Bỉ Ngạn Đơm Hương

Chương 119: Không xấu




Thôi Trinh dặn dò Thôi Vị: “Trong nhà có nhiều việc, để ở lại giúp đỡ tứ ca, tứ tấu đi.”

Thôi Vị muốn nói lại thôi.

Sắc mặt Thôi Trinh rất bình tĩnh: Mọi việc chờ ta về rồi tính tiếp.” Nói xong, Thôi Trinh đi thẳng về phía trước, loáng thoáng nghe thấy sau lưng vọng lại tiếng Lâm thái phu nhân răn dạy Thôi Vị.

“Con quỳ xuống cho mẹ!”

Trong cặp mắt sâu thẳm của Thôi Trinh có vẻ bình tĩnh. Mấy năm nay hắn từng thấy mẹ dạy bảo đệ đệ, cũng từng thấy mẹ nói đùa với đệ ấy.

Đây vốn dĩ cũng là lựa chọn của hắn. Lúc cha qua đời, vào giây phút hắn muốn đến nha môn, tình mẫu tử của bọn họ cũng đến đó là chấm dứt. Mặc dù cuối cùng hắn lựa chọn im lặng nhưng cũng chỉ đổi lại được vẻ

hòa thuận bề ngoài.

Sau khi Thôi Trinh và Lâm phu nhân đi khỏi Lâm thái phu nhân sai người đóng chặt cửa, lúc này mới nhìn về phía Thôi Vị đang quỳ trên mặt đất.

Bà ta hỏi: “Chuyện Sơn Âm là thật à?”

Thôi Vị chậm rãi gật đầu.

Lâm thái phu nhân hạ giọng: “Con cũng đi?”

Thôi Vị lại khẽ gật đầu.

Trái tim Lâm thái phu nhân đập rộn lên, bà ta ôm chặt lồng ngực: “Nó làm thế này là đâm vào tim mẹ, chuyện như vậy mà cũng kéo con cùng làm!”

“Mẹ!” Thôi Vị ngước mặt lên, ánh mắt đầy vẻ quan tâm: “Mẹ đừng nổi nóng, tuy là vi phạm luật pháp nhưng không phải như mẹ nghĩ đâu. Đại ca làm thể là vì triều đình và bách tính, con...”

“Im miệng!” Lâm thái phu nhân như vừa bị đâm một nhát thật tàn nhẫn: “Trước kia cha con dùng lý do đó để đối phó với mẹ, hôm nay nó cũng làm vậy. Mẹ dặn dò con thế nào, chẳng lẽ con quên hết rồi sao? Vì triều

đình và bách tỉnh, đó là các con nghĩ thế, nhưng ai sẽ để tâm?

“Đánh trận không phải dựa vào ba quân dũng sĩ mà phải có mưu lược. Cữu cữu con công phu quyền cước không bằng cha con, bây giờ cũng là tướng lĩnh trấn thủ biên cương đấy thôi. Đại ca con không nghe lời mẹ,

khăng khăng đi theo con đường của cha con, cuối cùng sẽ chỉ liên lụy đến Thôi thị.”

Thôi Vị muốn giải thích nhưng Lâm thái phu nhân lại nói: “Con nghe kỹ đây cho mẹ!”

Lúc này Thôi Vị mới cúi đầu.

Lâm thái phu nhân sầm mặt, vẻ mặt vô cùng uy nghiêm: “Nếu việc này bị triều đình biết, con không thể liều lĩnh vợ hết sai lầm về mình như hôm nay được. Chuyện lớn như thế, một phó tướng cỏn con như con có thể

gánh vác nổi sao? Nếu không phải ca ca con gật đầu, sao có thể đi mua ngựa chiến? Ngụy Nguyên Kham kia cũng sẽ không tin con, con làm như vậy chính là chặt đứt đường lui của nhà họ Thôi chúng ta, là muốn ép

mẹ chết! Huynh đệ các con vừa bị định tội, mẹ lập tức treo cổ chết ngay tại đây, đến chết cũng không nhắm mắt được!”

Thôi Vị cả kinh, biến sắc: “Mẹ, mẹ không thể làm như vậy... Con...”

Lâm thái phu nhân lạnh lùng nói: “Mấy năm nay đại ca con đối xử với mẹ thế nào, con cũng nhìn thấy rồi đấy. Đến cả con cũng cãi lời mẹ thì mẹ sống còn có ý nghĩa gì nữa? Con phải nhớ kỹ cho mẹ, khuyết điểm lớn

nhất của con là quá mềm mỏng, nhân nghĩa. Dù là lúc nào con cũng phải suy nghĩ cho bản thân nhiều hơn, như thể mới là có hiếu với mẹ.”

