Lâm thái phu nhân cực kỳ kinh ngạc: “Con... Sao con có thể làm vậy?” Bà ta còn tưởng ít nhất Trinh ca nhi có thể nghe bà ta nói rõ đầu đuôi câu chuyện rồi mới quyết định.
Sắc mặt Thôi Trinh vô cùng nặng nề: “Mộ của Tằng tổ phụ bị nổ, những người đó còn thử đốt cả quan tài, cũng may không thành công. Nhưng tế đường phía trước lại bị hủy hoại. Bút mực, hoành phi tổ tông nhà họ
Thôi để lại trong tổ đường đều bị cho một mồi lửa. Xảy ra chuyện lớn như thế, nếu vì tình riêng mà nhẹ nhàng bỏ qua, về sau biết dạy dỗ con cháu trong tộc thế nào?”
Lâm thái phu nhân siết chặt bàn tay.
Thôi Trinh nói: “Mẹ là mẹ con, người lớn trong tộc sẽ không quá trách cứ, nhưng từ giờ trở đi, chuyện trong tộc không cần mẹ phải nhúng tay vào. Chuyện trong nhà mẹ cũng không phải bận tâm, con sẽ cho người nói
với Trương thị, để Trương thị quản lý việc trong nhà.”
Lâm thái phu nhân cảm thấy thật nực cười: “Trương thị một năm nằm trên giường bệnh đến hơn sáu tháng thì quản lý gia đình được sao?”
“Không thử thì sao biết.” Giọng Thôi Trinh trở nên cứng ngắc: “Từ khi Trường thị gả đến đây vẫn chưa hề chủ trì việc nhà, người con cưới về là chủ mẫu đương gia, nếu chút việc ấy cũng không làm tốt, phải cần mẹ
bận tâm thì nàng ấy ở cái nhà này cũng không có tác dụng gì.”
Thôi Trinh không muốn dây dưa mãi chuyện này nữa: “Du ma ma không về nữa đâu, mẹ đổi một người khác hầu hạ bên cạnh đi!”
“Trinh ca nhi!” Thấy Thôi Trinh định đứng dậy bỏ đi, Lâm phu nhân sốt ruột ngăn lại: “Mẹ cũng vì con đấy thôi, từ khi cha con mất, mẹ đã bảo vệ huynh đệ các con. Con đi quân doanh trở về, cả người toàn thương
tích, mẹ vừa khóc vừa bán thuốc cho con. Con còn trấn an mẹ rằng lần sau sẽ không bị thương nặng như thế nữa, còn bảo cho con thêm thời gian, con sẽ có thể bảo vệ gia đình này của chúng ta, báo đáp công ơn dưỡng
dục của mẹ.
“Mẹ không cần con báo đáp, mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi.”
Nước mắt Lâm thái phu nhân chậm rãi lăn xuống: “Lúc mẹ nhìn thấy con ôm xác con bé kia ngồi yên ở đó, lòng mẹ đau như cắt. Chỉ cần có thể giữ được con trai nối dõi của con, đừng nói bị người trong tộc trách tội, dù
có lên núi đao xuống biển lửa, mẹ cũng bằng lòng. Mẹ ngần này tuổi rồi, chẳng lẽ không muốn vui vầy bên con cháu?
“Hai người vợ của con, Châu thị thì không nói làm gì, đó là sao gây họa, còn chưa gả đến đã suýt mang họa cho nhà chúng ta. Trương thị kia lại là cái ấm sắc thuốc, nhưng phàm là chuyện có thể chịu đựng được, mẹ
cũng sẽ không nhúng tay vào.
“Mẹ một lòng muốn đạp bằng mọi chông gai cho con, nào biết sẽ bị người ta lợi dụng. Bây giờ ngay cả phủ Hoài Viễn hầu cũng dám đạp cho mẹ một nhát.”
Nghe vậy, Thôi Trinh khẽ nhíu mày: “Mẹ đi tìm dì sao?”
Lâm thái phu nhân vô cùng uất hận: “Tỷ muội gặp chuyện thể này mà lại khoanh tay đứng nhìn, bây giờ con đưa Du ma ma về tộc, chứng thực sai lầm của mẹ, không biết còn bao nhiêu người chờ để chế giễu mẹ nữa.”
