Bị Bắt Buộc Trở Thành Con Mồi Của Kẻ Cuồng Sát Biến Thái

Chương 27




Thẩm Quang Minh nhặt bệnh án lên, nhìn cụm chữ rối loạn nhân cách chống xã hội được viết trên giấy, anh quả thật không thể tin vào hai mắt mình.

Thẩm Quyền sẽ cười đùa với người ở chung, sẽ đối xử tốt với anh, sao có thể là loại người có cảm xúc cay nghiệt, tính tình nóng nảy, không hợp ở chung với người khác như bệnh nói.

Anh đem những lời này nói cho ba, nhưng ba lại bảo tất cả đều là ngụy trang của Thẩm Quyền, người có loại bệnh tâm thần đấy, có thể vừa cười vừa gϊếŧ chết người khác.

Mãi đến lúc sau tốt nghiệp, Thẩm Quyền dùng chính tiền làm thuê của mình dọn ra ngoài ở, Thẩm Quang Minh mới cảm giác bầu không khí nặng nề trong nhà cũng biến mất.

Mưa to không ngừng trút xuống, Thẩm Quyền lùi về sau hai bước, rời khỏi phạm vi che của cây dù, những giọt mưa lớn lại xối toàn thân hắn.

Thẩm Quang Minh có ý muốn tiến lên che dù cho hắn, lại bị hắn xua tay từ chối.

Thẩm Quyền ngồi xổm xuống, nhặt tất cả quần áo, đồ dùng rải rác trên mặt đất bỏ lại vào ba lô.

Thẩm Quang Minh đứng một chỗ nhìn, tình huống này mà cố đi giúp, thì lại có vẻ quá dối trá.

Thẩm Quyền sửa soạn xong xuôi, lại đứng lên, nói: “Nếu chú không còn việc gì khác, anh đi trước đây."

"Anh, cho anh dù của em." Thẩm Quang Minh thật sự không muốn nhìn bộ dáng dầm mưa của Thẩm Quyền.

Thẩm Quyền xoay người liếc nhìn anh, khóe miệng nhếch lên: “Anh hiện tại đã dạng này rồi, còn cần dù để che sao?"

Giống như người nhảy vào đống bùn, toàn thân đã bẩn, còn cần quan tâm mình lăn thêm mấy vòng trong bùn làm gì?

"Thật xin lỗi." Thẩm Quang Minh trừ bỏ những lời này, không biết có thể nói gì nữa, anh nhìn bóng Thẩm Quyền, chợt nhớ tới cái gì đó.

"Anh, tại sao anh đến sơn trang?"

Thẩm Quang Minh không gọi đầy đủ tên, ý nghĩa những lời này không phải hỏi với tư cách một người cảnh sát.

Thẩm Quyền quay lại, lúc này, mỉm cười của hắn có vẻ chân thành vài phần, hắn nói: “Anh tới vì Lương Chấp."

Thẩm Quang Minh sửng sốt một chút: “Vì cái gì?"

Thẩm Quyền trả lời rất nhanh, hoàn toàn không giống như đang nói dối: “Vì anh yêu thầm cậu ấy."

Trời ạ, anh mình thế mà, thế mà là đồng tính luyến ái.

Nếu bị ba biết... Thẩm Quang Minh không dám tưởng tượng người cha nghiêm khắc quá mức của mình sẽ làm gì Thẩm Quyền.

Thẩm Quang Minh lắp bắp: “Anh, tình cảm có đôi khi chính là, chính là xúc động nhất thời."

Thẩm Quyền không vì Thẩm Quang Minh phủ nhận hắn mà tức giận, chỉ gật đầu nói: “Cho nên anh đến gần cậu ấy là để xác nhận tình cảm này có phải là ảo tưởng hay không."

"Kết quả thế nào?" Thẩm Quang Minh cẩn thận hỏi.

Thẩm Quyền tưởng tượng bộ dáng Lương Chấp chết ở trong tay hắn, cười nói: “Càng yêu cậu ấy."

Thẩm Quang Minh nhìn nụ cười sáng lạn của Thẩm Quyền, trong lòng vô cùng khó chịu.

Đầu tiên không nói Lương Chấp có thể yêu anh mình hay không, bằng vào bệnh của Thẩm Quyền, cả đời anh mình nhất định không có khả năng có cuộc sống như người bình thường.

Ba của anh, còn có anh, chắc chắn sẽ luôn luôn giữ cảnh giác, chú ý Thẩm Quyền, tránh cho Thẩm Quyền phạm phải sai lầm không thể tha thứ.

Thẩm Quyền bên này vẫn tiếp tục nói: “Về chuyện anh yêu Lương Chấp, chú đừng nói với cậu ấy, cậu ấy không biết anh đến đây."

"Anh chỉ muốn đến xem cậu ấy mà thôi."

Thẩm Quang Minh càng nghe càng khó chịu, tình yêu này chung quy rất hèn mọn, vô vọng.

Anh siết cán dù, kiên định nói: “Sẽ đỡ, bệnh của anh nhất định sẽ đỡ."

Thẩm Quyền chỉ nở nụ cười, quay người đi hướng lối ra.

Thẩm Quang Minh nhìn không tới, Thẩm Quyền đưa lưng về phía anh, đã thay đổi vẻ mặt khác.

Đôi mắt mang theo hận ý sắc bén, hốc mắt phiếm đỏ, nước mưa chảy vào mắt lại tràn ra ngoài, giống như nước mắt, cứ lăn xuống hai má.

Nhưng vẻ mặt của Thẩm Quyền không giống như đang khóc, ngược lại giống như đang cười.

Hắn nâng hai tay lên, hai cổ tay đều đeo vòng phật châu, mỗi vòng quấn quanh cổ tay, che đi vết thương lưu lại khi bị trói trên giường bệnh năm đó.

Không đỡ đâu. Thẩm Quyền nói thầm trong lòng.

Chỉ cần các người vẫn còn sống, tôi vĩnh viễn vẫn là người bệnh.

Vĩnh viễn --- vẫn là phạm nhân chưa phạm tội.

=== Lời tác giả ===

Giải thích trước là truyện này không tẩy trắng bệnh rối loạn chống xã hội! Tất cả đều có phục bút, nội dung truyện phát triển sau này tuyệt đối phù hợp giá trị quan cốt lõi của chế độ xã hội chủ nghĩa!

Ngoài ra không theo hướng truyện hồi hộp, các cưng có thể vứt não mà đọc, moa moa.