Thôi Vị không đồng ý: “Mẹ ở nhà không hiểu hết chuyện bên ngoài, có nhiều chỗ hiểu lầm đại ca...”

Lâm thái phu nhân cầm chén trà trên bàn ném thẳng xuống đất.

“Choáng” một tiếng, chén trà lập tức vỡ tan tành.

“Mẹ hiểu lầm đại ca con?” Bà ta khẽ cười khẩy: “Nó giống hệt cha con. Năm đó cha con suýt nữa đã ra biên cương với Chỉ huy sứ Vệ sở Thái Nguyên. Mẹ nhận được thư của cữu cữu con, phải nghĩ trăm phương ngàn kế

giữ cha con lại mới giúp cha con tránh được một kiếp nạn, không trở thành phản đảng cùng những người đó.

“Về sau cha con còn muốn minh oan cho đám phản đảng kia. Nếu để ông ấy làm vậy thật, đừng nói là tước vị Định Ninh hầu, chỉ sợ tính mạng của huynh đệ các con cũng không giữ được. Cữu cữu các con có ân tình

lớn như thế, nó lại không ghi nhớ trong lòng, còn muốn cùng người ngoài thẩm vấn cữu mẫu con. Cũng chẳng trách cữu mẫu con dùng chuyện Sơn Âm để giữ chân nó.

“Mẹ thấy tâm trí nó mê muội cả rồi, để người ta lừa cho xoay mòng mòng, sẽ chỉ rước họa về nhà. Mẹ ngậm đắng nuốt cay nuôi dưỡng các con nên người, khó khăn lắm mới có ngày hôm nay. Mẹ không cầu mong vinh

hoa phú quý gì, chỉ cần cuộc sống bình an. Ai mà ngờ đến già còn phải trải qua những chuyện thế này. Chẳng phải đại ca con suốt ngày cau mày dạy dỗ người khác hay sao? Nó còn nói mẹ làm liên lụy đến Thôi thị, kết

quả người hại Thôi thì lại chính là nó!”

“Mẹ đừng nói vậy.” Thôi Vị khuyên can: “Đại ca đưa di mẫu về nhà họ Cổ rồi mà. Có lẽ huynh ấy có thể trấn an di mẫu, chỉ cần di mẫu không nói thì người ngoài sẽ không thể biết được.”

Lâm thái phu nhân ngồi lại lên ghế: “Qua lần này coi như mẹ cũng nhìn ra rồi. Di mẫu các con không một lòng với chúng ta, đối tốt với nó cũng vô dụng thôi. Nếu người ngoài biết chuyện ngày hôm nay thật thì chính

là nhà họ Cổ quấy phá.

“Mấy hôm trước đại ca con còn bảo vệ hai mẹ con kia, hy vọng lần này sẽ không lạnh lòng. Sau chuyện này, nó cũng phải nhớ thật kỹ, về sau không chịu nghe lời mẹ, mẹ sẽ lấy chuyện Sơn Âm chất vấn nó.”

Thôi Vị vội vàng an ủi Lâm thái phu nhân.

Lâm thái phu nhân lại cười lạnh, lần này Trinh ca nhi cũng sợ rồi, dù sao cũng dính dáng đến tước vị và tiền đổ của nó. Ngẫm lại khoảng thời gian bà ta chịu nhục lúc trước, dáng vẻ của Trinh ca nhi bây giờ chính là

ông trời đang trách phạt nó làm con bất hiếu.

Lâm thái phu nhân nói xong, chợt nghe thấy tiếng Bảo Đồng truyền đến.

“Phiền bà bẩm báo một tiếng, hà bao của tiểu thư nhà ta không thấy đâu nữa. Ta tìm trong viện một lúc lâu rồi vẫn không thấy, có thể là rơi trong phòng mất rồi.”

Lâm thái phu nhân nhíu mày nhìn xung quanh, quả nhiên trên chiếc ghế Cố Minh Châu vừa ngồi có một chiếc hà bao màu hồng cánh sen.

Lâm thái phu nhân giục: “Mau mang ra ngoài đưa nó, đuổi nó đi đi!” Sớm muộn gì bà ta cũng sẽ bị đồ đần kia làm cho tức chết.

Thôi Vị nhìn bóng dáng người hầu nhà họ Cổ vội vàng rời đi, hai hàng lông mày hơi cau lại.

Trở lại nhà họ Cố, Cố Minh Châu kéo Bảo Đồng sang một bên, rồ rầm nói chuyện.

Hai chủ tớ thì thầm to nhỏ như đang đùa giỡn.