Thôi Trinh hơi cụp mắt: “Mẹ là mẹ con, chỉ cần yên tâm ở nhà nghỉ ngơi dưỡng già thì không ai dám đến chế giễu mẹ. Nhưng phần lớn tiền bạc tu sửa phần mộ tổ tiên phải lấy từ chỗ mẹ, phần còn lại con sẽ bổ sung.
“Trong tộc sẽ để bể trên đến nhà tổ, tứ ca trong đại lao, tứ tẩu và mẹ đều nên tránh hiểm nghi, chuyện trong viện cứ giao cho người trong tộc đi làm.”
Lâm thái phu nhân vẫn còn buồn bực, chẳng những không cho bà ta quản việc trong nhà mà còn muốn lấy bạc của bà ta ư?
Bà ta đã nói đến thế mà Trinh ca nhi vẫn cứng rắn thế này, điểm này sao mà nó giống ông nội nó thế? Không ngờ năm đó bà ta làm con dâu đã phải chịu nỗi khổ này, giờ làm thái phu nhân vẫn phải chịu thêm lần nữa.
©
Thôi Trinh nói: “Mẹ cũng đừng oán trách dì, con thấy dì làm vậy chẳng có gì sai. Không ngờ tới lúc quan trọng dì vẫn còn cân nhắc được thế này, bảo sao mấy năm nay phủ Hoài Viễn hầu không xảy ra chuyện gì hỗn
loạn.” Nếu có người như thể trông nom việc trong nhà họ Thôi, hắn cũng có thể yên lòng.
Lâm thái phu nhân uất nghẹn, nói vậy là sao? Chẳng lẽ bà ta còn không bằng muội muội ư?
Thôi Trinh đứng lên: “Mẹ muốn sai người làm việc thì báo trước cho con một tiếng.”
Nói xong, hắn bước ra sân.
Chờ đến khi bóng dáng Thôi Trinh hoàn toàn biến mất, Lâm thái phu nhân mới nhìn về phía Thôi Vị: “Nó muốn giam lỏng mẹ đây mà, con mặc kệ hay sao?”
Thôi Vị cúi đầu, không dám nhìn mặt mẹ: “Mẹ thật sự không nên sai người đến phần mộ tổ tiên làm loạn. Bọn con quan sát kỹ rồi, thuốc nổ mà kẻ xấu sử dụng được đặt trong vật mà mẹ sai người mang ra mộ tổ tiên.
Bây giờ xảy ra chuyện, đều cần đại ca đi xử lý.”
Hai mắt Lâm thái phu nhân đỏ au: “Nó làm thế này nhẫn tâm biết chừng nào! Nó lại đi xử lý mẹ nó như thế! Rốt cuộc Trinh ca nhi của mẹ đi đâu mất rồi? Nó không còn là đứa con thân thiết của mẹ nữa rồi.”
Nói rồi, Lâm thái phu nhân xụi lơ dựa vào ghế khóc òa lên.
Thôi Vị vội tiến đến an ủi: “Đại ca làm vậy cũng vì muốn trấn an người trong tộc, một thời gian nữa đại ca quên mất chuyện này, mẹ vẫn là thái phu nhân Hầu phủ, chuyện trong nhà mẹ cứ giao cho đại tẩu, cũng coi
như được nhàn hạ.”
Nghe nói thế, Lâm thái phu nhân vung tay lên, vừa hay đánh vào mặt Thôi Vị, nhưng không kịp xót xa cho con trai, bà ta đã lạnh lùng nói: “Con còn chưa thành thân, mẹ lại giao cái nhà này ra như thế, sau này còn
con gái nhà ai chịu gả cho con nữa? Mẹ chuẩn bị sính lễ cho con là hết lòng hết dạ, Trương thị kia chuẩn bị sính lễ cho con thì lại khác. Ai mà biết nó không vun vén về nhà mẹ đẻ.
“Đại ca con không chịu nghe lời mẹ, nếu như con thừa kế vị trí làm chủ cái nhà này, có phải con cũng đối xử với mẹ như thế không?”
