Tuy là đang trách mắng nhưng bàn tay bà ta siết chặt lấy Thôi Vị vẫn không hề buông lỏng.
Thấy Lâm thái phu nhân như vậy, Lâm phu nhân không khỏi kinh ngạc. Tỷ tỷ nhìn như đang quở trách Thôi Vị nhưng thật ra là sợ Thôi Vị cũng dính dáng đến chuyện này phải không? Tỷ ấy bất công như vậy từ lúc
nào? Bà nhớ rõ lúc Trinh ca nhi còn bé, tỷ ấy rất coi trọng người con trai trưởng này.
Lâm phu nhân vô thức nhìn về phía Thôi Trinh. Thôi Trinh cụp mắt, không nhìn ra vui buồn hờn giận, dường như hắn đã quen với cảnh tượng trước mắt. Quan hệ của hai mẹ con này khác hẳn như trong trí nhớ của
bà, họ đã bắt đầu thay đổi từ khi nào?
Thôi Vị nhất thời cũng không biết nên nói gì, hắn chỉ nhìn Thôi Trinh: “Đại ca, chuyện này cứ để sau hẵng nói.”
Thôi Vị lo lắng, ánh mắt hắn mang theo vẻ khẩn khoản.
Trên mặt Thôi Trinh không bộc lộ chút cảm xúc nào. Hắn nhìn thẳng về phía Triệu cũng nhận: “Cữu mẫu nói tới phủ Thái Nguyên là để dò la tin tức, nhưng thực ra là muốn dùng chuyện này uy hiếp ta, để ta cứu
Triệu nhị lão gia phải không?”
Triệu cung nhân mím chặt môi, không trả lời.
Thôi Trinh nói tiếp: “Để nhắc nhở ta chuyện Sơn m, các người hao tâm tổn trí, trước tiên đưa mẹ ta từ kinh thành tới phủ Thái Nguyên, lại sai đạo sĩ giả làm nổ phần mộ tổ tiên nhà họ Thôi, đào quan tài tổ tiên nhà
họ Thôi ra. Ta từng làm việc đào mộ trái với lương tâm ở Sơn m, thấy mộ tổ tiên nhà mình bị như thế, tất nhiên sẽ sinh lòng mờ ám, chỉ cần dò xét lại sẽ biết chuyện có quan hệ mật thiết với án ngựa chiến, không khó
nghĩ đến việc có người đang âm thầm dùng điểm yếu uy hiếp ta, để ta không nhúng tay vào án ngựa chiến.
“Một khi án ngựa chiến được điều tra rõ, ta cũng sẽ không có kết quả tốt. Theo suy nghĩ của các người, hẳn lúc này ta phải nghĩ trăm phương nghìn kế phá đám việc tra án, nhưng mọi chuyện lại không như các người
mong muốn. Nếu âm thầm lợi dụng điểm yếu uy hiếp người khác đã không có tác dụng thì nên có người khơi ra chuyện này. Triệu nhị lão gia chính là người thích hợp nhất. Triệu nhị lão gia và ta có quan hệ không xa
không gần, vừa có thể nói chuyện lại có thể trở mặt với ta.
“Triệu nhị lão gia nhắc đến chuyện Sơn Âm với ta, đương nhiên ta sẽ nổi giận, đến lúc ấy cữu mẫu lại hòa giải từ bên trong. Kể từ đó, ta coi như thuận lợi bị các người kéo lên thuyền, chỉ có thể nghĩ mọi cách giúp nhà
họ Triệu thoát thân. Thế nên cữu mẫu đã đến gần phủ Thái Nguyên nhưng lại không chịu vào thành, chính là đang đợi tin tức của Triệu nhị lão gia.
“Các người tính toán rất giỏi, song lại không thể ngờ lúc này Ngụy Nguyên Kham lại bắt được Hàn Ngọc, tiếp tục tra từ Hàn Ngọc, chỉ sợ sẽ nhanh chóng tìm tới Vương Đạo Vương và nhà họ Triệu. Các người chỉ đành
từ bỏ ý định ban đầu, thay đổi biện pháp ứng phó, đẩy Vương Đạo Vương và nhà họ Triệu ra gánh tội thay. Triệu nhị lão gia đã chết, cữu mẫu cũng coi như đạt được mong muốn, đã vậy, sao còn phải cố tỏ ra đau khổ
trước mặt ta?”
