Chương 150: Nhà trên cây
Nhìn xem trước mặt xụi lơ bốn cái t·hi t·hể, Nguyễn Thái nhíu nhíu mày.
Tay phải nâng lên, hạ xuống.
Xẹt~ Phù ~ phù~
Lạnh lẽo hàn quang loé qua, sắc bén lưỡi dao nhẹ nhàng xuyên qua huyết nhục, xuơng cốt, phù phù vài tiếng liền đem bốn viên đầu lâu cắt xuống.
Chờ đợi một hồi cũng không có phát sinh chuyện ngoài ý muốn.
Trong lòng Nguyễn Thái mới nhẹ nhõm thở phào một hơi:
"Hô~ Xong."
Cmn, có trời mới biết đống sinh vật, dị tộc này cấu tạo thân thể như thế nào.
Nói không chừng tụi nó liền có năm cái trái tim, bảy cái đại não, hắn không cẩn thận không được a!
Hắn cũng sẽ không sơ suất, phạm phải sai lầm cấp thấp như vậy.
Bất quá cũng may, chủng tộc của năm con sinh vật này cũng không có biến thái như vậy.
Laa~! (Cái gì đó, thật yếu a!)
Cảm nhận năm cái t·hi t·hể đ·ã c·hết không thể c·hết nữa, rắn nhỏ không thể tin được, kêu lên.
Nếu như sớm biết đám sinh vật này yếu như vậy, bọn hắn còn cần tốn công nhiều ngày chuẩn bị như vậy làm gì, trực tiếp g·iết thẳng qua là được rồi.
Mà Nguyễn Thái nghe được rắn nhỏ trong giọng nói phàn nàn, không khỏi lắc đầu, ôn hòa giải thích:
"Ngươi nói vậy thì không đúng rồi, cũng không phải bọn nó quá yếu, mà là bọn nó không kịp sắn sàng, bị chúng ta đột nhiên tập kích, đánh bất ngờ trở tay không kịp, bằng không lấy tốc độ của bọn chúng kết hợp với phi tiêu đánh từ xa, muốn chính diện đánh bại tụi nó vô cùng khó."
Đừng nhìn năm con sinh vật này không tới một phút liền bị bọn hắn tiêu diệt mà nghĩ bọn nó yếu.
Ngược lại tương phản, bọn nó vô cùng khó chơi.
Giống như Nguyễn Thái nói vậy, chỉ riêng tốc độ của bọn nó thôi cũng đã vô nhanh nhẹn, chớ đừng nói chi đây là sân nhà của bọn chúng, có thể nói là vô cùng khó chơi.
Bất quá thì sao chứ?
Mấy ngày thời gian trôi qua để cho ba người bọn hắn chuẩn bị vô cùng phong phú.
Trang bị đến tận răng, thậm chí còn có Khả Lỵ khắc chế, phế bỏ đi sân nhà của bọn chúng.
Lại thêm thuộc tính nghiền ép, họn hắn lấy cái gì mà thua?
Không đúng, không phải nói là thua, mà phải nói là bọn hắn lấy cái gì mà dài dòng dây dưa?
Đầu tiên là vị trí, rắn nhỏ cùng Khả Lỵ đều bị Nguyễn Thái an bài thành hình tam giác, tạo thành thế gọng kìm, tránh cho xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà có cá lọt lưới.
Thứ hai là t·ấn c·ông chớp nhoáng, mặc dù đám sinh vật này không biết mình đã bị bọn hắn để mắt tới, nhưng độ cảnh giác của bọn chúng lại vô cùng cao.
Đáng tiếc là bọn chúng quá ngu, năm cái đều chọn cùng một loại nghề nghiệp, dễ dàng liền bị Khả Lỵ khắc chế, để cho Nguyễn Thái biết được vị trí của bọn nó, từ đó ẩn nấp tiến lại gần.
Nhưng cho dù là như vậy, khi cách hơn một trăm mét, Nguyễn Thái vẫn bị bọn chúng phát hiện được, bắt đầu cảnh giác lên.
Chỉ có điều toàn bộ đều nằm trong dự tính của hắn.
Cho nên Nguyễn Thái hạ thủ vô cùng quả quyết.
Nhanh chóng ném ra chính mình chế tạo bột phát quang, đem bọn chúng đánh thành năm con đom đóm nổi bật.
---
(Bột phát quang: Từ dưới nước một chút phát sáng thực vật chất lỏng phơi khô, tiếp đó dựa theo tỉ lệ, kết hợp với một chút đặc thù nguyên liệu mà tạo thành công thức, công hiệu giống như kim tuyến, sau khi bám vào vật thể phát ra lấp lánh hào quang)
---
Cuối cùng là đồng loạt ra tay, chớp mắt đem bọn chúng toàn bộ g·iết c·hết.
Kế hoạch chu đáo, bố trí đầy đủ lại thêm tập kích đánh bất ngờ.
Ba người bọn hắn chỉ dùng ngắn ngủi, vỏn vẹn mười giây liền kết thúc chiến đấu.
Đây chính là thực tế!
Cái gì đánh nhau vài phút kéo dài mấy chương, hết bấy ngờ này đến bất ngờ khác là không thể nào!
Chỉ cần nguoi chuẩn bị đầy đủ lại thêm thực lực đủ cứng, bất kì chiến đấu nào cũng chỉ dùng vài giây liền kết thúc.
