Biến Thái Đừng Chạy: Lại Đây Để Ta Yêu!

Chương 94: Chương 94




Cá Basa

Tang thi vòng quanh căn cứ Hi Vọng từng bước áp sát, liên tục 2 tuần bao vây, không khí bên trong căn cứ trầm trọng tới mức không thể nào hít thở thông suốt, lòng người bắt đầu dao động.

 

 

Trong lúc này, bóng tối lại bắt đầu bao trùm lòng người - những kẻ có dã tâm.

 

 

"Có chắc là mọi chuyện sẽ diễn ra đúng kế hoạch không? Người của ông đáng tin chứ?" Bên trong căn phòng tối bí mật, một âm mưu lại bắt đầu diễn ra.

 

 

"Ha ha ha, tại sao lại không chứ? Lũ dị năng giả của Từ Trường Thiên còn đang phải lo đối phó với lũ tang thi bên ngoài kia kìa, nhân lúc này chúng ta phải tìm cơ hội đoạt lại căn cứ chứ!" Tiếng cười khàn đặc lộ rõ sự thâm độc và oán hận của người nói.

 

 

"Lỡ như thất bại thì sao? Ông cũng đâu phải không rõ kết cục của đám người trước kia âm mưu lật đổ Từ Trường Thiên chứ?" Một giọng nói khác lại có chút sợ hãi và chùn bước.

 

 

Sự đáng sợ của Từ Trường Thiên đã sớm thâm nhập vào bên trong cốt tủy của những người đã từng chứng kiến sự kiện kia. Hắn dùng một người đối chọi cả một quân đội, nổi điên thiêu rụi phân nửa tòa nhà của quân bộ để phát tiết sự tức giận của hắn.

 

 

Sau thời gian đó đã trôi qua vài tháng, Từ Trường Thiên đã mạnh tới một mức độ nào rồi, bọn họ những kẻ bình thường này không dám tưởng tượng.

 

 

"Đồ nhát gan, ta đã nói rồi, với đầu óc của các ngươi thì mãi mãi chẳng bao giờ có thể ngồi lên vị trí lãnh đạo được đâu! Ta đã sớm liên lạc với người kia - người nắm giữ chìa khóa tiến hóa của nhân loại, sẽ có Cải tạo nhân tới giúp đỡ chúng ta!"

 

 

Đúng vậy, một đêm đó, kế hoạch tiến hành, một mùi hương thơm ngọt lan tỏa trong từng ngóc ngách của tòa thành, từng người say giấc hoàn toàn không phát giác được điều gì khác biệt, lại như càng thêm trầm mê vào mùi hương này.

 

 

Nhẹ nhàng, từng sợi dây leo màu xanh lục thô to mọc tràn lan xâm nhập vào bên trong tường thành, tiến sát vào khu vực quân đội dị năng giả, nhẹ nhàng siết lấy từng người đang ngủ say, khiến cho bọn họ tắt thở trong vô thức, tới chết vẫn còn giữ một khuôn mặt mơ mộng tươi cười.

 

 

"Đây rồi, Cải tạo nhân!" Một kẻ nắm trên tay một phiến lá cây reo lên, hắn được đưa cho phiến lá này nhằm không bị ngủ mê.

 

 

"Ngươi đã hài lòng chưa..." Một giọng nói u ám vang lên bên tai hắn, hắn quay đầu lại nhìn một khuôn mặt với làn da màu xanh lục thì hét lên, ngay lúc đó một sợi dây leo quấn lấy hắn siết chặt.

 

 



"Các... ngươi... thỏa thuận..." Kẻ này trợn trừng mắt nói.

 

 

Green đặt ngón tay lên đôi môi màu đen khẽ lắc đầu: "Thỏa thuận là, Cải tạo nhân sẽ giúp đỡ các ngươi, đoạt lấy căn cứ Hi Vọng cho tiến sĩ!"

 

 

"Rắc!"

