Chương 160: [Cá Nhạm]
Vấn đề là, hắn nên làm sao tăng thêm sức lực?
Khụ khụ, đùa giỡn một chút.
Khi cùng cự vật dưới nước giằng co, Nguyễn Thái cũng đã không để lại dư lực, dùng hết toàn bộ thân thể sức mạnh, cùng nó kéo co.
Đáng tiếc, lực lượng của hắn mặc dù mạnh, nhưng so với cự vật dưới nước còn kém một chút.
Chậm rãi từng chút một bị nó kéo tiến lên vài bước.
Bất quá Nguyễn Thái nghĩ ra đối sách cũng không phải nói không.
Ý nghĩ hơi chuyển, thuyền nhỏ hơi hơi chấn động, nhẹ nhàng tiến về phía trước, rút ngắn khoảng cách hai bên.
Căng chặt dây câu cùng hung mãnh sức kéo cứ thế đột ngột hòa hoãn một chút, để cho Nguyễn Thái khó được thở dốc một hơi.
"Hô~ Lần này thì ổn hơn rồi."
Nói thật thì sức lực của cự vật thật sự quá lớn, lớn đến mức hắn dùng hết toàn bộ sức lực vẫn bị rơi xuống hạ phong, Nguyễn Thái chỉ có thể bất đắc dĩ điều khiển thuyền nhỏ tiến tới, hòa dịu áp lực.
Khiến cho cục diện bất lợi lần nữa tiến vào trạng thái giằng co.
Lúc này con kia cự vật cũng phát hiện được bất thường, thân thể vùng vẫy cũng càng thêm lợi hại.
Bạch~ bạch ~ bạch ~
Dày đặc bọt nước bị dây câu điên cuồng khuấy động, không ngừng lên bạch bạch âm thanh.
Cảm nhận trúc can không ngừng truyền đến cường đại chấn động, Nguyễn Thái nhếch miệng lên, cười nhạt:
"Hắc~ Muốn trốn thoát? Trễ."
Đã ăn mồi của hắn, Nguyễn Thái làm sao có thể để nó nhẹ nhàng chạy thoát được?
Bây giờ trước mặt con cự vật kia chỉ có hai lựa chọn.
Một là cùng hắn kéo co một phen, nhìn xem thể lực của ai không chịu đựng nổi mà đầu hàng.
Hai là nằm ngửa, không cần làm phí công giãy giụa, điều chỉnh một cái tư thế xinh đẹp nằm lên thớt.
Hiển nhiên, cự vật lựa chọn thứ nhất.
To lớn thân thể cũng càng thêm dùng sức, nổi điên lao mạnh về phía trước.
Đã ngươi buông lỏng lực kéo, vậy ta liền căng hết cỡ cho ngươi xem!
Băng!
Vừa mới buông lỏng một chút dây câu lần nữa bị kéo thẳng băng, vang lên một trong trẻo âm thanh.
Thấy vậy, Nguyễn Thái không những không lo lắng, ngược lại vui vẻ cười ra mặt.
Vội vàng điều khiển thuyền nhỏ nhanh chóng tiến lên, rút ngắn khoảng cách.
Cường tráng thân thể cũng không nhàn rỗi chút nào, tay trái nhanh chóng vịn chặt cần câu, tay phải không ngừng dùng sức, kéo động ổ quay, thành công kìm hãm lại cự vật tốc độ.
Khiến cho cự vật bức phá chi thế chi kịp hình thành liền đã bị Nguyễn Thái kết thúc.
Bất quá nó cũng không có bỏ cuộc, lần nữa đung đưa thân thể, tăng cường sức lực.
Đáng tiếc, hết thảy đều là phí công.
Không chỉ không tạo nên tác dụng gì, còn hao tốn chính mình đại lượng thể lực.
Khiến cho cự vật chỉ cầm cự một hồi liền mỏi mệt dừng lại.
Mà Nguyễn Thái làm sao bỏ qua cơ hội tốt đẹp như vậy?
Cảm nhận được trên can lôi kéo lực lượng đang nhanh chóng yếu bớt, Nguyễn Thái hai mắt tỏa sáng, hưng phấn kêu lên:
"Cơ hội tốt!"
