Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 596: Vì đại nghĩa diệt thân (4)




Bốn phía truyền đến tiếng xà ‘Híz-khà zz Hí-zzz’ phun lưỡi dày đặc làm cho phía sau lưng Bách Hợp không khỏi run lên, tối hôm qua bụng bị đâm thủng giờ đã kết vảy, rơi xuống vách núi nên xương cốt đã gãy hơn nữa lúc rơi xuống lại bị Đậu Hải Ca đè nặng, Đậu Hải Ca còn nhỏ tuổi nhưng trọng lượng lại không nhẹ, nếu như không phải ngày hôm qua có con mãng xà kia làm đệm lưng chỉ sợ lúc này Bách Hợp bị thương còn nghiêm trọng hơn, nói không chừng chưa hoàn thành được nhiệm vụ lần này thì cô đã một mạng quy thiên rồi.



Cố nén đau đớn đè trên toàn bộ thân thể, chỗ đầu gối xương cốt chắc bị dời vị, xương sườn cũng xảy ra vấn đề, toàn thân kịch liệt đau nhức lại để cô không tự chủ được sợ run cả người, mồ hôi lạnh thoáng cái thấm ra, bên cạnh một đồ vật lạnh buốt đụng cô một phát, Bách Hợp cố hết sức quay đầu nhìn, liền thấy một con rắn nhỏ màu đỏ đang cắn một nhúm thảo dược còn dính bùn đất nhét vào trước mặt cô, phảng phất cảm giác được Bách Hợp nhìn qua rồi,con rắn đỏ phun lưỡi rụt đầu trở về, lại chui vào trong bụi cỏ không thấy bóng dáng đâu.



Kịch bản cũ Đậu Bách Hợp rơi xuống núi bị thương rất nghiêm trọng, nhưng nàng ấy lại không lo lắng cho mình, ngày đó Đậu gia bị diệt môn phát sinh quá đột ngột, bởi vậy trên người nàng không mang ngân lượng, muốn xem đại phu cũng không được, cuối cùng nàng ấy lấy tấm ván gỗ buộc vào chân. Truớc kia ở Đậu Thị Sơn Trang nàng là Đại tiểu thư giờ trở thành tên ăn mày đi xin chút ít tiền để chữa cho Đậu Hải Ca.



Cuối cùng Đậu Hải Ca cũng khỏi, từ trên núi té rớt xuống dưới lúc đó Đậu Bách Hợp làm đệm lưng cho nó, vết thương cũ trên người nó cũng được trị liệu, vốn dĩ nó té bị thương, hơn nữa tuổi lại nhỏ. Bởi vậy dùng qua thuốc tốt điều trị nó rất nhanh hồi phục, còn Đậu Bách Hợp bởi vì bị kiếm đâm bị thương, thương thế cuối cùng lại chuyển biến xấu, gãy chân nối xương chính mình tự làm đấy. Về sau võ công có cao cường hơn nữa nhưng vẫn lưu lại di chứng rồi, một khi thời tiết thay đổi thì đầu gối đau đớn khó nhịn. Bụng dưới lại càng không cần phải nói, đã mất đi quyền lợi làm mẫu thân.



Lúc này đây Bách Hợp cũng không có nghĩ qua muốn trong nhiệm vụ lập gia đình sinh con, có điều cô không muốn lập gia đình sinh con là một chuyện, bởi vì ngoài ý muốn bị thương lại là chuyện khác. Bách Hợp đem nắm thảo dược do con rắn tha tới lên xem, phía trên còn chảy ít dịch nhờn, sờ trên tay có chút trắng nõn, bên trên rễ cỏ mang theo bùn đất, dược thảo có chút đã bị rắn cắn ra dấu. Thảo dược này cũng không biết là vật gì, Bách Hợp dứt khoát bỏ dược thảo qua một bên, cắn cắn bờ môi, sờ lên xương đùi của mình xem xét, chỗ ấy đã sưng phồng lên, đụng phải như bị kim châm. Cô vừa ngoan tâm, dùng sức nắm chặt lấy chân không thể nhúc nhích kia.



‘Răng rắc’ một tiếng xương cốt nhẹ vang lên, cái loại này khó nói lên lời đau đớn lại để cho phía sau lưng Bách Hợp lập tức đổ một tầng mồ hôi lạnh, chỗ đầu gối lúc này đau đớn nguyên bản cái khớp sai lúc này đã trở về tại chỗ, Bách Hợp nhẹ nhàng thở ra, lúc này mới run rẩy bỏ tay ra, cũng bất chấp bên người toàn là rắn, ngửa mặt liền ngã trên mặt đất.



