Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Biển Vô Tận: Toàn Chức Vua Câu Cá

Chương 149: Đồ sát




Chương 149: Đồ sát

Thời gian giống như thoi đưa.

Chớp mắt một cái vài ngày liền trôi qua.

Ba người bọn hắn tại trong mắt ngày này vô cùng bận rộn.

Buổi sáng dậy sớm liền tiến vào [Rừng Đước] thăm dò một phen.

Buổi trưa thì quay về bận rộn chế tạo đồ vật, ngay cả câu cá cũng đều bị hắn quăng sang một bên.

Cuối cùng là buổi tối, sau khi cùng hai cái nhóc con "ăn uống" no nê một trận, Nguyễn Thái cũng không chê mệt nhọc gì liền vùi đầu vào rèn luyện.

Sinh hoạt có thể nói là vô cùng phong phú.

Nghĩ tới thời gian mấy ngày nay, Nguyễn Thái trong lòng không khỏi cảm thán một câu:

"Chậc~ Không thể không nói cái rừng cây này mặc dù từ bên ngoài nhìn không nhiều nhưng thật cmn lớn a!"

Nhìn như rất nhỏ, nhưng lại không nhỏ.

Gần một chục km vuông diện tích để cho bọn hắn dùng ba ngày chạy quanh một vòng mới tìm được hang ổ của đám sinh vật kia.

Cũng may bọn hắn cũng không có lãng phí thời gian, một bên thăm dò địa hình, một bên quen thuộc phối hợp chiến đấu.

Nói thật, đây vẫn là lần đầu hắn chiến đấu trên địa hình như vậy.

Hơi không cẩn thận một chút liền có khả năng trượt chân té ngã, cho nên Nguyễn Thái vô cùng cẩn thận.

Tại không có làm xong chuẩn bị vẹn toàn, hắn tuyệt sẽ không động thủ.

Hiển nhiên, hôm nay chính là ngày đó.

"Đi thôi."

Chăm chú nhìn xem trước mặt u ám rừng cây, Nguyễn Thái nghiêm túc hô một tiếng, không chút do dự cất bước tiến lên.

Laa~

Ah~

Rắn nhỏ cùng Khả Lỵ hai người hưởng ứng kêu nhẹ, không nhanh không chậm đi theo sau hắn.

-----

Chuyển cảnh.

Tại bên trong [Rừng Đước] nội bộ, một nơi nào đó.

Một đám thấp gầy, làn da trơn trượt ám lam sắc, mang trên mặt một bộ cổ quái mặt nạ đang không ngừng bô bô quát hướng đồng bạn.

"Cô lô ~ bô bô~ cô cô!"

The thé, cổ quái âm thanh để cho âm u rừng đước càng thêm rung rợn, để cho người nhịn không được sợ hãi dựng lên tóc gáy.

"Bu bu~ Ta la~ Cô đô bô!"

Cũng không biết bọn chúng đang nói cái gì, nhưng có thể từ bọn chúng hưng phấn âm thanh cũng có thể biết bọn chúng đang rất vô cùng kích động.

Đáng tiếc, tiệc vui chú định chóng tàn.

---



"Xác định vị trí, năm con, khoảng cách hơn 300 mét, hướng mười giờ."

Nghe được Khả Lỵ nhu nhu, nhỏ giọng truyền đến âm thanh, Nguyễn Thái nhẹ gật đầu một cái, giơ ngón cái lên, biểu đạt khen ngợi:

"Ân, tiến bộ vô cùng lớn, đã có thể cảm giác được xa hơn ba trăm mét rồi, thật tuyệt!"

Khả Lỵ thẹn thùng cúi đầu xuống, trong lòng vui vẻ lẩm bẩm:

"Ân, may mà có Nguyễn Thái chỉ đạo, bằng không ta cũng không biết làm sao sử dụng kỹ năng mới này."

Dù sao thành tựu miễn phí ban cho hai điểm kỹ năng, ngu sao mà không dùng?

Không chỉ Nguyễn Thái đại thăng cấp một đợt, rắn nhỏ cùng Khả Lỵ cũng tiến bộ rất lớn.

Vỗ vỗ Khả Lỵ đầu nhỏ vài cái, Nguyễn Thái nhẹ nghiêng đầu nhìn xem trên vai mình rắn nhỏ.

