Bị Bắt Buộc Trở Thành Con Mồi Của Kẻ Cuồng Sát Biến Thái

Chương 22




Tiếng súng làm mọi người kinh ngạc không dứt, nhất là Tô Khấu Khấu.

"Thế nào, thế nào lại có tiếng súng?" Vẻ mặt Tô Khấu Khấu bối rối, đột nhiên gã cảm giác có giọt nước rơi trên mặt mình.

Gã kinh ngạc ngẩng đầu, những giọt nước rơi từ trên trời xuống càng lúc càng nhiều, nháy mắt biến thành một cơn mưa to.

"Rẹt rẹt --- Tô tiên sinh, mưa to quá, không nhìn thấy rõ người!" Tiếng nói truyền từ bộ đàm tới.

Tô Khấu Khấu cầm bộ đàm, xoay người đi đến lối ra.

Một lúc sau, tất cả mọi người trong rừng nghe tiếng phát thanh xa xa truyền đến ---

"Do trời mưa nên trò chơi sẽ tạm dừng, vì lý do an toàn, xin mời tất cả lữ khách trở lại lối ra."

Không cần nghe phát thanh, lúc có tiếng súng, mọi người đã lục tục muốn trở về.

"Khấu Khấu, chuyện gì xảy ra? Tôi nghe thấy tiếng súng!"

"Chắc không có chuyện gì đâu nhỉ?"

Sắc mặt Tô Khấu Khấu âm trầm, bên cạnh có người bung dù cho gã, gã đột nhiên mỉm cười, nói: “Kia chỉ là hiệu ứng âm thanh được phát ra để mọi người chơi nhập vai hơn."

"Ra là thế, tôi đã bảo làm gì có khả năng chơi súng thật, cũng có phải đi đóng phim đâu."

Tô Khấu Khấu sai người đưa các bạn học trở về sơn trang, còn hắn đứng đợi tại lối ra.

Một lúc sau, Đường Nghiêu trở lại, cậu chạy vội vàng, cả người ướt nhẹp, làm trông vô cùng nhếch nhác, cậu đi đến trược mặt Tô Khấu Khấu, nói: “Tiếng súng là có chuyện gì?"

Tô Khấu Khấu gỡ lớp mặt nạ bình tĩnh xuống, mặt mày tái nhợt nói: “Con mẹ nó làm sao tao biết có chuyện gì! Căn bản không phải là tao!"

"Những người khác đâu?" Đường Nghiêu nhìn ánh mắt né tránh của Tô Khấu Khấu, cậu nhận ra điều gì đó, liền chộp lấy cánh tay của Tô Khấu Khấu,: “Lương Chấp đâu? Cậu ấy về chưa?"

Tô Khấu Khấu nói: “Những người khác đã trở về, chỉ có nó là không có tin tức..."

Đường Nghiêu sững người, cậu quay lại đường cũ, nói: “Mày báo cảnh sát đi."

Tô Khấu Khấu đã báo cảnh sát từ sớm, gã nghĩ đến tên đàn ông khả nghi bị thừa kia, còn có tiếng súng này, gã cũng không hy vọng Đường Nghiêu chết ở sơn trang nhà mình, gã chạy đến ngăn trước mặt Đường Nghiêu: “Có kẻ mang súng rất nguy hiểm, mày đơn thương độc mã mà đòi làm anh hùng cái gì!"

"Cút!" Đường Nghiêu lạnh lùng nhìn chằm chằm Tô Khấu Khấu, nếu không phải đang lo lắng cho Lương Chấp, cậu sẽ gô cổ Tô Khấu Khấu đi thẩm vấn ngay.

Tô Khấu Khấu thấy Đường Nghiêu chấp nhất, đành lấy điện thoại di động ra đưa cho Đường Nghiêu: “Trong điện thoại có hệ thống định vị, mày cầm đi, cảnh sát đến tao sẽ lập tức dẫn họ đi tìm bọn mày."

Đường Nghiêu không từ chối, cầm điện thoại rồi đi hướng rừng rậm.

Bên này, Lương Chấp đi theo người đàn ông đeo khẩu trang, mưa to làm cả người dính nhớp khó chịu, đi một hồi cậu mới phát hiện đây không phải đường đi ra, cậu hỏi: “Khăn Quàng Đỏ... Anh Đỏ, lối ra ở bên kia."

Người đàn ông được gọi là anh Đỏ ngừng lại, hắn nhìn Lương Chấp, nói: “Cậu còn đi theo tôi làm gì?"

Nước mưa rơi vào mắt, Lương Chấp khó chịu chớp chớp mắt, cậu không dám đi một mình nha, trời biết tên sát thủ kia đã tỉnh lại chưa, giờ có đang lùng sục khắp nơi tìm cậu không.

Lương Chấp nói: “Tên sát thủ kia còn ở nơi này, chúng ta hai người có thể chăm sóc lẫn nhau."

Lương Chấp nhìn không tới mặt người đàn ông, chỉ nghe hắn nói: “A? Nếu gặp lại tên kia, vậy đến phiên cậu chăm sóc tôi."

"..." Lương Chấp sửng sốt một lúc, rồi nói với hệ thống: “Không phải anh ta nên nói sẽ bảo vệ tao sao?"

Hệ thống nói: “Chuẩn bị lấy bình xịt cay và dao găm của cậu ra tự bảo vệ mình đi."

"Soàn soạt ---"

Tóc gáy Lương Chấp dựng thẳng lên, nhanh như vậy mà tên sát thủ đã tìm thấy bọn họ? Sớm biết thế cậu đã mang theo dây thừng.

Cũng không biết trên người tên đấy còn vũ khí nguy hiểm gì không, Lương Chấp kéo cổ tay anh Đỏ trốn sâu vào trong một bụi cỏ, còn để ngón tay lên miệng ý bảo im lặng.

Thẩm Quyền nhìn chăm chú Lương Chấp, hắn theo tin tức trên bài post mà đi tới chỗ này, tên Ám Dạ Ma Đồ kia hắn chỉ liếc mắt đã nhận ra, dù sao trên mặt gã vẫn còn vết thương.

Hắn nhìn ra Ám Dạ Ma Đồ muốn hành hạ Lương Chấp, vốn hắn tính toán chờ Lương Chấp thoi thóp mới nhảy ra gϊếŧ chết cả hai.

Nhưng khi nhìn thấy Ám Dạ Ma Đồ giơ súng nhắm thẳng vào Lương Chấp, hắn lại không thấy sự sợ hãi trong mắt cậu.

Đây là nguyên nhân đối phương có thể trốn thoát mấy lần đuổi gϊếŧ của người chấp hành sao?