Bị Bắt Buộc Trở Thành Con Mồi Của Kẻ Cuồng Sát Biến Thái

Chương 23




Thẩm Quyền nhặt cục đá trên đất, đi đến gần Ám Dạ Ma Đồ, u ám trong đáy mắt biến mất sạch sẽ, chỉ còn lại ánh sáng kinh người.

Người thú vị như vậy, ta không thể để kẻ khác chơi hỏng.

Tay Thẩm Quyền bị Lương Chấp nâng lên, cậu đặt con dao găm vào tay hắn, hắn nhìn Lương Chấp, thấy cậu nhỏ giọng nói: “Em chỉ có con dao này, cho anh phòng thân."

Lòng Thẩm Quyền vẫn chưa bị dao động, hắn nhìn về phía thân ảnh xuất hiện cách đấy không xa, thị lực của hắn cực tốt, chẳng sợ mưa to hay cây cối che khuất, hắn cũng có thể đoán ra người nọ không phải Ám Dạ Ma Đồ, chắc là tới tìm Lương Chấp.

Thẩm Quyền nhếch môi sau lớp khẩu trang, nói với Lương Chấp: “Cám ơn."

Lương Chấp sở dĩ đưa dao găm cho Thẩm Quyền, bởi vì người cầm dao là người sẽ chơi cận chiến với sát thủ.

Sợ lắm sợ lắm, cầm bình xịt cay vẫn ổn hơn.

Đường Nghiêu nhìn trái nhìn phải, cậu lo lắng tên tội phạm mang súng nên không gọi to tên Lương Chấp, chỉ có thể đi tìm ở chỗ sâu hơn.

Lương Chấp nhìn thấy người nọ dần dần đi xa, thở dài nhẹ nhõm rồi lại than thở: “Không biết khi nào cảnh sát mới tới."

Cậu tưởng chính là cả một đội cảnh sát soát núi giải cứu, làm sao có thể ngờ Đường Nghiêu lại một mình đi tìm cậu.

Thẩm Quyền ngắm nghía con dao trong tay, nói: “Sẽ đến thôi." Nhưng không biết đến kịp không.

Hắn đeo găng, hoàn toàn không lưu lại dấu vân tay, ngay cả con dao này cũng là của Lương Chấp, gϊếŧ chết Lương Chấp ở chỗ này có thể đổ tội lên đầu Ám Dạ Ma Đồ.

Thẩm Quyền nín thở, nhìn chăm chú cổ của Lương Chấp, tưởng tượng hình dáng nơi đó phun ra máu tươi.

Lương Chấp hoàn toàn không có loại trực giác cảm nhận ánh mắt thù địch đâm ở sau lưng như trong tiểu thuyết, tất cả sự chú ý của cậu đều đặt ở việc tự hỏi nên làm gì tiếp theo, Tô Khấu Khấu thuê sát thủ gϊếŧ người, cho dù báo cảnh sát, ai mà biết đối phương có điên lên, cài người mai phục cậu ở lối ra hay không.

Cậu nhất định phải ngồi ở trong rừng, kiên nhẫn đợi cảnh sát tới.

Lương Chấp ra quyết định, muốn bàn bạc cùng Khăn Quàng Đỏ, nhưng vừa quay đầu, chưa kịp nói gì đã bị Thẩm Quyền ấn ngã xuống đất.

"Anh Đỏ?" Vẻ mặt Lương Chấp đầy mờ mịt, hiển nhiên do Thẩm Quyền cứu cậu nên cậu chả có tí phòng bị nào.

Thẩm Quyền đang chuẩn bị giơ dao lên, lúc này hắn nghe được có tiếng động lẫn trong tiếng mưa rơi, ngay cả trốn cũng không kịp, hắn liền cảm thấy có cơn đau phía sau lưng.

Đấy cũng chỉ là cảm giác đau, Thẩm Quyền xoay người nhìn, Ám Dạ Ma Đồ đứng cách đó không xa, cầm trong tay súng sơn.

Thẩm Quyền không cần nhìn cũng biết thứ bắn vào lưng hắn là đạn sơn, hắn nói: “Mày định dựa vào cây súng ấy để gϊếŧ tao sao?"

Ám Dạ Ma Đồ liếc mắt đã nhận ra Thẩm Quyền là kẻ đã nện gã một trận ngày hôm đó, vừa rồi gã tưởng đấy là Lương Chấp nên mới nghĩ dùng đạn sơn để dọa đối phương, gã quăng súng sơn đi, rút súng lục ra nhắm thẳng Thẩm Quyền, nghiến răng nói: “Lại là mày! Rốt cuộc mày với Lương Chấp có quan hệ gì, năm lần bảy lượt ngăn cản tao?"

Lương Chấp đứng dậy núp sau lưng Thẩm Quyền, bây giờ cậu mới hiểu hành động của đối phương, cậu cảm động nói: “Hệ thống, tao đến thế giới này lâu như vậy, đây là lần đầu tiên có người liều mạng bảo vệ tao."

Hệ thống: “......"

Lương Chấp: “Tao hận không thể lấy thân báo đáp!"

Hệ thống không nhịn được: “Cậu đừng nói..."

Lương Chấp: “Đúng, bây giờ không phải là lúc nói mấy thứ này."

Lương Chấp lấy bình xịt cay ra, nói nhỏ vào tai Thẩm Quyền: “Anh Đỏ, mục tiêu của gã đó là em, giờ em giả bộ tới gần gã, sau đó tập kích bằng bình xịt cay, rồi chúng ta phối hợp khống chế gã."

Thẩm Quyền vẫn nhìn thẳng Ám Dạ Ma Đồ, nói với Lương Chấp: “Cậu không sợ gã nổ súng gϊếŧ cậu luôn?"

Lương Chấp cười khì một tiếng, khinh thường nói: “Súng không có đạn cũng chỉ là súng bắn nước, nếu không gã đứng đấy lâu rồi mà cũng chỉ biết bép xép miệng nói linh tinh, xem ra gã đang liều mạng rồi, chúng ta phải ra tay tàn nhẫn hơn."

Thẩm Quyền không phản đối, hắn nhỏ giọng nói: “Cậu chủ động tới gần sẽ làm gã cảnh giác thêm thôi."

Lương Chấp còn chưa kịp hiểu ý tứ của những lời này, đã nghe Thẩm Quyền cao giọng nói với Ám Dạ Ma Đồ: “Đừng gϊếŧ tao! Mày muốn nó thì tao đưa cho mày!"

Nói xong, Lương Chấp bị Thẩm Quyền chụp lấy bả vai, dùng sức đẩy về phía trước.