Nhìn thấy nàng hai viên đỏ thẫm giống như hồng ngọc đang không ngừng lấp lánh, nhìn về phương xa.

Khoé miệng Nguyễn Thái nhẹ nhếch lên:

"Tốt, kế tiếp liền hành động theo kế hoạch a, nhớ kỹ chờ tín hiệu của ta."

Laa~ (Oki ~)

"Âu đâu, tốt, Nguyễn Thái!"

Nghe được kế hoạch bắt đầu, hai cái nhóc con hưng phấn gật mạnh đầu một cái.

Tiếp đó liền nhanh chóng phân biệt dựa theo bàn sẵn kế hoạch, bắt đầu hành động.

Đưa mắt nhìn xem hai cái nhóc con dần dần biến mất thân ảnh, ánh mắt của hắn không tự chủ được híp lại, u u nhìn xem trước mặt yên tĩnh màn đêm.

"Thời khắc săn g·iết, bắt đầu."

Nếu như đám sinh vật có trí khôn này thông minh một tí, có thể trao đổi mà nói.

Hắn sẽ không cực đoan như vậy.

Dù sao tính ra nơi đây cũng là nhà của bọn nó, hắn cũng không ngu xuẩn mà "tiêu chuẩn kép" mình vào nhà người khác được mà người khác vào nhà mình không được.

Nhưng vấn đề ở chỗ là.

Lần đầu tiên tiếp xúc, "Cảm Xúc " của hắn liền cảm nhận được một cổ nồng đậm ác ý cùng hung tàn từ bọn chúng tản ra.

Khiến cho hắn không chút nghĩ ngợi liền quyết định tiêu diệt hết bọn chúng.

Một mặt là vì báo thù.

Một mặt là vì thèm thuồng bọn chúng nắm giữ tài nguyên.

Thử nghĩ xem, rừng cây diện tích lớn như vậy, vậy mà không có nỗi một cái tài nguyên nào, nói ra ai mà tin?

Không cần nghĩ cũng biết, tài nguyên trong [Rừng Đước] đều bị đám này sinh vật thu thập sạch sẽ.

Mặc dù không biết có bao nhiêu, nhưng chắc chắn sẽ không ít.

Một tiễn trúng hai chim, cớ sao mà không làm?

Lại nói, hắn người này cũng không phải thánh mẫu, nhiều năm sinh tồn ngoài dã ngoại để cho hắn vô cùng khắc sâu thiên nhiên tàn khốc.

Cho nên...

"Ha~ "



Cảm nhận được suy nghĩ của mình đang nhanh chóng bay xa, Nguyễn Thái vội vàng lắc lắc đầu, điều chỉnh lại cảm xúc.

Băng lãnh sắc mặt lúc này mới dịu nhẹ đi, chậm rãi trở lại bình thường.

Vuốt vuốt căng cứng khoé miệng vài cái, Nguyễn Thái tinh tế tính toán thời gian, lẩm bẩm:

"Còn cần chờ một chút nữa."

Vài phút sau.

Suy nghĩ hai cái nhóc con lúc này hẳn là đã vào vị trí, Nguyễn Thái nhẹ thì thào một câu:

"Thời gian cũng không sai biệt lắm, nên hành động rồi."

Ánh mắt hơi hơi lập lòe vài cái, Nguyễn Thái bắt đầu sải bước tiến lên.

Cẩn thận xê dịch thân hình, chậm rãi tới gần hang ổ của đám sinh vật kia.

Từng bước từng bước xuyên qua trơn trượt rễ cây, thành công mượn nhờ âm u bóng đêm, ẩn nấp thân hình tới gần bọn chúng.

300 mét...

270 mét...

220 mét...

...

Lại qua một hồi, khoảng cách của hắn cách đám sinh vật kia cũng càng ngày càng gần.

Chỉ có hơn 100 mét!!!

"Ba đa!!! Cô đô!"

Đáng tiếc, theo Nguyễn Thái chậm rãi tới gần, đám sinh vật kia cũng giống như phát hiện không đúng.

Nhao nhao hoảng hốt, cảnh giác kêu lên.

