người bên dưới mình vậy. Người bên dưới sau một hồi giãy dụa thì cũng đã nằm im bất động, người đứng sau khi đã thấy người ngồi đã bất động thì đã kéo anh ta ra giữa con hẻm. Người đứng đã đè vào người đang bất động rồi làm hành động như đang dí sát mặt với nhau vậy, sau vài giây anh ta đứng dậy và tiến dần đến chỗ tôi. Tôi núp kỹ hơn vào góc tối rồi quan sát mặt và dáng người của anh ta cho đến khi anh ta đi ra khỏi con hẻm. Mặc dù chỉ nhìn được vài giây nhưng tôi có thể đoán được khuôn mặt và tuổi của anh ta. Nhìn anh ta như một người 24 tuổi mặc một bộ Vest trắng và cà vạt vàng mang nét cổ điển, anh ta đi đôi giày nhãn hiệu màu đen xám mang họa tiết bông tuyết.
(Kinai là nhãn hiệu giày nổi tiếng trong vũ trụ Beyond chuyên phục vụ thiết kế giày độc quyền cho giới thượng lưu ở Nhật)
Để chắc chắn rằng anh ta đã đi nên tôi đã ngồi đợi 10 phút và khi đã chắc chắn anh ta sẽ không quay lại thì tôi đã tiếp cận người đang nằm ở giữa con hẻm đó. Một cảm giác ớn lạnh đi qua khắp cơ thể tôi khi tôi mới bước đến gần người đang nằm, cụ thể là tôi và anh ta cách nhau khoảng 1 mét. Dù chỉ cách có 1 mét nhưng tôi cảm nhận được cơn ớn lạnh đó phát ra từ người đàn ông đó. Một cảm giác ớn lạnh quen thuộc, cứ như thể tôi đang ở trong nhà chứa xác tại bệnh viện và đang nhìn một cái xác c·hết ở đó vậy. Và có vẻ tôi đã đúng người đàn ông này không còn hơi thở cũng như cơ thể lạnh toát.
Đối với tôi người đã bắt gặp,quan sát thậm chí là đã k·hám n·ghiệm t·ử t·hi người đ·ã c·hết thì việc thấy người đ·ã c·hết là một điều bình thường và tôi cũng đã có được rất nhiều kinh nghiệm khi khám xét tử thí sau mỗi vụ án. Để xác nhận một người đ·ã c·hết, tôi luô luôn dựa trên nhiều triệu chứng, thời tiết, tình trạng nạn bệnh tật của n·ạn n·hân để xác nhận và nó luôn chính xác và không thể bàn cãi được.
Tôi cũng đã xem qua cận cảnh những dấu hiệu của cơ thể người q·ua đ·ời và phải mất một ngày trong thời tiết ổn định để từ cơ thể ấm rồi nguội lạnh, cứng cơ rồi đông cứng bốc mùi và cuối cùng là bốc mùi kèm theo giòi bọ. Người q·ua đ·ời thường không có những dấu hiệu rõ ràng của sự sống như hít thở hoặc phản ứng trước các kích thích bằng lời nói hay cơn đau. Đồng tử mắt của người đó sẽ không chuyển động và bị giãn ra.
Chỉ một trong những yếu tố trên không đủ để quyết định một người đ·ã c·hết. Đôi khi, một người có thể rơi vào trạng thái vẫn sống xét về mặt lý thuyết nhưng gần như không có khả năng trở về trạng thái đầy đủ nhận thức. Nhưng trường hợp của người đàn ông này thì khác anh ta hiện đang ở trạng thái cơ ở 12 tiếng và nhiệt độ cơ thể lạnh đến mức đóng băng khác với quá trình lạnh tử thi. Tôi biết rằng đây không phải là do một con người bình thường ra tay chắc chắn là do một Beyonder nào đó ra tay. Chính chuyện này đã cho tôi một suy đoán về thủ phạm. Thủ phạm không thể nào là Trí nhưng chắc chắn thủ phạm có liên quan đến cả Trí và Nguyên và có khả năng cao n·ạn n·hân tối nay cũng có liên hệ với 3 người bọn họ
(Có thể hiểu rằng trạng thái cơ ở 12 tiếng là trạng thái khi cơ của cơ thể cứng đến mức cực đại)
(Lạnh tử thi là trạng thái khi Trái tim ngừng đập và mạch máu ngừng lưu thông, khiến lớp da trở nên nhợt nhạt. Nhiệt độ cơ thể giảm xuống 2 độ C trong giờ đầu tiên và sau đó là 1 độ C trong trạng thái lạnh tử thi)
Biết được điều gì đó không lành sảy ra tôi liền chạy nhanh đến nhà Ryu-san, đập cửa nhà anh ta rồi tôi giải thích rằng tôi đã chứng kiến một vụ g·iết người cho đến khi tôi dẫn anh ta đến con hẻm đó. Lúc đầu Ryu-san nghi ngờ tôi và nghĩ rằng đây là trò đùa cho tới khi anh ta thấy được xâc c·hết đó. Thay vì báo cáo cho cấp trên hoặc điều động đội của anh ta thì Ryu-san hỏi tôi rằng tôi đã chạm vào xác c·hết chưa và có nhìn thấy thủ phạm tôi một cách gấp gáp. Lúc đầu tôi có hơi giật mình khi Ryu-san hỏi tôi liên tục nhưng tôi đã trả lời rằng là có thấy thủ phạm và đưa cho anh ta nhìn hai cái bao tay thì Ryu-san mới có thể thả lỏng. Cuối cùng Ryu-san đuổi tôi về và bắt buộc phải giữ kín chuyện tôi là người khám phá cái xác trước. Trước khi tôi về tôi cũng đã nói ra suy đoán của mình với Ryu-san rằng vụ án chiều nay và vụ án tối hôm hay có cùng một thủ phạm. Ryu-san giật mình nhưng cũng gật đầu rồi đuổi tôi về nhà.
