Cá Basa
Cũng ở một nơi khác, Athena một thân áo choàng đen đứng trên một tòa nhà cao nhìn nam nhân trước mắt, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh ướt đẫm. Chết tiệt, hắn mạnh quá, chỉ cần đứng ở nơi đó mà đã khiến cho Athena có một xúc động muốn chạy trốn rồi!
"Tạp Văn đâu?" Từ Trường Thiên lạnh lùng hỏi.
"Tiến sĩ sẽ không gặp ngươi!" Athena trấn định nói. "Làm sao ngươi biết được nơi này!"
"Ha ha ..." Từ Trường Thiên lắc đầu cười: "Các ngươi cho rằng các ngươi hành động rất kín kẽ sao? Động tĩnh tấn công căn cứ Hi Vọng lớn như vậy, tưởng rằng có thể hoàn mỹ che dấu ta?"
"Đem Tiểu Hi trả lại cho ta!"
Athena sắc mặt tái nhợt, lại nữa, lại thêm một tên nữa sao? Cô cắn răng, rút thanh kiếm hợp kim bên hông ra nói: "Muốn xâm phạm căn cứ, bước qua xác ta! Ta không ngờ ngươi lại để chúng ta tấn công căn cứ Hi Vọng của ngươi dễ dàng như vậy, sao lúc này ngươi không trở về bảo vệ căn cứ của ngươi trước tay chúng ta đi!!?"
Cái lúc mà căn cứ Hi Vọng do hắn một tay gây dựng nên sắp gặp phải diệt vong, hắn lại chạy tới nơi này đòi một cô gái sao, đầu óc của tên này có vấn đề gì vậy!!?
"Ầm!" Một ngọn lửa cực lớn hất bay Athena lên trời, Từ Trường Thiên lãnh diễm nhìn cô ta cười nói: "Ngay từ đầu nó chỉ là mồi nhử cho các ngươi tìm tới mà thôi, thứ duy nhất mà ta muốn, chỉ là cô ấy!"
"Tạp Văn - kẻ ăn cắp đê tiện đã cướp cô ấy khỏi tay ta!"
Bây giờ ta sẽ lấy lại thứ thuộc về ta!
Từ Trường Thiên nâng tay, một cơn lốc lửa xuất hiện, hắn tiện tay ném về phía Athena sau đó bỏ đi, nhẹ nhàng tách mở một lối thông đạo tiến vào bên trong căn cứ.
Athena nhìn cơn lốc cuốn lấy bản thân, đau đớn khép mắt lại. Quả nhiên, cô đâu phải là nữ thần gì đó chứ, cô chỉ là một kẻ thất bại, không chịu nổi lấy một kích mà thôi!
Trước khi hoàn toàn hôn mê, Athena nghe thấy tiếng chậc lưỡi khe khẽ của ai đó, sau đó cơ thể được nâng lên mang đi.
"Athena ngu ngốc..."
Từ Trường Thiên đi vào căn cứ, sau đó bất ngờ nhìn những thiết bị khang trang bên trong. Quả nhiên sự phản bội của Tạp Văn chính là đã được lên kế hoạch sẵn rồi.
Nhìn đường đi giống như mê cung, Từ Trường Thiên búng tay, không khí xung quanh bị một sức nóng hủy diệt đốt cháy, một cơn áp suất cực lớn đè ép tất cả kiến trúc xung quanh, biến chúng thành mảnh vụn, nhanh chóng, Từ Trường Thiên đã nhìn thấy một căn phòng còn nguyên vẹn duy nhất là được bảo vệ bởi những chiếc đuôi cực lớn khổng lồ.
"Xin chào, ngài lãnh đạo tối cao của căn cứ Hi Vọng."
Tiếng nói mà Từ Trường Thiên căm hận tới tận xương tủy vang lên, hắn giận tới nở nụ cười: "Tạp Văn!"
Hắn là kẻ chưa bao giờ biết đến hai chữ thất bại. Luôn luôn điểm số cao nhất, luôn luôn đạt được vị trí cao nhất một cách dễ dàng, một ví trí cao nhất trong quân bộ có sẵn, một vị hôn thê trong gia đình quân chính, một tương lai sáng lạn hoàn mỹ.