Sắc mặt Thôi Vị lập tức thay đổi: “Sao mẹ có thể nói như vậy, chẳng lẽ mẹ không biết đại ca đã trả giá vì nhà họ Thôi nhiều như thế nào? Mẹ đừng làm đại ca đau lòng.”
Lâm thái phu nhân cũng biết mình lỡ lời, nhưng nghĩ đến mình và Du ma ma đã mất sạch uy nghiêm, bà ta lại không khỏi đau lòng khó chịu.
Thôi Vị nói xong bèn khom người hành lễ: “Mẹ nghỉ ngơi cho khỏe đi!” Đoạn, hắn cũng ra khỏi phòng.
Bạch ma ma bước vào khẽ khàng vỗ lưng Lâm thái phu nhân, muốn an ủi bà ta một chút.
“Ngươi nhìn đi, đều ứng nghiệm cả rồi.” Lâm thái phu nhân nói: “Tiên nhân hiển linh xuất hiện trong giấc mơ của ta, những chuyện nhắc nhở ta đều ứng nghiệm hết cả.
Năm đó vừa trao đổi thiếp canh với nhà họ Châu, tối đến ta liền mơ thấy tiên nhân nhắc ta Châu thị sẽ mang đến tai họa cho nhà chúng ta, quả nhiên cây đại thụ là Trưởng công chúa bị quật ngã.
“Tiên nhân lại hiển linh nói phần mộ Châu thị có vấn đề, làm hại đến nhà họ Thôi và tuổi thọ của ta, ta lập tức tìm người đến xem, kết quả vẫn không tránh được.
“Sau này đợi ta trăm tuổi, gặp lại Châu thị kia, ta nhất định phải tính món nợ này với cô ta.”
Lâm thái phu nhân vừa dứt lời, quản sự lại tới bẩm báo: “Thái phu nhân, Châu tam phu nhân và Châu nhị tiểu thư đến rồi ạ.”
Lâm thái phu nhân càng thêm tức giận, nếu Trinh ca nhi không đưa Du ma ma về tộc thì người nhà họ Châu đến còn chút tác dụng, bây giờ họ đến chỉ càng khiến bà ta thấy ấm ức.
Bà ta đã tạo nghiệt gì chứ, phần mộ Châu Như Quân thì êm đẹp, bà ta lại vừa mất mặt vừa mất bạc. Châu Như Quân và cả người nhà họ Châu cứ như con ruồi mắc trong cổ họng bà ta, khiến bà ta cảm thấy ghê tởm.
Lâm thái phu nhân nói: “Không gặp... Bảo bọn họ ta chết rồi.”
Ở cửa nhà họ Thôi, Châu Như Chương vén rèm nhìn xung quanh. Nhà họ xảy ra chuyện, cô ta và mẹ đến an ủi Lâm thái phu nhân đúng lúc, quan trọng nhất là để rửa sạch “oan khuất” cho Lâm thái phu nhân.
Cô ta nghe được vài lời đồn không hay, nói Lâm thái phu nhân về tộc là vì phần mộ của trưởng tỷ. Bây giờ phần mộ tổ tiên nhà họ Thôi xảy ra chuyện, tất cả mọi người đều đoán chừng có liên quan đến chuyện này.
Nếu người nhà mẹ trưởng tỷ xuất hiện ở nhà họ Thôi, quan hệ với Lâm thái phu nhân vô cùng hòa thuận, lời đồn này tự khắc sẽ sụp đổ.
Châu Như Chương cảm thấy mình rất thông minh, mới đó đã nghĩ ra điểm mấu chốt.
“Phu nhân và tiểu thư quay về đi.” Quản sự nhà họ Thôi tiến đến gần: “Thái phu nhân cảm thấy khó chịu nên hôm nay không tiếp khách.”
Nụ cười của Châu Như Chương đông cứng trên mặt. Cô ta tròn mắt nhìn cửa lớn nhà họ Thôi đóng sầm lại trước mặt mình. Cô ta như vừa bị người ta hắt cho một chậu nước đá ướt từ đầu đến chân, hốc mũi chua xót,
nước mắt cũng suýt không kìm được mà rơi xuống.
