Chương 178: [Tảo Mực]
Trở lại mạch truyện.
Nhìn xem Sopia hai người bình yên vô sự, trong lòng Nguyễn Thái nhẹ nhõm thở phào một hơi, khóe miệng không tự chủ kéo lên một chút:
"Hô ~ Xem ra đoạn thời gian luyện tập này không có uổng phí, không tệ, không tệ, kỹ năng vận dụng vô cùng thuần thục."
Hài lòng thu hồi ánh mắt, Nguyễn Thái mới đưa mắt nhìn xem dưới chân hình ảnh.
Mặc dù ánh sáng không được tốt cho lắm, nhưng hắn vẫn nhìn rõ hình dáng của đống đồ vật này.
Đập vào mắt hắn là một đống thô bự, to lớn, bên trên mọc đầy rệu rạ, lục sắc xúc tu đang điên cuồng đập mạnh vào đáy thuyền, khến cho thuyền nhỏ không ngừng ông ông lắc lư!
Nhìn thấy đống này đặc sắc, kỳ lạ xúc tu, trong lòng Nguyễn Thái kích động không thôi.
Giống như hắn nghĩ vậy, là sinh vật không có trong [Bách Khoa Toàn Thư]!
Ầm!!
Chưa chờ hắn hưng phấn lên, rong biển xúc tu không chút lưu tình, đập mạnh xuống, ầm vang một tiếng.
Chớp mắt một cái liền đem Nguyễn Thái đánh về nguyên hình, để cho hắn không khỏi cắn răng, lần nữa giữ chặt mạn thuyền.
"Thật khó chơi a!"
Bất quá, tuy ngoài miệng không ngừng hô hào, nhưng trong lòng Nguyễn Thái đã kích động không thôi.
Cmn! Quá kích thích!
Giống như loại sự tình như này, đã rất lâu rồi mới lần nữa xuất hiện a!
Bành!
Quen thuộc xung chấn đánh tới, cường đại xung kích cương mãnh xuyên qua ván gỗ, truyền thẳng vào người hắn.
To lớn xung lực đập mạnh vào người, khiến cho Nguyễn Thái không khỏi đau đớn run rẫy một chút.
Tê ~ Lực lượng thật mạnh!
Gian khổ nhếch mép cười lên, Nguyễn Thái cuối cùng cũng không nhịn được nữa, cuồng nhiệt nhìn xem vùng vẫy to lớn xúc tu, cười to gầm lên:
"Ha ha ha~ Phải như vậy mới đúng chứ, bằng không thì quá nhàm chán a!!"
Mà đáp lại hắn chính là liên miên, giống như m·ưa b·ão, cuồng bạo đập mạnh t·ấn c·ông.
Bành ~ bành ~ bành ~
Cảm nhận được dưới nước truyền đến ngập trời phẫn nộ lửa giận, trong lòng Nguyễn Thái giống như có giải đáp, thở nhẹ một hơi, cười nói:
"Ha~ Dã thú chính là dã thú, mặc dù có trí tuệ, nhưng không nhiều."
"Bất quá như vậy cũng tốt, nhanh chóng tiêu hao hết thể lực của ngươi a, hắc hắc ~"
Sau khi xác nhận suy đoán của mình là đúng, tâm tình của hắn buông lỏng đi không ít.
Thậm chí còn có thể mở miệng cười đùa.
Bất quá cũng đúng, đổi lại là ta, ta cũng sẽ có thể thản nhiên đối mặt con cự vật này.
Giống như Nguyễn Thái nói vậy, mặc dù có trí tuệ, nhưng không nhiều.
Tuy không biết hình dáng của con cự vật này ra sao, nhưng hắn có thể từ nó mấy cái kia khổng lồ xúc tu phán đoán ra thân phận của nó.
Không phải cá mực thì chính là bạch tuột.
Bất quá Nguyễn Thái càng nghiêng về sinh vật phía sau một chút.
Nói cho cùng, thị giác của hắn cũng không phải để trưng, mặc dù đống này kỳ lạ, to lớn xúc tu không ngừng loạn vũ, vung mạnh.
