Bị Bắt Buộc Trở Thành Con Mồi Của Kẻ Cuồng Sát Biến Thái

Chương 26




Thẩm Quang Minh lộ vẻ mặt sững sờ, anh bất giác muốn giãn ra một khoảng với Thẩm Quyền.

Lúc này, Thẩm Quyền nắm lấy tay cầm dù của anh, đôi mắt đen láy như mực bị nước mưa thấm vào, hơi biến thành màu xám.

"Xin hỏi cảnh sát Thẩm, tôi làm gì sai sao?"

Thẩm Quang Minh gạt bỏ áy náy và phức tạp trong lòng, ánh mắt trong sáng, nói: “Sơn trang xuất hiện kẻ bắt cóc có mang súng, anh trùng hợp lại ở đây, theo lý anh nên phối hợp với cảnh sát đi lấy lời khai, nhưng anh lại vụиɠ ŧяộʍ rời đi, giải thích hành động của anh đi."

Giọng nói của Thẩm Quyền vẫn bình tĩnh như cũ: “Anh không có gì để giải thích cả."

Thẩm Quang Minh nắm lấy ba lô Thẩm Quyền mang theo, vừa bắt đầu lúc nãy, anh vẫn cảm thấy ba lô này kỳ lạ, anh nói: “Vậy anh mở ba lô ra để em kiểm tra."

Thẩm Quyền đứng dưới mưa, dù đang là mùa hè nhưng trên người tỏa ra một luồng khí lạnh, khóe miệng hơi nhếch lên đã biến mất, cả người dường như không có sinh khí của người sống.

"Được." Giọng điệu của hắn nhẹ bẫng.

Ba lô được cởi xuống, mở ra, Thẩm Quang Minh kiểm tra bên trong, đều là một ít đồ dùng hàng ngày, nhét đầy ba lô chủ yếu là quần áo.

Thẩm Quang Minh hỏi: “Sao anh mang nhiều quần áo vậy?"

Thẩm Quyền nói: “Nghe nói chợ hoa ở chỗ này chuẩn bị triển lãm vài loại hoa mới, nên anh định ở lại thành phố một khoảng thời gian để đi xem."

"Nhưng, nhưng mà......" Thẩm Quang Minh không tìm thấy bất cứ đồ gì khả nghi trong ba lô của Thẩm Quyền, điều này làm suy nghĩ của anh có hơi rối loạn.

Thẩm Quyền nhẹ nhàng thở dài, tiếng nói của hắn gần như bị tiếng mưa át đi, nhưng Thẩm Quang Minh ở ngay bên cạnh lại nghe không lầm một chữ.

"Không cần để ý, hiểu lầm như vậy đã xảy ra vô số lần, sau này còn có thể xảy ra tiếp."

Một chút lúng túng xẹt qua trong mắt Thẩm Quang Minh, trong tim dâng lên một ít chua xót, anh cúi đầu nói: “Thật có lỗi, anh, em cũng không muốn như vậy, ba đã nói......"

"Ba đã nói, chỉ cần bệnh của anh không đỡ, tùy thời đều có thể phạm tội." Thẩm Quyền nói hết hộ Thẩm Quang Minh.

Thẩm Quang Minh nhất thời mất tiếng, anh không biết còn có thể nói gì, đúng như Thẩm Quyền nói, chuyện như vậy đã xảy ra vô số lần trong mấy năm nay.

Năm sáu tuổi ấy, Thẩm Quang Minh nhìn thấy ba mình không quan tâm đến anh trai đang khóc lóc, cưỡng ép hắn lên xe, sau đó, mẹ nói với anh, anh trai bị bệnh phải đi bệnh viện.

Một đi này, đi hẳn tám năm.

Lúc gặp lại Thẩm Quyền, Thẩm Quang Minh mười lăm tuổi, anh nhìn gương mặt xa lạ của anh trai đứng trước mắt, nở nụ cười chào hỏi anh.

"Quang Minh, đã lâu không gặp."

Ngay lúc đó, anh vui vẻ cho rằng anh trai đã khỏi bệnh, nhưng anh lại nhìn thấy ba mình giống như đang quản giáo một phạm nhân, trừ lúc ra ngoài để đến trường, Thẩm Quyền luôn bị nhốt trong nhà, thậm chí còn quy định cửa phòng của đối phương phải luôn luôn mở, mỗi lần ra khỏi nhà đều bị kiểm tra trên người có mang vật nguy hiểm hay không.

Những khi xung quanh xảy ra sự kiện có người bị thương, người thứ nhất ba thẩm tra không phải ai khác, mà là Thẩm Quyền.

Thẩm Quang Minh vẫn không thể hiểu, hỏi ba mẹ lại không có được câu trả lời, mãi đến lúc có một lần Thẩm Quyền đi bệnh viện tái khám trở về, ba nhìn bệnh án xong liền nổi trận lôi đình, ném bệnh án vào người Thẩm Quyền, giận dữ mắng: “Tỷ lệ phạm tội của mày thế nhưng không giảm chút nào! Thẩm Quyền, mày đừng bức ba đưa mày về chỗ đó."