Cố Minh Châu hỏi: “Có nghe được gì không?”

Bảo Đồng gật đầu: “Nhưng mà không nghe rõ lắm, ngoài cửa có ma ma quản sự trông chừng, nô tỳ đi vòng qua hành lang mới nghe được một nửa.”

Cố Minh Châu nói: “Vẫn nên cẩn thận là hơn.”

Thôi Vị kia nhìn có vẻ ôn hòa không có chính kiến nhưng cô biết rõ sự tàn nhẫn của người này. Năm đó lúc bắn chết cô trong đại lao, hắn không mảy may do dự. Mặc dù sau khi làm Cố Minh Châu, ấn tượng Thôi Vị để

lại cho cô chỉ là kẻ phụ họa của Thôi Trinh nhưng có rất nhiều việc không thể trông mặt mà bắt hình dong.

Bảo Đồng nói: “Nô tỳ nghe được Lâm thái phu nhân nói lúc Sơn Tây bệnh biến, lão Định Ninh hầu muốn đi theo Chỉ huy sứ Vệ sở Thái Nguyên ra biên cương. May mà trước đó cữu lão gia đã nhắc nhở Lâm thái phu

nhân, Lâm thái phu nhân ngăn cản lão Định Ninh hầu nên nhà họ Thôi mới không bị liên lụy.”

Lại là binh biển Sơn Tây.

Lâm thái phu nhân luôn giấu giếm nhắc tới những chuyện này, trong đó ắt hẳn có nội tình khác.

Bất kể như thế nào, trước hết cứ nghe xem Thôi Trinh muốn nói gì với mẹ đã.

Cửa gian nhà chính đang định đóng lại, Cố Minh Châu chạy tới, chui đầu len vào qua khe hở.

Ma ma quản sự không khỏi kinh ngạc, Định Ninh hầu muốn nói chuyện với phu nhân, đại tiểu thư tới đây làm gì? Bà đang định gọi đại tiểu thư ra thì Thôi Trinh lại lên tiếng: “Châu Châu không sao đâu.”

Lúc này ma ma quản sự mới đáp một tiếng, rảo bước ra ngoài.

Cố Minh Châu ngồi bên cạnh Lâm phu nhân.

Lâm phu nhân nhìn về phía Thôi Trinh: “Cháu định làm thế nào?”

Thôi Trinh ngồi thẳng người, sắc mặt trang nghiêm. Hắn ngẫm nghĩ một lát rồi lên tiếng: “Chỉ Triệu nhị lão gia và Vương Đạo Xương không phải làm việc cho Thái tử.”

Lâm phu nhân giật mình: “Chuyện ở phủ Thái Nguyên không phải do Thái tử ư?”

Sau chuyện vừa rồi, Thôi Trinh thế mà vẫn bình tĩnh như cũ, trong đầu càng không ngừng suy nghĩ đến tiền căn hậu quả: “Bây giờ có lẽ Thái tử đã biết chuyện Hàn Ngọc tự ý khai mỏ Thiết Sơn, cũng biết Triệu nhị lão

gia lén mua bán ngựa chiến. Nhưng có thể đám Hàn Ngọc, Triệu nhị lão gia, Vương Đạo Xương lấy Thái tử gia làm lá chắn mà âm thầm làm việc cho người khác. Số ngựa chiến bọn họ lén mua, số đồ sắt làm ra chắc

hẳn lớn hơn nhiều số lượng báo cáo với Thái tử gia.”

Lâm phu nhân nghe thật cẩn thận, một lúc lâu sau mới hiểu được ý Thôi Trinh: “Ai có lá gan tính toán Thái tử như vậy?” Nói đoạn, bà lập tức nghĩ tới mấy vị hoàng tử.

Thôi Trinh nói tiếp: “Cháu nghi ngờ sổ ngựa chiến cháu đã mua, Thái tử không hề biết, nếu không Thái tử đã túm lấy điểm yếu này lôi kéo cháu từ lâu rồi.”

Nếu hắn để lộ chuyện Sơn m, Thái tử sẽ biết ngay luôn có một người đứng trong bóng tối sắp xếp tất cả những chuyện này.

Lâm phu nhân hỏi: “Vậy cháu định làm thế nào?”

“Cháu quyết định rồi.” Thôi Trinh nhìn Lâm phu nhân: “Cháu sẽ bẩm báo việc này với triều đình.”

Mặc dù Lâm phu nhân đã đoán trước được nhưng nghe hắn nói thế vẫn thấy hơi kinh ngạc.

Cố Minh Châu cũng ngạc nhiên, không ngờ Thôi Trinh lại ra quyết định nhanh như vậy.