Lâm thái phu nhân không gặp cô ta rõ ràng là vì Châu Như Quân.
Dựa vào đâu mà Châu Như Quân đã chết năm năm rồi nhưng vẫn ảnh hưởng đến cuộc đời cô ta, chẳng lẽ nhất quyết phải hại cô ta đánh mất mối nhân duyên tốt đẹp này mới chịu bỏ qua?
“Mẹ.” Châu Như Chương nhào vào lòng Châu tam phu nhân: “Con hận Châu Như Quân! Tại sao cô ta không chết sớm hơn nữa? Vốn dĩ lúc trước năm nào thái tử cũng đưa rất nhiều lễ vật đến vì ơn cứu mạng của nhà
chúng ta. Xảy ra chuyện của cô ta, lễ vật của thái tử càng ngày càng ít, sao cô ta lại đáng ghét như thế chứ!”
Châu tam phu nhân bịt miệng con gái: “Đừng nói bậy, để người khác nghe được thì con còn gả chồng thể nào được nữa?”
Châu Như Chương nức nở òa lên.
Cố Minh Châu chăm chú nhìn mẹ đã ăn rất nhiều đồ ăn, lúc này cô mới hài lòng đứng dậy khỏi ghế gấm, bảo Bảo Đồng ra sân chơi chuồn chuồn tre với mình.
Lâm phu nhân vuốt ve cái bụng đang dần nhô lên, trên mặt nở nụ cười thật tươi, nếu có lão gia ở đây thì tất cả đều viên mãn. Nghĩ vậy, Lâm phu nhân lại mở lá thư gửi gửi từ trong kinh thành ra.
Lão gia hỏi thăm sức khỏe bà thể nào, muốn người Cố thị đến đón bà tới Phần Dương. Bà biết lão gia đồng ý để bà đến Sơn Tây là có dụng ý khác. Ngoài mặt là bảo bà đến tìm nhà họ Thôi hỏi thăm tin tức, thực ra là
muốn đưa bà về nhà mẹ ở Thiểm Tây. Lão gia sợ nói thẳng với bà, bà không chịu đồng ý nên mới sắp xếp như vậy.
Nếu không sao lại bảo bà tới Phần Dương? Phần Dương gần bến đò Thiểm Tây như thế, nhỡ may có biến động gì, bà có thể ngồi thuyền đến Thiểm Tây.
Ngay từ đầu bà đã cảm thấy chuyện này không đơn giản, giờ xem ra đúng như bà suy đoán. Lão gia sợ không bảo vệ được bà và hai đứa con nên mới muốn người nhà họ Lâm bảo vệ bọn họ, thực sự ông đã suy nghĩ chu
toàn cho bọn họ.
Nhưng bà cũng thật sự muốn ở lại phủ Thái Nguyên, ít nhất có thể cảm nhận được biến động trước tiên.
Tóm lại, dù ai tới đón bà, bà cũng sẽ không đi. Bà chỉ lo lắng cho Châu Châu, tới thời khắc mấu chốt, bà sẽ đưa Châu Châu đi, xin nhà mẹ đẻ nhất định phải chăm sóc tốt cho Châu Châu.
“Phu nhân, Định Ninh hầu đến ạ.”
Lâm phu nhân ngẩn ra, bây giờ nhà họ Thôi rối như tơ vò, sao Định Ninh hầu lại đến đây?
Cố Minh Châu nhìn Thôi Trinh đứng trên hành lang dài. Dường như Thôi Trinh đang nhìn chằm chằm vào con chuồn chuồn tre trong tay cô. Lạ thật, sao người này đột nhiên tới thăm hỏi? Chẳng lẽ đã nhận ra điều
gì?
“Hầu gia.”
Quản sự tiến đến mời, lúc này Thôi Trinh mới thu lại tầm mắt. Hôm nay lời mẫu thân nói đã nhắc nhở hắn, Hoài Viễn hầu mất chiến mã ở Sơn Tây chỉ e không đơn giản như thế. Có phải Hoài Viễn Hầu đã biết được gì
đó, cố ý dẫn ánh mắt triều đình về Sơn Tây, chuyện ở Sơn Tây sắp không thể giấu được nữa, mới có người nghĩ ra kế thay mận đổi đào, để những dân chúng kia gánh tội thay.
