Chương 179: Thành công!
Lúc này [Tảo Mực] cũng phát hiện chính mình sai lầm, vài căn to lớn xúc tu không khỏi luống cuống, tính toán rút lui.
Đáng tiếc, đã trễ.
Rắn nhỏ Khả Lỵ làm sao có thể buông tha cơ hội tốt như vậy.
Nhao nhao dùng hết bản lĩnh của mình, Khả Lỵ nhanh chóng vung ra đông đúc hạt giống, tiếp đó phát động kỹ năng của mình, khiến cho hạt giống lấy kinh người tốc độ phát triển nảy mầm ra.
Chớp mắt một cái, một đám nho nhỏ hạt mầm liền biến thành một đống mềm mại dẻo dai thực vật, cấp tốc xoăn lại, bắt lại to lớn xúc tu.
Chỉ có điều, [Tảo Mực] thân là động vật không xương, làm sao có thể dễ dàng như vậy liền bị chế trụ?
Rệu rạ xúc tu hơi khựng lại một chút liền nhanh chóng uốn éo, rút ra.
Nhìn xem xúc tu nhanh chóng từ trong lồng thực vật thoát ra, Khả Lỵ cũng không có gấp gáp, bởi vì mục đích của nàng đã đạt tới.
Miệng nhỏ hơi nhếch, quát khẽ:
"Là lúc này, Sopia!"
Rắn nhỏ vui mừng kêu lên:
Laa~! (Tới đây!)
Tiếp đó cả người của nàng liền biến thành một đạo sắc bén ngân quang, cấp tốc lao thẳng về phía xúc tu.
[Tảo Mực] giống như cảm nhận được nguy hiểm, xúc tu vùng vẫy cũng càng thêm dữ dội.
Mà Nguyễn Thái nhìn thấy [Tảo Mực] đã bắt đầu hoảng hốt, không ngừng vung loạn xúc tu, trong lòng không mừng thầm:
"Thời cơ tốt!"
Hai tay nắm chặt trúc can, dùng sức kéo lên.
Gào ~ !!!
Lần nữa xuất hiện xé rách nhức nhói khiến cho [Tảo Mực] tức giận gầm lên.
Đau đớn cùng phẫn nộ không ngừng xâm lấn đại não, để cho nó còn lại chút ít trí tuệ cùng lý trí cũng mất hết đi.
Bây giờ trong đầu nó chỉ có một ý nghĩ duy nhất, đó chính là.
Giết!!!
Run rẩy vài căn to lớn xúc tu cũng không còn rút về nữa, ngược lại bắt đầu cuồng bạo lên.
Giống như vài đầu phát điên lợn rừng, tính toán ủi nát đám này đáng giận con mồi.
Bất quá không chờ [Tảo Mực] phát lực, công kích của rắn nhỏ lúc này đã tới.
Vụt ~
Ngân quang lướt qua, sắc bén sức mạnh không gian, nhẹ nhàng liền xuyên qua dai dầy xúc tu, v·út một cái liền để lại 5-6 cái đứt gãy tàn chi.
Nói thì nhiều, nhưng thời gian diễn ra cũng chưa tới mười giây mà thôi.
Từ lúc xúc tu đập phá thuyền nhỏ cho đến Sopia một kích chém đứt hết xúc tu của [Tảo Mực] thì cũng chưa tới mười giây nữa.
Nhìn thấy hai người các nàng phối hợp ăn ý, hợp lực đem toàn bộ xúc tu của [Tảo Mực] cắt đứt, Nguyễn Thái kích động hô lên:
"Làm tốt lắm Sopia, Khả Lỵ!"
Nhìn xem mấy cây to lớn xúc kia không ngừng lăn lộn trên sàn, trái tim của hắn không khỏi đập nhanh mấy phần, hô hấp cũng không tự chủ gấp rút một chút.
Bề ngoài mặc dù xấu xí, nhưng chất thịt bên trong lại vô cùng đầy đặn.
Trắng nõn thịt trong cùng với mềm dai lục sắc thịt ngoài để cho hai mắt Nguyễn Thái không khỏi sáng lên.
Cmn! Đây đều là cực phẩm nguyên liệu nấu ăn!
Hơn nữa, thật lớn a!!!
Tận mắt nhìn rõ xúc tu thể tích to lớn cỡ nào khiến cho nội tâm Nguyễn Thái rung động không thôi.
Không biết nhiêu đây nặng bao nhiêu, vài trăm kg?
Không, vài tấn!
Đây cmn là trời hàng cực phẩm nguyên liệu nấu ăn a!
Hơn nữa, nhiêu đây cũng chỉ mới là một phần của [Tảo Mực] thôi, chờ hắn đem nó hoàn chỉnh câu lên, sẽ thu được bao nhiêu chất thịt đây?
Liếm liếm khô khốc bờ môi, Nguyễn Thái thu hồi tầm mắt, ánh mắt càng thêm nóng bỏng, chăm chú nhìn xem đã cong không thể cong thêm trúc can.
Ánh mắt giống như có thể xuyên qua đêm tối mặt nước, nhìn rõ [Tảo Mực] bản thân.
Hưng phấn gầm lên:
"Lên cho ta!!"
Đáng tiếc, mặc dù [Tảo Mực] vì chính mình sai lầm mà bỏ ra thê thảm đại giới, nhưng cái này cũng không có nghĩa là nó đã bất lực phản kháng.