“Ta không có!” Cuối cùng Triệu cung nhân cũng không nhịn nổi nữa: “Sao ta có thể giết ca ca ruột, ta tưởng huynh ấy có thể trốn thoát...”
“Triệu nhị lão gia có thể trốn đi đâu? Khắp thiên hạ này có chỗ nào không phải đất của triều đình.” Thôi Trinh nhìn Triệu cung nhân: “Trừ phi có người thả ông ta ra khỏi Đại Chu, Triệu nhị lão gia định đi từ quan ải
nào?”
Lời Thôi Trinh rất rõ ràng, Lâm Tự Chân ở Túc Châu vệ, chỉ cần Lâm Tự Chân mở quan ải, Triệu nhị lão gia ắt có thể thoát thân.
Triệu cung nhân ngước cặp mắt đỏ au lên: “Hầu gia đang ngậm máu phun người, rõ ràng bản thân làm chuyện sai trái, còn muốn liên lụy đến người khác.”
“Vậy cữu mẫu nói cho ta biết, chuyện Sơn Âm là ai nói với cữu mẫu?” Thôi Trinh căn vặn: “Ngày đó ta làm việc cực kỳ cẩn thận, chỉ dẫn theo thị vệ thiếp thân, là kẻ nào bên cạnh ta tiết lộ tin tức?”
Cố Minh Châu bước ra từ sau chiếc giường Bạt Bộ, âm thầm quay lại ngồi trên chiếc ghế nhỏ ban đầu. Nghe Thôi Trinh nói vậy, cô lập tức nhìn về phía Thôi Vị.
(*) Giường Bạt Bộ là một loại giường đặc biệt của Trung Quốc, trông như một ngôi nhà nhỏ độc lập. Đúng như tên gọi, đây là loại giường phải bước một bước thì mới có thể lên giường, nhìn từ bề ngoài nó giống như
một chiếc giường có mái che được đặt trên một bệ gỗ, phía trước giường có một đoạn hiên, mép giường nhổ ra ba hoặc bốn thước, có thể đặt một số đồ đạc nhỏ và đồ lặt vặt ở hai bên.
Thôi Trinh đến Sơn Âm làm việc, ngoại trừ thân vệ, chắc hẳn còn có cả Thôi Vị đúng không? Bây giờ hắn không nhắc đến Thôi Vị, là muốn bảo vệ Thôi Vị hay sao?
Triệu cung nhân không nói gì, chỉ siết chặt hai nắm tay.
“Cữu mẫu không nói được ư?” Thôi Trinh vạch trần: “Ngay từ đầu chuyện Sơn Âm đã là một cái bẫy, muốn nắm lấy nhược điểm này để kéo ta xuống nước, cữu mẫu biết từ bao giờ? Lúc biên cương nổi lên chiến sự?
Hay đã bắt đầu mưu tính từ rất lâu trước đó rồi?
Thế nên ta cũng giống như Triệu lão gia, đều là quân cờ trong tay cữu mẫu. Cữu mẫu lợi dụng ta thì thôi đi, đến cả huynh đệ ruột thịt cũng xuống tay không do dự.”
“Ta không có!” Triệu cũng nhận lại hốt hoảng phân trần: “Ta không biết, ta không biết gì hết!”.
“Sao ngươi có thể làm như vậy?”
Lâm thái phu nhân đột ngột lên tiếng, trên mặt bà ta ngập vẻ khiếp sợ và căm phẫn: “Trinh ca nhi là cháu ngoại ngươi đấy, sao ngươi có thể hại nó như thế? Là do Ngụy Nguyên Kham tra được ra nhà họ Triệu, có liên
quan gì đến Trinh ca nhi? Tại sao bây giờ ngươi lại dùng mấy lời đó để uy hiếp Trinh ca nhi?
“Đóng cửa lại thì chúng ta là người một nhà, chuyện trong nhà sao có thể làm ầm ĩ ra ngoài? Ngươi đừng nhắc lại mấy lời đó nữa, sau này mọi người tự giải quyết ổn thỏa đi, đừng để xảy ra rắc rối như thế này nữa.”
Nói đoạn, Lâm thái phu nhân nhìn về phía Thôi Trinh: “Cả con nữa, ngay cả pháp luật triều đình cũng không coi ra gì, có xứng đáng với liệt tổ liệt tông nhà họ Thôi không? Chẳng lẽ cơ nghiệp bao nhiêu năm của nhà
họ Thôi phải hủy hoại trong tay con hay sao?”