Tôi đi bộ về nhà. Nhà của Ryu-san vì đây chính là ý tưởng ban đầu của tôi. Tôi gõ cửa nhà và Kitsune-san mở cửa. Cô ấy tưởng tôi và chồng cô ấy đã đi công việc gì đó rồi. Tôi từ từ giải thích mọi truyện kể từ khi biết mình làm mất chìa khóa đến khi gọi Ryu-san về cái xác. Đương nhiên tôi cũng đã giấu đi một vài chi tiết để Kitsune-san không phải quá lo lắng. Đến trọng điểm thì tôi đã xin Kitsune-san ở nhờ 1 đêm và cô ấy vui vẻ đồng ý. Nghe thấy từ đồng ý tôi vui vẻ phóng vô phòng tắm để kỳ cọ bản thân. Đây có lẽ là một thói quen mỗi khi tôi thiếu tiền nhà, tôi quen nhà Ryu-san và Kitsune-san cũng đã được 6 hay 7 gì đó rồi. Họ luôn ân cần giúp đỡ tôi kể từ khi tôi mới sang đây, dạy tôi học tiếng Nhật, dạy tôi văn hóa nơi đây cũng như giúp tôi có một cái căn cước công dân. Mặc dù là hàng giả vì tôi đang bị truy nã khắp các quốc gia nhưng chừng đó cũng đã đủ để tôi có thể tin tưởng họ và coi họ như gia đình của mình. Sau khi tắm xong tôi vứt bộ quần áo học sinh vào máy giặt và để chúng tự vắt khô rồi lau người và mặc bộ Pijama màu xanh sọc được Kitsune-san chuẩn bị trước. Tôi nhìn trong gương và xem lại bản thân mình trong suốt những năm qua. Tóc tôi đã dài ra rất nhiều mái hình chữ V lộn ngược và cong lên một chút, cùng với mái là phần tóc sau dài và uốn cong xuống một cách tự nhiên. Đôi khi nhìn từ đằng sau tôi khá là giống một cô gái trẻ xõa tóc của mình xuống vậy. Vào mùa hè khi thời tiết cực kỳ nóng thì tôi thường búi tóc hoặc để tóc đuôi ngựa bằng một sợi dây chun hoặc thứ gì đó tương tự.
Tiếng của Kitsune-san gọi tôi xuống ăn cơm. Trước khi đi cô ấy dặn tôi rằng khi ăn xong có thể để bát ở đấy để sáng mai cô ấy dọn. Tôi vui vẻ rồi nhanh chóng ăn đồ ăn mà Kitsune nấu. Nó vẫn ngon như lầ đầu tiên tôi ăn nó. Nó làm tôi nhớ một chút về hương vị đồ ăn đặc sản ở Việt Nam trong những ngày tệ nạn đó. Sau khi ăn xong tôi dọn đống bát đũa của mình rồi tìm một chỗ nào đó sạc máy điện thoại và ngồi xem TV đến 1 giờ sáng. Ryo-san vẫn chưa về vậy nên tôi đoán rằng anh ấy đêm nay sẽ khá là bận với công việc của mình. Như một lẽ tất nhiên, không đợi được thì đi ngủ. Tôi tắt Tv và lần mò về phòng của tôi. Xét qua về căn phòng thì chỉ có một chiếc giường bằng sắt,chăn màn và đệm khá là êm được chải ra dành cho tôi. Còn lại chẳng còn gì trong căn phòng cả. Căn phòng này trước đây là nhà kho nhưng đó là trước khi có tôi vào ở, hiện tại đây là phòng tôi bởi Kitsune-san đã bắt Ryu-san chuyển hết đống đồ cũ đó vào nơi bán phế liệu. Lí do chỉ đơn giản là họ coi tôi là người nhà của mình nên mới làm vậy, dù sao thì chuyện đó cũng cách gần 6,7 năm rồi vậy nên chắc họ cũng đã quên hết hoặc một phần. Cũng chẳng quan trọng nữa tôi nhảy lên giường và nằm ngủ đến sáng.