Tới lúc này, hắn phải tới nhà họ Cổ hỏi cho rõ ràng.
Thôi Trinh ngồi trên ghế, Lâm phu nhân lên tiếng trước: “Tình hình mộ tổ tiên nhà họ Thôi thế nào rồi?”
Thôi Trinh đáp: “Cũng không gây ra tai họa gì quá lớn.”
Lâm phu nhân khẽ gật đầu: “Vậy là tốt rồi.”
Trong mắt các bậc bề trên trong tộc, chuyện phần mộ tổ tiên bị thiêu cháy chẳng khác nào trời sập, nhưng hắn biết, bầu trời thực sự không ở mộ tổ tiên mà chính là trước mắt.
“Dì, thực ra chuyện phần mộ tổ tiên nhà họ Thôi bị thiêu cháy có liên quan đến vụ án trộm cướp lần này.” Thôi Trinh nhìn về phía Lâm phu nhân: “Ban đầu vụ án Sơn Tây không quá nổi bật, từ lúc dượng đánh mất
chiến mã thì khác hẳn. Có phải dượng đã biết được chuyện gì không ạ? Dương có đặc biệt dặn dò dì điều gì không?”
Lâm phu nhân hơi nhíu mày.
Thôi Trinh nói: “Đến lúc này rồi, dù không cần phải giấu nữa.”
Nghe vậy, Lâm phu nhân mới thở dài: “Hầu gia nhà ta không nói gì hết, nhưng ta biết vụ án này không nhẹ nhàng như mọi người nói. Lão gia còn cố ý đưa ta về nhà mẹ, những chuyện còn lại ta thực sự không hề hay
biết.”
Thôi Trinh nhìn Lâm phu nhân, vẻ mặt Lâm phu nhân không giống đang giấu giếm chuyện gì.
Thôi Trinh nhấp một ngụm trà: “Dì chưa từng gặp Ngụy Nguyên Kham ở phủ Thái Nguyên sao?”
Lâm phu nhân ngây người, lần trước Thôi Trinh đã nhắc đến chuyện của Ngụy Nguyên Kham. Bà biết Ngụy Nguyên Kham đến phủ Thái Nguyên điều tra vụ án của lão gia, nhưng mà...
Lâm phu nhân nói: “Vị Ngụy tam gia đó chưa từng đến gặp ta.”
Sắc mặt Thôi Trinh tỉnh bơ: “Ngụy Nguyên Kham chưa đến nha phủ nhưng chắc chắn hắn biết chuyện của Châu Châu ở chùa Kim Tháp. Để tra manh mối, chắc hẳn hắn phải tìm đến hỏi chuyện gì.”
Lâm phu nhân nhìn Thôi Trinh, vẻ mặt hơi khó chịu. Bà đã nói chưa gặp rồi, Thôi Trinh lại cứ hỏi đi hỏi lại vì không tin bà sao?
Giọng điệu của Lâm phu nhân lạnh nhạt hơn vừa nãy vài phần: “Lúc trước ta ở nhà họ Thôi, từ sau khi dọn về vẫn luôn ở trong nhà với Châu Châu, rất ít khi ra ngoài, chưa từng có người nhà họ Ngụy đến đưa thiếp
mời.”
Bà và Châu Châu hoàn toàn chưa thấy bóng dáng người nhà họ Ngụy. Đến bây giờ bà còn chưa biết Ngụy tam gia mồm ngang mũi dọc thế nào, đầu có quan hệ gì với hắn.
Thôi Trinh nhíu mày, chẳng lẽ là hắn đoán sai? Phủ Hoài Viễn hầu liên quan trực tiếp đến vụ án này và Ngụy Nguyên Kham tra án lại không lén liên thủ với nhau ư? Ngoài Lâm phu nhân, có lẽ nhà họ Cổ không còn ai
có thể qua lại với Ngụy Nguyên Kham.
Thôi Trinh đặt chén trà trong tay xuống, đứng dậy thưa: “Bây giờ vụ án này dính dáng đến cả nhà họ Thôi, dì càng phải cẩn thận hơn. Nếu nghe phong thanh được gì hoặc có bất cứ tin tức gì đều cho người đến báo cho
cháu một câu.”