Lâm thái phu nhân vực dậy tinh thần, vẻ suy sụp lúc trước đã hoàn toàn biến mất. Cuối cùng, bà ta nhướng mày nhìn thẳng vào Thôi Trinh: “Sau khi con thừa kế tước vị thì chính là huân quý triều đình, lại là mặt mũi
nhà họ Thôi ta. Người làm mẹ này chưa từng phải dạy dỗ con điều gì, mẹ cứ nghĩ con làm gì cũng có chừng mực, không ngờ con lại phạm phải sai lầm thế này. Bây giờ phải làm thế nào đây?”
Nói rồi, Lâm thái phu nhân nhìn về phía Lâm phu nhân: “Bây giờ cả nhà họ Cổ cũng phải bao che cho con, ân tình này con định trả thế nào?”
Không đợi Thôi Trinh lên tiếng, Lâm thái phu nhân đã sai bảo quản gia: “Mang gia pháp lên đây, cho dù con có là trọng thần triều đình, người làm mẹ này cũng có thể dạy bảo.”
Lâm thái phu nhân vừa dứt lời, Thôi Vị đã quỳ sụp xuống: “Xin mẹ bớt giận! Mẹ đừng trách tội đại ca, đại ca không hề có ý tư lợi, tất cả đều là suy nghĩ cho Đại Chu!”
Lâm thái phu nhân giơ chân đạp Thôi Vị: “Cút đi, ở đây không có việc của con! Nhà họ Thôi có được tước vị này dễ dàng lắm hay sao? Lúc đó nó đã hứa với mẹ thế nào? Phải lấy Thôi thì làm trọng, nó có làm được
không? Lúc đào trộm mộ, nó có nghĩ đến chuyện lỡ như sự việc bại lộ, nó phải bảo vệ Thôi thì thể nào hay không?”
“Lúc ấy con đã nghĩ, nếu như xảy ra chuyện, con sẽ đi lĩnh tội.” Giọng nói nặng nề của Thôi Trinh chợt vang lên: “Thôi Vị hoàn toàn không hề biết chuyện này. Triều đình đoạt tước vị của con thì sẽ để cho Thôi Vị thừa
kế. Thế nên mẹ không cần dùng tới gia pháp, con không thẹn với nhà họ Thôi. Chuyện này chỉ có triều đình có quyền giáng tội.”
Nghe vậy, sắc mặt Lâm thái phu nhân thoạt trắng thoạt xanh, vẻ mặt vô cùng phức tạp. Hiển nhiên, bà ta không ngờ Thôi Trinh sẽ nói như vậy.
Lâm phu nhân càng kinh ngạc hơn, quan hệ của biểu tỷ với Thôi Trinh lại thành ra nông nỗi này.
Thôi Vị cũng ngẩn người: “Đại ca đang nói gì vậy? Có chuyện cũng không đến lượt đại ca chịu phạt. Mấy năm nay đều là đại ca lèo lái Thôi thị, đại ca mà xảy ra chuyện thì cả Thôi thì cũng xong đời. Mấy lời này tuyệt
đổi không thể nói nữa... Mẹ nói rất đúng, đóng cửa lại thì chúng ta là người một nhà. Tất cả những gì đại ca vừa nói, mong mọi người đừng truyền ra ngoài.”
Thôi Vị nói xong, không thấy Thôi Trinh lên tiếng đáp lại bèn quỳ gối đến trước mặt Thôi Trinh: “Đại ca không suy nghĩ cho những người khác thì cũng nên nghĩ cho các tướng sĩ Đại Đồng. Đại ca xảy ra chuyện thì
những tướng sĩ kia cũng bị liên lụy. Có lẽ sẽ có người nhân cơ hội binh quyền thay đổi, rất nhiều người sẽ không còn được trọng dụng. Bọn họ vô tội biết bao! Đại ca không thể làm vậy được... Chuyện này chúng ta có
thể ngồi xuống từ từ thương lượng!”
Thôi Trinh đứng lên, đang định nói thì nghe thấy một tiếng hét kinh hãi. Triệu cung nhân đang ở trên giường bỗng ngã xuống.