Nhưng hắn vẫn rất rõ ràng phân biệt được hình dáng của bọn chúng, căn nào căn nấy cũng vô cùng thô, tròn tròn, khác xa với xúc tu của cá mực rất nhiều.
Đương nhiên, cũng có thể đống xúc tu này là của cá mực, dù sao siêu phàm sinh vật, kỳ kỳ quái quái một điểm không có vấn đề gì a?
Bất quá, vấn đề này quan trọng không?
Không.
Cho nên, lạc đề, quay lại mạch truyện.
Mà sau khi xác định cự vật là sinh vật gì, lại kết hợp với nó đặc thù bề ngoài, Nguyễn Thái liền nhanh chóng đánh lên cho nó một cái ngoại hiệu để dễ thuận tiện xưng hô.
"Ầy ~ Liền gọi nó là [Tảo Mực a."
Về phần tại sao hắn nghiêng về bạch tuột, nhưng lại gọi nó là [Tảo Mực]?
Khụ khụ, chẳng qua là hắn thấy thuận miệng một điểm, chứ không, kêu [Bạch Tuột Tảo] [Tảo Bạch Tuột] gì đó, cũng quá khó đọc.
Vẫn là [Tảo Mực] thuận miệng hơn.
Vấn đề xưng hô đã xong xuôi, bây giờ liền nói tới Nguyễn Thái suy đoán năng lực của con [Tảo Mực] này a.
Nếu như hắn đoán không sai, con [Tảo Mực] này có thể bắt giữ âm thanh, không đúng, phải là sóng âm mới đúng, tiếp đó từ bên trong sóng âm phân biệt được thông tin, ngôn ngữ của sinh vật khác.
Bởi vậy liền nói rõ tại sao nó lại tức giận như vậy, điên cuồng tiêu hao lượng lớn thể lực, phát tiết phẫn nộ của mình.
Mà hắn cũng mượn cơ hội này để dò xét ý nghĩ của mình, thuận tiện chọc tức nó một phen.
Hiển nhiên, hắn đã đánh cược đúng!
Bất quá, nói đi nói lại, cảnh tượng này làm sao lại quen thuộc như vậy??
Suy nghĩ thất thần một hồi, Nguyễn Thái giống như nghĩ tới hồi ức không tốt, thân thể nhịn không được lắc một cái.
Tê ~ Không nghĩ, không nghĩ.
Vội vàng nhanh chóng lắc đầu vung ra hồi ức không tốt, Nguyễn Thái lấy lại tinh thần, tập trung chăm chú nhìn đã bắt đầu chậm lại to lớn xúc tu.
Nhìn xem nguyên bản cuồng mãnh quật mạnh xúc tu đã bắt đầu yếu bớt, truyền đến xung kích một đợt so một đợt càng ngày càng yếu, trong lòng Nguyễn Thái vui mừng không thôi.
Trống trận phản công cũng bắt đầu dồn dập vang lên.
Thình ~ thịch ~ thình ~ thịch ~
Liên hồi nhịp tim bắt đầu đập mạnh, thùng thùng vang lên.
Khóe miệng nhẹ nhàng giương lên, Nguyễn Thái nóng bóng xiết chặt lại cần câu tay, hưng phấn thì thào:
"Thời khắc phản công, bắt đầu!"
Tiếp đó, nhân lúc [Tảo Mực] vừa mới hao hết sức lực, ngừng lại t·ấn c·ông thuyền nhỏ, Nguyễn Thái nhanh chóng kéo vang phản công hành khúc.
Tấn công!
Dẻo dai thân can lần nữa bị hắn kéo mạnh lên, cường đại lực lượng bắt đầu chuyển động, đem bất động, sắc bén lưỡi câu lần nữa kéo lên.
Sụt ~
Gào!!!
Cực hạn xé rách lần nữa xuất hiện, khiến cho [Tảo Mực] đau đớn lăn lộn thân thể.
Đau quá!