Cũng bởi vì sợ hãi có người tìm đến nên bố trí thuật chướng mắt ngũ hành bát quái. Cuối cùng căn bản không có tác dụng, bên này sơn cốc không biết có phải bởi vì rắn quá nhiều hay vì vị quý nhân phái người tới đuổi giết Bách Hợp cho rằng bên này toàn là rắn hơn nữa phần lớn là độc xà. Cái vị quý nhân kia cho rằng hai người Bách Hợp trốn không thoát được, bởi vậy thẳng đến sau khi trời tối đều không có người tới.



Trong sơn cốc toàn là rắn, cả ngày bầy rắn bình thường mang đến cho cô rất nhiều thảo dược còn có trái cây, nhưng cô cũng không dám ăn cũng không dám dùng, những con rắn này bề ngoài lộng lẫy xinh đẹp nhưng, độc tính cũng rất độc, những con rắm này thấy cô cũng không cắn, ngược lại có chút sợ hãi co lại một bên, đụng phải cô cũng nhanh chóng thối lui đi, cả ngày thời gian bên người chồng chất rất nhiều đồ vật, Bách Hợp không rõ trên người mình đã không mang cổ dược cũng không có dùng cái đồ vật gì lại để cho rắn sợ hãi.




Sắc trời dần dần đen lại, bốn phía lạnh lẽo, bên này sơn cốc bởi vì rắn nhiều cho nên không nghe được tiếng chim tước, ở cùng với một đám động vật máu lạnh phảng phất ban đêm càng lạnh hơn, Bách Hợp quan sát thấy xương đầu gối có chút nhiễm trùng rồi, lúc trước sưng to cỡ khoảng cái chén ăn cơm, nhấn một hiện ra vết dấu tay, tiếp tục như vậy không được, đừng nói đến lúc đó chân cô có khả năng bởi vì chậm trị liệu mà lưu lại di chứng, càng quan trọng hơn cô có khả năng sẽ bị cảm mạo.



Bên cạnh Đậu Hải Ca cũng không có tỉnh lại, ngày hôm qua Bách Hợp dưới tình thế cấp bách nhặt được cục gạch đập vào trán nó, lúc này sưng lên lại bắt đầu phát sốt, nói đến mê sảng, đoán chừng một đám rắn không thích nhiệt độ cao, bản năng cách nó xa một tí, lúc này Bách Hợp lại đang cần nên bởi vậy dính sát bên cạnh nó.



Bách Hợp nghĩ tìm biện pháp ly khai sơn cốc này, thế nhưng mà ngày hôm qua rớt xuống bị thương quá nghiêm trọng, sáng sớm tỉnh lại thì khả năng bởi vì khẩn trương, lúc ấy cô cảm giác không thấy bao nhiêu đau đớn, lúc này cử động đau đến rơi nước mắt nên cô không dám lộn xộn, cả ngày đói bụng rồi, nghĩ đến mình nếu như tiếp tục ở trong sơn cốc ngây ngốc không làm gì có thể sẽ tiếp tục chuyển biến xấu, cả ngày không có uống nước, miệng cô sớm khô nứt rồi, Bách Hợp do dự mà đưa tay sờ mấy cái trái cây mà bầy rắn cắn tới cho mình, lau qua lên quần áo, lại dùng hàm răng làm dao gọt trái cây đem vỏ trái cây cắn bỏ đi, cảm giác trong lòng an tâm một chút chút ít, lúc này mới bắt đầu ăn trái cây.



Thật sự rất đói bụng nên cô ăn hết trái cây, lại cắn răng một cái cầm thảo dược kia lên, cũng mặc kệ nó là thuốc gì, thử nhai nát rồi thoa lên miệng vết thương, giằng co một ngày cô mới chậm rãi ngủ, sáng sớm ngày hôm sau tỉnh lại thì thấy dược trên đầu gối đã hơi khô rồi, sưng đỏ xẹp rất nhiều, quả nhiên chút ít thảo dược ngày hôm qua có tác dụng, trong lòng cô nhẹ nhàng thở ra, bên cạnh lúc này lại xếp đặt không ít đồ vật, ngoại trừ thảo dược trái cây bên ngoài, còn có mấy con chim tước bị ghìm chết cùng con chuột các loại, những vật này Bách Hợp có thể không ăn, cô nhặt trái cây lên vừa đem vỏ cắn bỏ đi, Đậu Hải Ca bên cạnh ngủ mê cả ngày, đột nhiên ‘Ưm’ một tiếng,một lúc sau thì tỉnh lại.




Bách Hợp cũng mặc kệ nó cứ ăn xong trái cây đã rồi lại thay dược mới trên đầu gối, xương sườn bên cạnh cũng đắp chút ít, cô nằm không dám động, làm xong đây hết thảy mới thấy Đậu Hải Ca chậm rãi ngồi dậy.



“Tỷ tỷ? Tỷ tỷ?”