Khụ khụ, kéo xa, trở lại mạch truyện.
Lúc này Khả Lỵ cũng từ nơi xa, cẩn thận chậm rãi chạy lại.
Chỉ có điều khi nàng nhìn thấy dưới chân huyết tinh hình ảnh, mặt nhỏ nhịn không được trắng bệch một cái.
Bất quá cảm xúc vô cùng bình tĩnh, miệng nhỏ khẽ mở, nhu nhu âm thanh vang lên
"Đã xong rồi sao?"
Nhìn thấy phản ứng của nàng, trong lòng Nguyễn Thái không khỏi vui mừng.
Chậc~ Xem ra Khả Lỵ kiên cường hơn tưởng tượng của hắn rất nhiều a.
Nghĩ như vậy, khoé miệng của hắn nhẹ nhếch lên, gật đầu:
"Ân, đã xong hết rồi."
Tiếp đó hắn liền vui vẻ cười lên, đưa tay xoa hai người đầu nhỏ, khen ngợi:
"Hắc hắc~ Lần này các ngươi làm tốt lắm! Không chỉ thời cơ nắm bắt vô cùng chuẩn xác, kỹ năng cũng vô cùng thuần thục, tiếp tục cố gắng a!"
Hai cái nhóc con híp mắt lại, vui vẻ kêu lên.
Laa~
Ah~
Lại cùng hai người một hồi, Nguyễn Thái mới không thôi thu tay lại, hắn cũng không có quên mục đích của hôm nay.
Hưng phấn chà xát tay vài cái:
"Chậc chậc ~ Cũng không biết hang ổ của bọn chúng có đồ gì tốt đây."
Laa~? (Hi vọng là có đồ gì ăn ngon a?)
"Ân, ân, bất quá hang ổ của bọn nó ở đâu a Nguyễn Thái?"
"Hắc hắc~ Nhìn."
Nguyễn Thái cười cười, đưa tay chỉ chỉ trên đầu.
Hai cái nhóc con cũng đi theo ngón tay của hắn, tò mò ngẩng đầu nhìn lên.
Nhàn nhạt ánh nắng xuyên qua rậm rạp màn lá, vén lên màn tối để cho hai người lờ mờ nhìn thấy cảnh tượng phía trên.
Rậm rạp cành cây đan xen lẫn nhau tạo thành một đạo thiên nhiên lưới lớn, lại bị năm con sinh vật này sử dụng một đống vật liệu chắp vá thành một cái khổng lồ nhà trên cây.
Hai người hai mắt lấp lánh sáng lên, kinh ngạc hô to:
"Oa~!"
"Thật lớn!"
"Đi thôi."
"Ân ân!"
Rắn nhỏ cùng Khả Lỵ lúc này cũng đã không kịp chờ đợi, vội vàng gật đầu đồng ý.
Nguyễn Thái cũng không nói nhảm nữa, cao hứng mang theo hai cái nhóc con nhanh chóng leo lên cây.
Sột ~ soạt ~
Mười mấy mét độ cao thân cây đối với Nguyễn Thái chẳng khác nào là trò trẻ con.
Mặc dù thân cây không có một điểm tựa lực, vô cùng trơn trượt giống như bôi dầu vậy.
Nhưng đối với hắn cũng không có vấn đề gì lớn.
Hơi hơi hao tốn chút sức lực, Nguyễn Thái chỉ dùng không tới mười phút hắn liền mang theo rắn nhỏ hai người bình ổn leo lên tuốt trên.
Sau khi leo lên, nhìn xem cảnh tượng đập vào mắt, hai cái nhóc con nhịn không được rung động vài cái.
Laa~! (Thật khó tưởng tượng bọn chúng vậy mà có thể xây được nhà trên cây lớn như vậy!)
Trước mặt bọn hắn là một cáu xiêu xiêu vẹo vẹo công trình, hoàn toàn là từ một đống vụn gỗ, mảnh gỗ, cành gỗ, thân gỗ chấp vá lại mà thành!
Khó có thể tưởng tượng được, chỉ có năm con gầy yếu, không tới một mét bảy sinh vật vậy mà có thể xây dựng được một cái hơn một trăm mét vuông nhà trên cây.
Mặc dù chất lượng, mỹ quan không được tốt cho lắm, nhưng nó đủ lớn a!
Khả Lỵ tán đồng, nhu nhu gật đầu:
"Ân, đúng vậy a, cũng không biết bọn chúng xây như thế nào mà lớn như vậy."
Nguyễn Thái chăm chú quan sát trước mặt nhà gỗ một hồi, xoa xoa râu ria cằm vài cái, lắc đầu nói:
"Ầy, giống như hai người các ngươi nói vậy, thật khó có thể tưởng tượng được năm con sinh vật kia vậy mà có thể xây dựng được công trình như vậy, tuy chất lượng chẳng ra làm sao cả nhưng tránh mưa, tránh nắng cũng không có vấn đề."
"Tốt, không nói nữa, chúng ta vào xem bên trong có gì đã lại tính."
Không chờ hai nàng nói gì, Nguyễn Thái liền hấp tấp kéo hai người đi vào cái này từ một đống cành cây, mảnh gỗ chấp vá mà thành nhà trên cây.