Cho tới khi hắn nhìn thấy người khiến cho hắn dễ dàng vứt bỏ tất cả, chỉ để được bên cạnh cô ấy.
Cô ấy cực kỳ tầm thường, không có bất cứ điểm gì thu hút, lại luôn hấp dẫn ánh mắt của hắn. Thế nhưng có gì đó không đúng lắm, giống như cô ấy thu hút hắn, nhưng cũng không hoàn toàn là cô ấy.
Hạ Tiểu Hi khi đó bắt ánh mắt hắn, lại không để cho hắn sinh ra ý muốn chiếm hữu gì đó, cho nên Từ Trường Thiên giao cho đậu đậu trọng trách coi chừng Hạ Tiểu Hi, không ngờ được tên này cũng có động cơ đen tối, giao cho hắn cũng như giao thịt vào miệng cọp!
Sau đó lại thêm một tên Tạp Văn nữa!
"Trả lại cô ấy cho ta!" Từ Trường Thiên gọi ra một con rồng lửa uốn lượn bên người, uy hiếp với Tạp Văn. "Ít nhất sau đó ta sẽ cho ngươi chết nhẹ nhàng đi một chút!" Hắn cười gằn.
Con rồng lửa xông tới cắn xé lấy Tạp Văn, đánh bay Tạp Văn qua một bên.
Từ Trường Thiên hơi bất ngờ nhếch mày. Gì đây... Hắn bật cười: "Tạp Văn, ta vốn còn tưởng rằng cái Cải tạo nhân kia của ngươi sẽ còn có thể phát triển thêm một chút, không ngờ cuối cùng ngươi cũng chỉ có thể dừng lại ở trình độ này, bất kham nhất kích!"
Tạp Văn bị đánh bay chỉ nhẹ nhàng đứng lên phủi phủi góc áo, trên môi vẫn là nụ cười bí hiểm trêu tức người khác.
"Tạp Văn!!! Hạ Tiểu Hi đâu!!?" Lần này Từ Trường Thiên đã hoàn toàn nổi giận, không khí xung quanh hắn bị nung nóng tới liên tục cuồng bạo, điên cuồng hướng tới Tạp Văn.
Một khoảnh khắc trước khi chúng chạm tới Tạp Văn, một bàn tay trắng nõn vươn ra, chặn đứng lại tất cả biển lửa đó! Từ từ, một lớp băng giá như trong ngày đông xuất hiện, giăng kín lấy Từ Trường Thiên.
"Không... thể nào..." Từ Trường Thiên trân trối nhìn nhìn Hạ Tiểu Hi chỉ mặc độc một bộ váy trắng lơ lửng trước mặt mình, khuôn mặt lạnh tanh vô cảm. Tạp Văn hắn...
"Hãy chào mừng tạo vật hoàn mỹ nhất của ta đi - Cải tạo nhân hoàn mỹ nhất!"Tạp Văn đi tới, một tay ôm lấy eo của Hạ Tiểu Hi, một bàn tay khác khẽ nắm lấy chiếc cằm thon nhọn nâng niu.
"Tạp Vân của ta bây giờ đã là nhân loại mạnh nhất trên thế giới này rồi, cơ thể được cấy ghép máy móc hoàn mỹ, dị năng được khai phá tới cực hạn, đầu não là một siêu máy tính tinh vi vượt thời đại." Tạp Văn tự hào cười, dịu dàng nhìn vào đôi mắt màu đen của cô gái trong ngực.
"Đồng thời cũng sẽ mãi mãi, mãi mãi chỉ nằm trong lồng ngực ta!"
Hắn cúi đầu xuống hôn lên đôi môi ngọt ngào, Hạ Tiểu Hi lạnh lẽo lộ ra biểu cảm dịu dàng thỏa mãn, vòng tay ôm lấy đầu hắn đáp lại.
Cô mở miệng, chỉ nói ra một câu nói duy nhất mà Tạp Văn lập trình cho cô: "Anh trai, Vân Vân yêu anh."
---