Kèn lệnh phản công bắt đầu thổi lên.
Bịch bịch liên hồi nhịp tim cùng cuồng phong bạo vũ trục quay giống như tù và chiến trận.
Hối thúc Nguyễn Thái nhanh chóng tiến công.
Cường tráng thân thể lần nữa bạo tạc ra cuồng bạo sức mạnh, chóp nhoáng một cái liền đem kéo dài dây câu rút về một đoạn ngắn.
Chỉ có điều cự vật dưới nước lúc này cũng đã phản ứng trở lại, nhanh chóng lắc lư thân thể, kéo dừng lại Nguyễn Thái thế công
Lúc này cự vật cũng đã hiểu.
Ngoại trừ cùng hắn so đấu sức mạnh cùng thể lực ra thì còn lại đều là phí công.
Cho nên nó cũng không còn làm vô vị giẫy giụa nữa, ngược lại hung ác nhìn chăm chú về phía lực kéo trong miệng.
Đã như vậy, tới a!
-----
Không biết qua bao lâu, lúc này mặt trời cũng đã ló dạng, chiếu sáng u ám màn đêm.
"Hô~ hô~ hô ~"
Nằm bệch xuống sàn gỗ, lồng ngực Nguyễn Thái lúc này giống như ống bể, không ngừng phồng lên sụp xuống, nặng nề thở dốc từng hơi.
Toàn thân t·ê l·iệt cùng cảm giác mệt mỏi để cho Nguyễn Thái muốn đứng cũng đứng không được, chỉ có vô lực nằm dưới đất nằm thi.
Đưa tay vuốt vuốt lồng ngực, cố gắng hòa dịu hô hấp của mình một chút, Nguyễn Thái gian nan lẩm bẩm:
"Hô ~ hô~ Kém chút ~ hô~ lật thuyền rồi~ hô ~ Cmn! ~ hô ..."
Dừng một chút, Nguyễn Thái hét lên:
"Thật mạnh!"
Đưa mắt nhìn xem bên cạnh mềm mại rủ xuống to lớn thân thể cá lớn, Nguyễn Thái nhịn không được nhếch mép lên cười to:
"Bất quá là ta thắng, hahaha..."
Cười to một hồi, Nguyễn Thái chống lên mệt mỏi thân thể, run rẩy bật người lên.
Hắn.
Chuẩn bị quan sát chiến lợi phẩm cả một đêm của mình.
Ánh mắt dời xuống.
Một bộ dài gần chục mét, cao ba, bốn mét khổng lồ cá lớn chiếu vào mắt hắn.
Nhìn tới đây, trong lòng Nguyễn Thái không khỏi chấn động một chút.
Phía trước sau khi đem nó kéo lên, Nguyễn Thái không kịp quan sát, chỉ nhìn sơ liền nhìn thấy nó rất khổng lồ, nhưng cảm giác mệt mỏi để cho hắn chịu không nổi, chỉ có thể nhanh chóng cho nó một c·ái c·hết không đau liền rã người nằm xuống.
Bây giờ có thể cẩn thận nhìn xem đối thủ này rồi.
Ân, giống như dự liệu, thân thể vô cùng to lớn.
Chậc chậc~ Độ cong này, mượt mà này, tuyệt hảo nguyên liệu nấu ăn a!
Ám lục sắc làn da cùng với cứng cáp vảy cá lại thêm ngu ngơ khuôn mặt, để cho Nguyễn Thái nhịn không được đánh lên cho nó một bộ đầu óc ngu si, tứ chi phát triển nhãn hiệu.
Bất quá có sao nói vậy, câu đêm ở [Biển Vô Tận] thật cmn hung hiểm.
Kém chút nữa liền lật thuyền rồi.
Cmn, nếu như không phải hắn vừa mới nâng cấp cần câu lại thêm chính mình rèn luyện đến cực hạn thân thể, có đ·ánh c·hết hắn, hắn cũng không dám câu đêm nữa.
Khụ khụ, nói đùa thôi, nếu có lần sau, hắn chắc chắn sẽ còn dám.