Khuya ngày hôm trước nó bị thụ kinh hãi lớn như vậy, lại bị Bách Hợp vỗ một cục gạch, ngay sau đó còn theo trên bờ núi rớt xuống, hôm qua phát sốt cao cả ngày thế mà không chết, coi như là mạng lớn rồi, Bách Hợp nghĩ đến kịch bản cũ nguyên chủ rất sợ đệ đệ duy nhất này gặp chuyện không may, Đậu Thị Sơn Trang bị hủy cũng mặc kệ chính mình thỉnh đại phu chốn thì không khỏi mở trừng hai mắt.




“Tỷ tỷ.” Đậu Hải Ca đêm qua phát sốt cao nên đổ mồ hôi, lúc này đã tốt lên rất nhiều, nó cũng không có bị thương nặng gì, bởi vì tối đa tổn thương đều là do Bách Hợp chặn, cùng lắm là kinh hãi quá độ mà thôi, nếu như không phải ngày hôm qua phát sốt thì nó đã sớm tỉnh lại, Đậu Hải Ca tỉnh lại bò người lên quay đầu nhìn Bách Hợp, trên mặt nó đang còn sợ hãi nhưng khi thấy Bách Hợp thì thở dài một hơi, ngay sau đó lại lật mặt, hung hăng đưa chân đạp Bách Hợp một phát:



“Đậu Bách Hợp, sao tỷ không nói lời nào, ta muốn mách cha!” Mặc dù không có đá đến miệng vết thương ở cái chân gẫy của Bách Hợp, nhưng lại để cho cái chân gãy vừa tiếp tốt thoáng lắc lư một phát, đau đến nỗi sắc mặt Bách Hợp có chút vặn vẹo lên, phục hồi tinh thần lại Bách Hợp cầm hột trái cây ở trong tay ném nó: “Câm miệng!”



Bởi vì Đậu Hải Ca không phải là cốt nhục của Đậu phụ mà là nhi tử của anh em kết nghĩa, vì hồi báo huynh đệ nghĩa khí, Đậu phụ coi Đậu Hải Ca như con đẻ, đối với nó tốt hơn Đậu Bách Hợp nhiều, Đậu phụ đã từng nói qua, sau này Đậu Bách Hợp xuất giá thì Đậu phụ sẽ vì nàng chuẩn bị đồ cưới, nhưng tâm huyết suốt đời của hắn là Đậu Thị Sơn Trang sẽ để lại cho Đậu Hải Ca, bởi vậy có thể thấy được Đậu phụ rất thích Đậu Hải Ca.



Vậy nên trong hoàn cảnh đó Đậu Hải Ca muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, Đậu phụ chỉ kém không có đưa nó nâng trên đỉnh đầu của mình, dưỡng thành Đậu Hải Ca được nuông chiều nên tính tình bốc đồng.



Kịch bản cũ Đậu Hải Ca sau khi Đậu gia gặp chuyện không may cũng không có thu liễm tính tình đại thiếu gia của nó, có khi Đậu Bách Hợp buông tự tôn thay hắn ăn xin đến đồ ăn hắn cũng không chịu ăn, ngược lại ngại hương vị không tốt, vứt đồ ăn mà Đậu Bách Hợp không nỡ ăn đi, Đậu Bách Hợp lúc ấy còn dụ dỗ nó, thẳng đến có một lần nó nhìn thấy tỷ tỷ của mình gãy chân còn quỳ gối trước mặt người khác, người ta ném cho một đồng tiền, nàng vui mừng dập đầu nói lời cảm tạ, chỉ vì tích lũy tiền thay nó xem bệnh, trong lòng của nó mới chính thức xúc động, từ nay về sau sửa lại tính tình, trở nên nhu thuận thông minh, tao nhã.



Đáng tiếc Đậu Bách Hợp vất vả dạy dỗ nó trưởng thành cuối cùng tiện nghi cho người khác, vị quý nhân kia giết chết thê nhi cùng một nhà huynh đệ cứu mình cuối cùng lại nhận được nhi tử tài giỏi, khó trách Đậu Bách Hợp cảm thấy không cam lòng. Bách Hợp cũng không định như nguyên chủ nuông chiều nó, đừng nói cô tiếp thu kịch bản rồi nên không có cảm tình gì với Đậu Hải Ca, dù đó là Đậu Hải Ca sau khi trưởng thành hay Đậu Hải Ca bây giờ thì Bách Hợp cũng sẽ không chiều nó.



“Muốn cáo trạng thì ta đập chết ngươi, đến âm tào địa phủ mà cáo đi!” Vừa mới Đậu Hải Ca sửng sốt không nghĩ tới Bách Hợp sẽ cầm đồ đạc nện nó, dĩ vãng trong Đậu gia trang nó là lão đại, trước kia đã từng trò đùa dai thu thập qua Đậu Bách Hợp, lúc ấy Đậu Bách Hợp cũng có tức giận tới mức khóc, có thể mỗi khi Đậu Bách Hợp khóc thì Đậu phụ lại lựa lời nói: con là tỷ tỷ nên nhường đệ đệ.