Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Beyond

Chương 4: Ảo ảnh




Chương 4: Ảo ảnh

Tiếng mở cửa reo lên Ryuusui-san đã đến, anh ta mặc một bộ đồ kín dài màu da đeo khẩu trang và kính râm đen. Nhìn giống như bọn 盗撮 hoặc lũ k·hỏa t·hân ngoài đường. Anh ta nhìn khoảng một lúc để nhận diện tôi. Khi đã nhìn thấy Ryuusui-san tiến đến một cách nhanh chóng, vừa đi vừa né những con mèo xung quanh. Phải tầm 20 đến 30 giây sau đó anh ta mới có thể ngồi được vô chỗ. Tôi vừa ôm mèo rồi vuốt ve chúng trước mặt Ryuusui-san cũng như hỏi anh ấy có uống gì hay không. Nhưng đáp lại là những lời mắng chửi:

"Thằng khốn, cậu biết ta dị ứng với mèo còn bắt gặp mặt tại đây sao?"

Tôi vừa cười vừa giải oan cho bản thân mình rằng

¤Đây là quán cafe ngon nhất cái đất Tokyo này vậy nên Ryuusui-san chịu khổ một chút cũng đáng mà.¤

Ryuusui-san chỉ hừ vài lần rồi đưa cho tôi tập hồ sơ về n·ạn n·hân lần này

[Tên: Nguyễn Hoàng Vũ Nguyên]

[Tuổi: 24]



[Quê quán: Việt Nam]



[Nơi ở hiện tại: Suginami]



[Hung khí: nghi ngờ là các vật sắc nhọn như dao]

[Lí do c·hết: Mất máu]

Một vài thông tin cá nhân cho thấy anh ta là người ở Việt Nam nơi tôi từng chạy trốn trước đây. Và theo thông báo từ Pháp Y cho thấy anh ta đ·ã c·hết 5 tiếng trước khi được phát hiện ra tại nhà vệ sinh cộng cộng. Cách t·ử v·ong có thì chút kì lạ. Anh Nguyên trước khi t·ử v·ong đã bị một vật nhọn đâm từ sau cổ, sau lưng và hai lòng bàn chân. Tất cả đều b·ị đ·âm nhiều lần và có dấu hiệu của việc đông cứng các mạch máu, cơ và một vài bộ phận quan trong như tim và não, nguyên nhân t·ử v·ong là c·hết vì mất máu. Mặc dù là c·hết vì mất máu nhưng quần áo và nơi p·hát h·iện x·ác c·hết đều không có dấu vết của máu khi b·ị đ·âm và toàn thân thì đông cứng như vừa giã đông.

Sau khi đọc xong tập hồ sơ tôi xin phép Ryuusui-san về trước để điều tra sâu hơn cũng như xin anh ta có quyền điều tra sâu hơn và được phép tiến vào h·iện t·rường v·ụ á·n điều tra. Ryuusui-san đồng ý và dặn dò tôi rằng hãy cẩn thận vì anh ta cho rằng vụ án này không hề đơn giản. Tôi cười rồi đồng ý và chạy khỏi quán cafe trước khi Ryuusui-san nhận ra rằng anh ta phải trả tiền cafe cho tôi.

Vừa chạy vừa nghĩ bất giác tôi thấy vụ án khá là quen thuộc, nó khá giống cách c·hết đó. Tôi đến lại nơi phát hiện t·hi t·hể nhưng giờ nó đã được mang đi đến Nghĩa Trang Kento Katasu bởi người nhà của anh ta. Ở đó không xa lắm nên tôi đã nhanh chóng đến đó nhưng chỉ có duy nhất một điểm vô lý là việc Nguyên không hề có người nhà nào ở Nhật cả. Mà dù người nhà có từ Việt Nam sang đi nữa thì không thể nhanh như vậy được. Trừ khi là việc mà các 妖怪(Yokai hay yêu quái) làm ra. Nhưng chúng cũng không thể làm một việc vô duyên vô cớ như vậy được. Vậy thì chỉ còn thứ mà tôi không muốn nghĩ đến nhưng không thể loại trừ khả năng. Đây là một cuộc t·ấn c·ông của một Beyonder nhắm vào một người bình thường. Nhưng mà ngắm vào một người bình thường để làm gì? Có mối thù riêng hay chỉ đơn giản là muốn chém g·iết bình thường? Chẳng ai biết được cả.

Sau một hồi tôi cuối cùng cũng đến được Nghĩa Trang Kento Katasu. Ở đây vẫn vắng vẻ như thường ngày chỉ khác là giờ đang có một vài người đang chôn xác ai đó xuống. Tôi đoán là xác của Nguyên. Tôi chạy một mạch đến nơi đang chôn xác, một vài người đang đào đất, một vài người thì khóc thương và một người chỉ đạo. Nhìn họ thật giống gia quyến của Nguyên. Tôi bắt bọn họ dừng lại và dơ lên một thẻ đội trưởng phân đội cảnh sát chuyên điều tra về các vụ g·iết người(tôi bịa ra nó để hợp lý hóa tấm thẻ của Ryu-san)

Thấy vậy có người đứng lên giới thiệu rồi nói nguyên do.