 

 

Green ngồi trên chiếc dây leo thô to, đôi mắt màu xanh lục mơ màng nhìn xung quanh. Mặt trời đã hửng sáng, thế nhưng lúc này đây tòa thành đầy sức sống hoàn toàn bị chìm trong tĩnh lặng, không có một ai thức tỉnh.

 

 

 

 

 

 

"Nếu như ngày đó ta không được cứu rỗi..." Green nhìn lên bầu trời xám xịt lẩm bẩm.

 

 

Khoảnh khắc đó, cơ thể bị giày xéo, thân trí lẫn thể xác tàn tạ, lê lết trên con đường gạch bẩn thỉu. Green từng tự hỏi rất nhiều lần, cảm giác có được sức mạnh, đủ để dùng nó làm bàn đạp giày xéo lên người khác nó như thế nào.

 

 

Căn cứ Hi Vọng không phải cái gì cũng tốt đẹp, dị năng giả không phải lúc nào cũng là người tốt. Bọn họ có thể chịu dưới quyền Từ Trường Thiên bảo vệ cho căn cứ, một phần cũng là vì sợ hãi sức mạnh của hắn, thế nhưng không phải là đối với những kẻ yếu hơn.

 

 

"Ha ha ha, sao nào? Hôm nay không còn kháng cự lại tao sao con khốn?" Tên đàn ông liên tục đưa đẩy dị vật xấu xí của mình vào cơ thể bé nhỏ phía dưới, còn tàn ác nắm lấy tóc của cô mà kéo lên, khiến cho da đầu của cô gái ê ẩm.

 

 

"Mày chỉ là một con búp bê, một công cụ, một món đồ chơi của tao thôi!"

 

 

"Tao là dị năng giả cường đại, quyết định sống chết của bọn mày chỉ với một cái búng tay mà thôi! Đừng hòng chạy trốn, làm hết sức mình mà lấy lòng tao đi!"

 

 

Đau đớn.

 

 



Tủi nhục.

 

 

Cùng với thù hận.

 

 

Tại sao kẻ có sức mạnh lại có quyền ức hiếp kẻ yếu hơn vậy? Bởi vì bọn chúng mạnh hơn, bởi vì bọn chúng có thể tùy ý chà đạp người khác?

 

 

Giống như cỏ cây bị con người chà đạp, hủy diệt vậy.

 

 

Thế nhưng mà...

 

 

"Cảm giác sở hữu sức mạnh đâu có tốt đẹp gì cho cam..." Green cười nhẹ. Sau đó cô nhẹ nhàng lách người, thoát khỏi đám khói độc bên chân.

 

 

"Tao còn đang tưởng là ai, hóa ra là mày, món đồ chơi cũ tao từng vứt bỏ." Điệu cười ngả ngớn cùng dâm tà quen thuộc khiến cho đồng tử màu xanh lục của Green dựng đứng lên, cô cảm thấy lồng ngực như bị thít chặt lại khó chịu, một cơn ghê tởm chạy thẳng vào trong dạ dày.

 

 

"Lâm Liệt!" Green nhìn hắn, đôi môi màu đen khẽ hé mở, để lộ ra một hơi thở màu xanh lục giận dữ.

 

 

Lâm Liệt nhếch môi cười: "Tao còn tưởng là mày đã chạy tới ôm ấp của tên dị năng giả nào đó rồi chứ, dù sao mày cũng có thể coi là có tí nhan sắc."

 

 

Green tức giận tới bật cười, bàn tay siết chặt thành nắm đấm, từng luồng khí độc bốc lên trời cao. Lâm Liệt mạnh mẽ cũng phải nhíu mày che mũi lui lại, hắn cười gằn: "Tao bắt được mày một lần, thì sẽ tiếp tục bắt mày về lại lần thứ hai, ngoan ngoãn quay trở lại lồng ngực làm một món đồ chơi nhu thuận của ta đi!"

 

 

"Mơ tưởng đi!"

 

 

Theo tiếng thét lớn của Green, từng chiếc dây leo thô to lao tới chỗ Lâm Liệt.

 

 

\===