Thân thể từng chút một bị xé rách, đau đớn kéo lên để cho con cự vật này hối hận cùng phẫn nộ không thôi.
Đáng giận! Nếu như không phải nó đắc ý cùng tự đại, tự ý nuốt lấy con tôm nhỏ này vào bụng, làm sao sẽ xảy ra chuyện như vậy.
Mà Nguyễn Thái thông qua [Cảm Giác Cá] cũng phát hiện được tình trạng này, trong lòng đã vui như nỡ hoa.
Cmn! Trời cũng giúp ta.
May mà nó đem mồi giả nuốt vào bụng, mà không phải giống như hai cái nhóc con, dùng xúc tu của mình bắt lấy.
Bằng không, cho dù lưỡi câu của hắn chế tạo có sắc bén đến cỡ nào, chỉ cần nó hơi nhẫn tâm một chút liền có thể giống như thạch sùng, chặt đứt xúc tu của mình, trốn đi.
Đáng tiếc, lúc này hối hận cũng đã trễ, [Tảo Mực] chỉ có thể hận hận, lần nữa vung mạnh xúc tu của mình, bắt đầu vòng thứ hai oanh tạc.
Lần này nó học khôn hơn rất nhiều, cũng không còn vô nghĩa đập mạnh đáy thuyền, ngược lại vô cùng thông minh, vung mạnh về phía bọn hắn.
Vút ~
Xé gió âm thanh cùng với cực lớn bóng tối nhanh chóng đè ép xuống cũng không có để ba người hoảng hốt.
Đối với loại này nhìn như nhanh chóng nhưng kì thực lại vô cùng vụng về công kích, ba người nhẹ nhàng liền né tránh.
Bành!
Nặng nề trọng lượng to lớn xúc th không chút lưu tình đập xuống, ầm vang một tiếng.
Cứng cáp mạn thuyền không tới chốc lát liền bịcuồng bạo sức mạnh đập vỡ nứt ra một mảng nhỏ.
Nhìn thấy chính mình thân yêu thuyền nhỏ bị [Tảo Mực] thô bạo chà đạp, Nguyễn Thái mắt trừng miệng nứt, đau đớn gào lên:
"Cmn!!! Thuyền của ta!!"
Mà hai cái nhóc con cũng nhìn thấy to lớn xúc tu đang tàn phá bừa bãi nhà của bọn hắn.
Hai cái nhóc con tinh xảo mặt nhỏ cũng không khỏi tức giận đỏ bừng lên, nhìn hằm hằm vào không ngừng ngọ nguậy xúc tu.
Laa~! (Ah! Nhà của bọn ta! Đáng giận, Không gian cắt xoáy!)
"Thực vật - Mọc nhanh - Quấn chặt!"
Nếu như nó vẫn như lúc trước, ở dưới nước q·uấy r·ối, hai người các nàng chắc chắn không thể làm gì được nó.
Đáng tiếc, thông minh quá bị thông minh hại.
Khi nó bắt đầu chuyển đổi chiến trường, cán cân thắng lợi lần nữa nghiêng về phía bọn hắn.
Nhìn thấy hai cái nhóc con đột ngột bạo tẩu, đánh cho xúc tu sợ hãi run rẩy lẩy bẩy, tức giận trong lòng Nguyễn Thái nhanh chóng liền thối lui, vui mừng nhếch mày lên:
"Sopia, Khả Lỵ, làm tốt lắm!"
Đáng tiếc bây giờ hắn phải dùng hết toàn lực cùng [Tảo Mực] đọ sức, không thể rảnh tay.
Bằng không, hắn liền nói cho nó biết, đại giới dám phá 'Nhà' của hắn nặng nề ra sao.
Thu hồi suy nghĩ, Nguyễn Thái lần nữa thở phào một hơi, cảm nhận bên trên cần câu hung tàn lực lượng, Nguyễn Thái nghiêm mặt lại, nghiêm túc:
"Hô ~ Xem ra ngươi cũng muốn sử dụng toàn lực a, ta cũng phải nghiêm túc mới được."
"Tới đây đi, [Tảo Mực]!"