"Xin chào anh... cho hỏi anh tên là"

¤Anh có thể gọi tôi là Ryu¤

"Vâng Ryu-san tôi là Tris anh có thể gọi là Trí. Tôi là bạn của Nguyên, đây là các giấy tờ liên quan đến việc hợp pháp việc chôn Nguyên và đóng băng vụ án cũng như cấm toàn bộ mọi cuộc điều tra liên quan đến vụ án"

Tôi chưa kịp nói gì nhưng tên này đã nói hết toàn bộ. Lời nói của hắn bằng một cách nào đó rất hợp lý như kiểu hắn ta cực kỳ hiểu rõ luật pháp Nhật Bản vậy. Tôi nửa tin nửa ngờ về lời nói của Trí rồi tôi dở các giấy tờ bằng chứng về việc Trí đã nói. Thật bất ngờ, nó đã phá hủy tâm trí tôi về cái gọi là luật pháp. Tất cả thông văn, dự luận về quy trình khám xét, điều tra đều được bỏ qua trong đống giấy tờ này. Nó thậm chí còn được đánh dấu thông qua bởi hoàng gia Nhật Bản. Tôi thực sự khá sốc vì điều này, nó thật là vô lý và không lý nào lại có thể như vậy. Cuối cùng tôi đã xin đống giấy tờ này từ tay Trí cũng như thông tin liên lạc của anh ta. Tôi không nghĩ rằng lại có thế lực nào đó chống lưng trong việc này nhưng giờ thì có khả năng cao là như vậy.

Tôi đã đến sở tư pháp Nhật Bản, Cơ quan thi hành luật pháp để chắc chắn rằng không có luật nào như vậy cả. Tôi đã đúng nhưng tiếc rằng chỉ đúng được một phần. Không hề có luật nào như vậy cả nhưng chỉ riêng vụ án của Nguyên lại là một ngoại lệ. Một ngoại lệ chưa từng có trước đây. Khá hoang mang, tôi nghĩ rằng mình đã không còn khả năng trong việc này, đây không phải lần thất bại đầu tiên của tôi nhưng đây là lần thất bại duy nhất của tôi mà đến tôi còn không thể làm gì được. Khác với những lần thất bại trước, ít nhất tôi đã có thể bắt được thủ phạm nhưng lần này ngay cả việc điều tra hay khám xét còn không thể làm thì đây đúng là thất bại lớn nhất của tôi.



Sau khi đi khắp cả ngày tôi bắt đầu đi về nhà. Hành trình đi bộ của tôi bắt đầu bằng việc đi theo con hẻm phía nam phía sau nghĩa trang, đi qua phía sau Ga Keio-Tashika rồi đến Kei-oktu Velodrome cho đến bờ sông Tamagawa, sau đó đi tiếp. Nhưng nếu tôi đang có tâm trạng tốt thì tôi sẽ thường đi bộ về phía đông dọc theo bờ sông cho đến xung quanh Công viên Không gian Xanh Tama-gawa trước khi quay lại và về nhà. Lúc về nhà tôi vừa ăn cơm và xem truyền hình thì tôi nhìn thấy gia đình của n·ạn n·hân trước đó từ Việt Nam đến, xuất hiện trong góc tin tức 15 phút và họ đã đưa ra phần thưởng mười triệu yên cho người có thể giải quyết vụ án. Nhưng mà vụ án đã đóng rồi tại sao họ lại còn muốn giải quyết vụ án nữa? Thay vì khóc lóc thảm thiết hoặc đi viếng mộ con mình thì họ lại lên truyền hình và đưa ra phần thưởng để giải quyết vụ án? Nó quá vô lý với sáng ngày hôm nay.

Tôi liền liên lạc với Ryuusui-san nhưng đường truyền đã bị ngắt. Tôi cố liên lạc thêm hai và ba lần nữa nhưng tiếp tục bị ngắt đường truyền. Tôi bật dậy, đặt chén cơm mình xuống bàn rồi cố mặc đồ một cách nhanh nhất. Tôi nghĩ rằng mình vừa gặp ảo giác hoặc thứ gì đại loại có thể ảnh hưởng tới tâm trí bản thân. Và để thêm phần chắc chắn tôi lấy con dao gần đó rồi rạch tay mình nhưng nó không hề bị gì cả, cánh tay vẫn bình thường và con dao vẫn ở đó. Tôi nghĩ rằng Yokai đã t·ấn c·ông mình nhưng không phải, Yokai không thể làm được như vậy tôi đã trải nghiệm qua một lần t·ấn c·ông của Yokai. Nó có một số ảo ảnh hoặc một vài khả năng tác động vào tâm trí nhưng vẫn hạn chế về độ phủ sóng và tính chân thật vậy nên tôi có thể dễ dàng phân biệt được đâu là ảo ảnh của Yokai đâu là ảo ảnh được tạo ra. Cả hai đều không phải vậy nên tôi đoán rằng tôi đang nằm trong một chiều không gian của một Beyonder nào đó.