“Cung nhân, cung nhân!” Ma ma quản sự kêu lên: “Mau... mời thầy thuốc, vết thương của cung nhân lại chảy máu rồi!”
Lâm thái phu nhân hoảng sợ: “Giờ phải làm sao đây!”.
Ma ma quản sự thét gọi người hầu bên ngoài phòng vào. Lúc này mọi người mới ba chân bốn cẳng đỡ Triệu cung nhân về lại giường.
“Cung nhân ngất xỉu rồi!” Ma ma quản sự lại kinh hãi thốt lên.
Thầy thuốc lại được mời vào trong phòng.
Lâm thái phu nhân căn dặn: “Tất cả mọi người ra ngoài chờ đi, để thầy thuốc chẩn trị cẩn thận.”
Mọi người ra ngoài ngồi chờ, tất cả đều trầm mặc không nói gì. Không biết ai mới có thể phá vỡ bầu không khí yên tĩnh này.
“Cổ đại tiểu thư, thứ trong tay cô lấy đâu ra vậy?”
Quản sự kinh ngạc thốt lên, tất cả mọi người đều nhìn về phía Cố Minh Châu. Không biết trong tay Cố Minh Châu xuất hiện một cây trâm hoa bạch ngọc từ lúc nào.
Ma ma bên cạnh Triệu cung nhân rảo bước đi tới: “Loại trầm ngọc này cực kỳ tinh xảo, rơi xuống đất là tiêu mất.”
Lúc này Lâm thái phu nhân đang rất phiền lòng, nghe nói vậy, bà ta không khỏi nhíu mày: “Chỉ là một cây trâm thôi mà, có gì phải hốt hoảng như thế?”
Ma ma quản sự nhà họ Triệu hành lễ với Lâm thái phu nhân. Xảy ra chuyện thể này, bà ta sẽ không để ý đến mấy vật tầm thường, có điều cây trâm ngọc này...
Bà ta nói: “Cây trâm ngọc này là lão gia mời thợ thủ công khắc tặng sinh nhật cung nhân năm nay. Bình thường cung nhân rất thích, bây giờ cung nhân thành ra thế này, nô tỳ sợ lại làm cung nhân đau lòng.”
Cố Minh Châu không đưa cây trâm cho ma ma quản sự, cô nhảy khỏi ghế, cầm cây trâm chạy vào trong phòng.
“Châu Châu...”
Ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào cây trâm hoa bạch ngọc kia.
Cuối cùng Lâm phu nhân phải lên tiếng, Cố Minh Châu mới dừng lại, đưa cây trâm hoa bạch ngọc trong tay ra. Bấy giờ có lẽ tất cả mọi người đều đã nhìn rõ cây trâm kia, đợi đến lúc triều đình hỏi tới, Triệu cung nhân
cũng không thể chống chế.
Ma ma quản sự nói cây trâm hoa xuất xứ từ chỗ Lâm Tự Chân ngay trước mặt tất cả mọi người, sau này cũng sẽ trở thành bằng chứng.
Loại đồ vật thiếp thân này, về lý mà nói ma ma quản sự không dám râu ông nọ cắm cằm bà kia, nếu không rất dễ để lộ sơ hở.
Nếu thật sự là Lâm Tự Chân tặng cho thê tử, ngoài ra, cả bộ trang sức quý giá hơn được Vương Đạo Xương tặng cho cô gái sống ở hẻm phía Đông.
Cô gái đó có quan hệ với Lâm Tự Chân hay không?
Cố Minh Châu nhìn vào phòng trong, nghe được tiếng ma ma quản sự gọi Triệu cung nhân, lại nhìn Lâm Nhuận Chi đang nấp trong một góc, lòng cô chậm rãi nảy sinh một cảm giác khó tả.
Có lẽ... vật mà Triệu cung nhân quý trọng chỉ là vật liệu dư thừa làm trang sức cho người khác. Sau khi chuyện này vỡ lở, không biết Triệu cung nhân sẽ nghĩ như thế nào?
Thôi Trinh nhìn về phía Lâm phu nhân: “Cháu đưa di mẫu và biểu muội về nhà họ Cổ trước, cháu còn có mấy việc muốn nói với di mẫu.”
Cố Minh Châu đứng dậy, cô rất muốn biết Thôi Trinh định thuyết phục mẹ quên chuyện hôm nay hay là còn có suy nghĩ khác? Chuyện này rất quan trọng với vụ án.