Ai bảo loại cảm giác này, kích thích như vậy?
Để cho hắn nhịn không được say mê trong đó đây?
Ân, lần sau liền câu 8... Không 1000 mét a!
Suy nghĩ một hồi, cảm giác mệt mỏi liền đánh tới, khiến cho Nguyễn Thái không thể không lắc nhẹ đầu, vung đi suy nghĩ tạo nhạp.
Ngáp nhẹ một cái, Nguyễn Thái lẩm bẩm lầu bầu thì thầm:
"Oáp~Trước tiên thu thập con [Cá Nhạm] này đã rồi đi ngủ một giấc a."
---
[Cá Nhạm]
Phẩm chất: Lục
Cấp bậc: 3 ⋆
Giới thiệu: Một loại khổng lồ cá lớn, tính tình ôn hòa, chuyên ăn các loài tôm tép, cá nhỏ, cá biệt sẽ ăn một chút tảo nước, rong biển...
Công dụng: Có thể ăn, vảy cá vô cùng cứng cáp, có thể dùng để chế tạo trang bị, quần áo.
---
Có trời mời biết được thể tích của nó một ngày cần ăn bao nhiêu cá nhỏ.
Nhưng cmn, nếu như nói nó cần ăn rất nhiều cá nhỏ, như vậy tại sao phải tới gần sáng nó mới cắn câu của hắn?
Nghĩ không ra vấn đề, Nguyễn Thái chỉ có thể trăm mối ngổn ngang, phức tạp đem [Cá Nhạn] thu hồi.
Cả đêm giằng co đã để cho hắn vô cùng kiệt sức, buổi trưa lại xử lý nó a, hắn bây giờ chỉ muốn ngủ một giấc.
Laa~? (Ala?)
"A Nguyễn Thái?"
Hai cái nhóc con nguyên bản ngủ ngon, đột nhiên liền bị Nguyễn Thái kéo lên [Cá Nhạm] to lớn động tĩnh cùng với ồn ào tiếng cười, khiến cho hai người không khỏi mơ mơ màng tỉnh giấc, đi ra nhìn xem.
Vừa ra boong thuyền, rắn nhỏ cùng Khả Lỵ liền kinh ngạc nhìn thấy Nguyễn Thái đang cật lực kéo lấy một con to lớn gần mười mét cá lớn.
Hai đôi bảo thạch mắt đẹp không khỏi trừng to, kinh ngạc hô lên.
"Aha~ ha~ Các ngươi...Tỉnh?
Nghe được sau lưng đột ngột vang lên hai cái nhuyễn nhuyễn kinh ngạc âm thanh, Nguyễn Thái cứng ngắt xoay cổ lại, aha ngượng ngùng cười lên, gãi gãi đầu không biết làm sao.
......
Không khí cứ thế đột nhiên trầm mặc xuống.
Vẫn là rắn nhỏ nhịn không được tò mò, chấn kinh hỏi thăm:
Laa~? (Ala, ngươi đang làm cái gì vậy, từ đâu ra con cá lớn như vậy!!?)
Khả Lỵ bên cạnh nhíu nhíu mặt nhỏ suy tư, giống như nghĩ tới cái gì, không khỏi kích động hô to:
"Ân? Chẳng lẽ ngươi thức cả một đêm!!!"
Laa~! (Cái gì!)
Rắn nhỏ cũng kích động nhảy dựng lên.
Nhìn thấy hai cái nhóc con b·iểu t·ình tức giận, Nguyễn Thái liền biết, xong.
Đến nước này hắn cũng không còn giấu giếm gì nữa, thở phào buông lỏng, khoát khoát tay, phiền muộn nói:
"Ầy~ Cái này một hồi lại nói cho các ngươi."
Thấy vậy, hai cái nhóc con cũng không nói gì thêm, mặt nhỏ lo lắng nhìn hắn, vội vàng tiến lên giúp đỡ.
Nhìn xem hai người b·iểu t·ình đau lòng cùng lo nghĩ, trong lòng Nguyễn Thái không khỏi ấm áp một chút, ôn nhu xoa đầu hai người, nhẹ nói:
"Xin lỗi."