¤Xin hỏi vị nào đang khiến tôi rơi vào ảo ảnh có thể xuất đầu lộ diện không¤

Tiếng của ai đó cười lớn lên.

"Bạn là một thám tử giỏi, có thể nhận biết được ảo ảnh của tôi thì không phải là người bình thường. Cậu cùng giống loài với chúng tôi sao thưa ngài thám tử?"

Xét theo một vài khía cạnh về Thám Tử thì việc thoát khỏi đây là bất khả thi và để có thể thoát khỏi đây thì tôi cần có một Phép lạ nào đó xảy ra ở đây. Có lẽ là chúa ba ngôi? Hoặc những vị thần châu Á này.

" Ryu-san à không là vị thám tử. Khoan đã đều sai nốt. Bạn không hề có tên thật sự. Cái tên Alex chỉ là của một tâm trí khác hay nhân cách khác của cậu phải không"

¤Đúng¤

¤ Nhưng mà làm sao cậu biết được đống thông tin đó? Là từ đọc ký ức của tôi hay sao?¤

"Như câu trước đó của anh. Đúng"



"Tôi đã đọc một chút ký ức của anh.

Thật sự đấy chỉ một chút. Còn đâu tôi đều không thể đọc được. Nhưng tôi đã biết những người có hình xăm là Beyonder và hình xăm là 《Khavas》 phải không?"

Tôi bật cười trước những lời nói đó. Anh ta đã biết hết nhưng vẫn giả vờ ngây thơ. Tôi nên gọi anh ta là sói già hay sói đội lốt cừu đây. Mặc dù anh ta biết về một vài thứ nhưng anh ta chưa biết về Thế Giới Phán Xét đó vậy nên tôi có thể phán xét tội g·iết người của anh ta bằng Thế Giới Phán Xét của Alex.

¤Vâng đúng là vậy. Vậy anh là kẻ g·iết Nguyên hay ai khác?¤

"Tôi, là kẻ g·iết Nguyên"

Tôi nắm bắt cơ hội triển khai 《Khavas》 và tạo ra Thế Giới Phán Xét và đè vào thế giới ảo ảnh của Trí. Nhưng một lẽ tất nhiên Trí giật mình khi thấy tôi triển khai 《Khavas》Trí cố chạy thoát bằng cách dừng 《Khavas》của mình nhưng cuối cùng anh ta đã triệt để nằm bên trong Thế Giới Phán Xét.

Khác với Lâu Đài Ảo Ảnh của Bright và Alex Thế Giới Phán Xét của tôi vượt trội hơn bọn họ có lẽ là do tôi đã chiến thắng Alex trong cuộc chiến đó.

Đây là một phiên hầu tòa song song với phán quyết của Tòa Án được tạo ra bởi Thế Giới Phán Quyết. Tòa Án là không có thứ gì cả sẽ xét xử minh bạch và công bằng với tư cách là người trung gian cho cả hai với tiêu chí

「Đúng người」

「Đúng tội」

Và thời hạn chuẩn bị cho cả hai bên là 3 ngày. Sau 3 ngày tất cả những người cần thiết để duy trì tòa án sẽ bị cưỡng chế về lại Thế Giới Phán Quyết dù họ có đang ở đâu-địa điểm nào-trạng thái ra sao-cấp bậc như nào-sức mạnh đến đâu đều sẽ bình đẳng trong Tòa Án.

Tôi thấy Trí cười khẩy trước mặt mình tỏ vẻ khinh thường khi thấy tôi quá vội vàng trong việc kết án anh ta. Anh ta vừa cười vừa nhìn cảnh vật trong Thế Giới này rồi hỏi tôi rằng đây là 《Khavas》của tôi sao. Tôi không trả lời nhưng anh ta làm như mình đã hiểu rồi nói một câu trước khi Thế Giới Phán Xét cưỡng chế hủy diệt lĩnh vực 《Khavas》 của anh ta

"Ngài thám tử à tôi nghĩ ngài nên vận dùng cả hai thứ tiếng khi suy nghĩ nhiều hơn đó "

¤ Ý cậu là sao?¤

Trí không nói gì rồi biến mất. Cùng với sự biến mất của Trí thì mọi thứ đang dần biến mất theo. Mọi ảo ảnh từ Trí dựng lên cũng biến mất và ngay cả Thế Giới của tôi cũng biến mất theo đó. Tôi tỉnh dậy, thấy bản thân đang nằm trong một chiếc quan tài bằng gỗ. Phải khó khăn lắm tôi mới có thể trèo ra, cũng may nó không bị chôn sâu lắm đoán ước chừng khoảng 1 đến 2 mét. Tôi biết đây chắc chắn là Trí làm nhưng tôi không hề biết anh ta làm lúc nào và bao lâu cũng như chẳng có bằng chứng để chứng minh là Trí đã làm chuyện này. Đoán chừng là sau khi tôi rời khỏi quán Cafe mèo đó, nhưng hiện giờ không quan trọng, tôi chỉ cần nghỉ ngơi rồi sáng mai sẽ bắt đầu điều tra lại lần về những người liên quan đến Nguyên