Rên rỉ thu hồi đã bị cắt đứt thân thể, [Tảo Mực] đau đớn, dùng chính mình thân thể to lớn, gian khổ chống lại Nguyễn Thái cuồng bạo sức mạnh.
Cho dù là chính mình đã bị bọn hắn chém đứt hết xúc tu, không thể phản kháng, chỉ có thể mặc cho bọn hắn chém g·iết, nhưng [Tảo Mực] cầu sinh dục vọng là vô cùng to lớn.
Khao khát sử dụng chính mình dư dả thể lực, cố nén xuống trong miệng cảm giác không ngừng kéo rách, thành công chặn lại Nguyễn Thái sức mạnh.
Nhưng nói cùng thì toàn bộ đều là nó vùng vẫy giãy c·hết mà thôi.
Một bước sai, từng bước sai, chit dùng ngắn ngủi vài phút, [Tảo Mực] liền đem một trận gian khổ chiến đầu đổi một trận đầu giằng sức.
Hơn nữa còn là một trận tất thua giằng sức.
Bất quá nó không phải là không có hi vọng, chỉ cần thể lực của nó giằng co, chống đỡ mệt ba người bọn hắn, nó liền có thể chạy trốn rồi!
Có thể nói là nực cười đến cực điểm.
Trở lại mạch truyện.
Cảm nhận được đầu lưỡi câu trầm xuống sức mạnh, Nguyễn Thái hơi hơi nhíu mày một chút, nhếch mép tự tin cười nhạt:
"Như vậy mới đúng chứ, bằng không dễ dàng như vậy liền thu được cực phẩm nguyên liệu nấu ăn cũng quá không xứng đáng a?"
Kế tiếp, chính là vòng đấu thứ hai, giằng co.
Giằng co xem thể lực của ai không chịu nổi trước!
Lần này hắn cũng không để cho hai cái nhóc con tham gia, mà là muốn bằng vào sức mạnh của mình, thể lực của mình chinh phục con cự vật này!
Ngươi có thể nói hắn ngu xuẩn cũng được, hắn cũng không quan tâm.
Dù sao, đây mới chính là khiêu chiến a, mặc dù không công bằng cho lắm.
Nhưng... Thì sao chứ?
Đây chính là hắn đối với câu cá cuồng nhiệt truy cầu!
Nguyễn Thái cũng không tin, bằng vào thuộc tính hiện tại cùng với tình trạng hiện tại của mình, sẽ tại trong giằng co thua bỏi một con thể lực dồi dào nhưng thân thể tàn phế [Tảo Mực].
...
Thời gian cứ thế, từng giây từng phút trôi qua.
Dài dằng dặc ban đêm cứ thế trôi qua, chậm rãi nhường chỗ lại cho buổi sáng.
Trải qua một đêm ngươi tới ta đi, không ngừng tiêu hao thể lực, cùng [Tảo Mực] giằng co.
Lúc này thể lực Nguyễn Thái đã sức cùng lực kiệt, chỉ có thể không ngừng hít thở dồn dập, thông qua đại lượng dưỡng khí, bổ sung một chút thể lực.
Nhìn xem trúc can trong tay vẫn như cũ cong quắc xuống trúc can, Nguyễn Thái nặng nề thở dốc vài hơi, kinh thán:
"Hô ~ hô ~ hô ~ Thật ~ mạnh ~ thể lực!"
Chờ hơi lấy lại sức một chút, hắn cũng không có chần chờ một hơi, lần nữa dùng hết toàn bộ sức lực, gầm lên:
"Lại đến!!"
Mà [Tảo Mực] cùng với hắn trải qua dai dẳng tới hơn 8 tiếng giằng co, to lớn thân thể lúc này cũng đã vô cùng ỉu xìu.
Nếu như không phải trong lòng đối với sinh mệnh khát vọng, nó đã từ bỏ từ lâu.
Nó chỉ vừa mới xuất sinh hơn một tháng con non thôi a!
Cần gì chịu khổ như vậy, không chỉ vừa mệt, còn phải chịnu đựng trong miệng không ngừng nhúc nhích đau đớn.
Mệt mỏi, hủy diệt a!
Cảm nhận mình đã không thể điều khiển thân thể của mình thêm một tơ một hào nào nữa.
[Tảo Mực] thoải mái nhắm mắt, trong mắt tràn đầy giải thoát hào quang.
Mặc dù không cam tâm sinh mệnh của mình cứ như vậy liền kết thúc, nhưng nó cũng không có oán hận gì.
Đối thủ của ta, ngươi rất đáng kính!
Hoa lạp ~
Theo bọt nước văng lên, Nguyễn Thái thành công câu lên con cự vật to lớn này!
Nhìn xem treo trên lưỡi câu một mặt nhẹ nhõm [Tảo Mực] Nguyễn Thái cũng không khỏi kích động, vui vẻ cười lên:
"Ha ha ha~ Thành công!"
Cmn quá khó khăn, đây chính là hơn tám tiếng toàn lực giằng co a!
Cho dù lấy thực lực hiện tại của hắn, cùng [Tảo Mực] giằng co một đêm cũng có chút ăn không tiêu.
Bây giờ đã không sao rồi, công việc kế tiếp liền để cho hai cái nhóc con a, mệt mỏi quá~
Suy nghĩ chuyển biến, Nguyễn Thái cũng bất giác nhắm mắt lại, ngã bệch xuống, ngủ th·iếp đi.
...