Chỉ có điều, lúc này mới phản ứng được, có hay không quá trễ?

Không chờ bọn nó phản ứng.

Vút~~

Một tiếng rít gió đột nhiên từ trước mặt truyền đến, cũng không biết là vật gì, chỉ thấy nó nhanh chóng hướng bọn nó đập mạnh tới.

Bành!!!

Bạo nổ âm thanh ầm vang nổ tung, kèm theo đó là đầy trời lấp lánh phấn vàng, để cho u ám màn đêm rực rỡ sáng lên.

Cảm nhận được ném mạnh đồ vật nổ tung văng toàn thân cũng không hề có một chút đau đớn khiến cho bọn nó không khỏi nghi hoặc một chút.

Đồ vật gì? Như thế nào không có cảm gì a?

Lúc này một con sinh vật cao lớn nhất trong bọn chúng, giống như phát hiện cái gì.

Hướng xung quanh động bạn xua tay, hoảng sợ hô lên:

"Cô bu đô bô bô!!"



Nghe được nó âm thanh, mấy con sinh vật còn lại cũng từ trong sững sờ lấy lại tinh thần.

Tính toán khiêu động thân thể, nhảy khỏi chỗ cũ.

Nhưng...

Có thể sao?

"Muốn trốn? Chậm!"

Hao tốn mấy ngày chuẩn bị làm sao chỉ có thể đơn giản như vậy được?

Vụt~

Một đống thô to rễ cây đột ngột từ dưới chân bọn chúng bật lên, tinh chuẩn bắt lấy nổi bật vàng óng bọn nó.

Khiến cho vừa nhảy lên thân hình cứng rắn bị rễ cây kéo xuống, ngã mạnh một cái.

Ầm!

Bất quá không giống như đồng bạn của mình.

Con kia cao lớn, nhìn giống như là thủ lĩnh của đám sinh vật này phản ứng vô cùng nhanh chóng.

Sau khi cảnh báo kêu to một tiếng, nó liền cấp tốc nhảy người lên, thành công né tránh đợt tập kích này.

Chỉ là...

Không chờ nó rơi xuống.

Rít~~ Phốc!

Một đạo trắng bóng thân ảnh nhẹ lướt qua, một đạo hàn mang đuôi nhỏ liền xuyên qua cổ của nó, phốc một tiếng.

Một viên đầu lâu triệt để đầu thân phân ly, chỉ để lại không ngừng cuộn trào phun ra lam sắc huyết dịch thân thể.

Bốn cái thấp gầy sinh vật sững sỡ nhìn xem thủ lĩnh của mình chớp mắt liền t·ử v·ong.

Khó có thể tin được, phẫn nộ kêu lên:

"Bô bô!!!"

Bốn cái gầy nhỏ cánh tay vội vàng giơ lên, tính toán sử dụng v·ũ k·hí trong tay báo thù cho lĩnh.

Vút~ ~

Chưa chờ bọn nó đem tay giơ lên, phía trước đột nhiên lần nữa vang lên vài tiếng đòi mạng gió rít.

Nghe được cái này đòi mạng âm thanh lần nữa vang lên, bọn nó vội vàng hạ tay xuống, hoảng sợ vặn vẹo thân thể của mình, tính toán né tránh dưới chân gò bó.

Mà lúc này Nguyễn Thái dùng sức ném ra sắc bén lao gỗ đã lao tới trước mặt bọn nó.

Không chờ bọn nó né tránh.

Phốc ~ phốc ~

Từng cây thon dài lao gỗ không chút lưu tình xuyên qua bọn chúng nhỏ gầy thân thể, phốc phốc vang lên xuyên qua huyết nhục âm thanh.

Bị mặt nạ gỗ che phủ khuôn mặt lúc này cũng che giấu không được trong mắt cảm xúc.

Một loại mang tên là tuyệt vọng cùng sợ hãi chớp mắt liền tràn ngập trong mắt bọn nó, mãi cho đến hào quang dần dần mắt đi.

"Thật yếu a~"



Mặc dù không biết những từ này nghĩa là gì, nhưng đây chính câu nói cuối cùng bọn nó nghe được.

(Khụ khụ, bệnh thật khó chịu, trước tiên tạm nhiêu đây, ngày mai bù lại.)