Lâm phu nhân khẽ gật đầu.
Thôi Trinh cáo từ ra khỏi phòng, vừa bước lên hành lang dài thì nhìn thấy Cố Minh Châu vui vẻ chạy tới. Lúc đi ngang qua Thôi Trinh, Cố Minh Châu ngẩng mặt mỉm cười với hắn, cỏ thỏ cô cầm trên tay không cần
thận rơi xuống đất.
Thôi Trinh khom lưng nhặt cây cỏ thỏ trên mặt đất đưa cho cô.
Trên trán, trên chóp mũi thiếu nữ đều lấm tấm mồ hôi, nhưng cũng vì thế mà trên người cô càng toát lên vẻ tùy ý và rạng rỡ.
Không bị ràng buộc, tự do tự tại, khiến hắn cảm thấy ngưỡng mộ.
Cố Minh Châu nhận lấy cây cỏ thỏ, cười càng tươi hơn, chậm rãi chạy về phía Lâm phu nhân.
Thôi Trinh loáng thoáng nghe thấy tiếng Lâm phu nhân: “Lần sau phải nói chuyện với biểu ca... Sao thế, còn hái hoa cho mẹ à?”
“Đẹp.” Giọng nói trong trẻo của Cố Minh Châu truyền đến.
Hóa ra cô vội vàng chạy qua là để cài hoa cho Lâm phu nhân. Bỗng dưng Thôi Trinh đã hiểu tại sao Hoài Viễn hầu và phu nhân cưng chiều Châu Châu như thế.
Bởi vì sự vui vẻ và quan tâm của Châu Châu đều là đơn thuần, không pha lẫn bất cứ tư lợi gì.
Thôi Trinh lên ngựa, hai mắt nhìn về phía xa. Rốt cuộc Ngụy Nguyên Kham ở đâu? Rốt cuộc có ai đang làm việc giúp Ngụy Nguyên Kham hay không?
Dù cho Lâm phu nhận biết được chút nội tình thì những việc này nữ quyền cũng không thể trù tính. Có lẽ là người của nha phủ phủ Thái Nguyên, nhưng rốt cuộc người này là ai? Dường như kẻ đó vẫn luôn chơi đuổi
bắt với hắn trong bóng tối, nhưng hắn mãi vẫn không thể túm được.
Thôi Trinh đi khỏi, Cố Minh Châu mới về phòng. Cô không nói với cha mẹ tình hình thực tế cũng là vì sợ những người như Thôi Trinh sinh nghỉ rồi đến dò la, cha mẹ không biết gì mới là an toàn nhất.
Bây giờ cô phải chuẩn bị một chút cho chuyện buổi tối rồi.
Lúc tỉnh lại, Lục Thận Chi phát hiện hình đang bị trói trên giá hình, bên cạnh có hai người canh giữ, trong phòng im ắng không một tiếng động.
Cuối cùng của phòng bị đẩy ra, có người bước vào.
Lục Thận Chi ngẩng đầu muốn nhìn xem người vừa đến là ai, người kia không nói không rằng đã vung tay quất một roi lên người hắn ta.
Một roi này vừa bất ngờ lại vừa tàn nhẫn, da thịt hẳn lập tức rách toác ra, Lục Thận Chị không nhịn được rên lên đau đớn.
Sau đó, một giọng nói lạnh như băng vang lên.
“Lục Thận Chị thông đồng với đám trộm cắp cướp bóc tài sản của thương nhân, chứng cứ vô cùng xác thực. Bảy năm trước nhậm chức ở phủ Thái Nguyên, vụ án Đạo tặc trân châu chỉ e cũng không thoát khỏi liên
can đến hắn. Bây giờ bọn trộm chiếm đóng trong núi đã ra hồn ra vía, lập tức truyền mật hàm của ta về kinh xin chỉ thị của triều đình, điều động vệ sở binh mã vào núi diệt thổ phỉ. Nếu có thổ phỉ dám dựa vào địa thể
hiểm trở để chống cự, lập tức giết chết không có tội.”