Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Biển Vô Tận: Toàn Chức Vua Câu Cá

Chương 47: Đàn cá




Chương 47: Đàn cá

Đáng tiếc, mặc kệ nó giẫy giụa lợi hại cỡ nào, nhưng ba đánh một không chột cũng què, huống chi đây còn là một đánh một đám, bầy kiến cũng không có nghe nó biện minh, cả đám giống như bị điên, điên cuồng hướng nó cắn tới, cho dù bị bọ đen đá một cước nằm bất động trên đất cũng phải cắn nó một ngụm mới được.

Đang tại nó cố gắng né tránh bầy kiến thời điểm, một con [Kiến Ăn Sắt] nhân lúc nó không chú ý, nhanh chân chạy lên, hé ra lít nhít lưỡi cưa càng to, cắn xuống, xé nát [Bọ Ăn Kiến] một đoạn giáp xác, lộ ra bên trong chút ít thịt mềm.

Tê~ Đau quá!

Cảm giác được xé rách thân thể thống khổ, vùng vẫy thân thể lắc lư càng lợi hại hơn, kém chút liền nằm xuống lăn qua lăn lại vài vòng, thông qua đó hòa dịu đi trên người đau đớn.

Không chờ nó bình tĩnh trở lại, từng con từng con to gần bằng nó kiến đen kéo nhau l·ũ l·ụt xông lên, thừa dịp nó bệnh đòi mạng nó, nhưng [Bọ Ăn Kiến] sẽ thúc thủ chịu trói sao?

Đây là các ngươi ép ta, đi c·hết đi!!!

Cố nén đau đớn, bọ đen giận dữ ổn định thân hình, mặc kệ trên người bu đầy kiến đen, gặm nhắm thân thể của nó.

Nhẹ đem phần đít cong xuống, nhắm thẳng phía trước, tiếp đó, khai hỏa!!!

Phụt! Phụt! Phụt!

Xèo~ xèo ~

Từng dòng đậm đặc chất lỏng từ đít bọ đen phun ra, hướng thẳng phía trước đàn kiến bay tới, tiếp đó không chút sai lầm nào đánh trúng bầy kiến trước mặt, theo chất lỏng cũng giáp xác v·a c·hạm, từng tiếng xèo xèo vang lên, nguyên bản cứng cáp áo giáp không tới một giây liền bị bọ đen phun ra axit hòa toan không còn một mảnh.



Nhưng đây cũng chỉ mới bắt đầu, theo bọ đen đít nhỏ mở ra hỏa lực, từng đợt từng đợt axit giống như súng liên thanh vậy, phụt phụt không ngừng phun ra, chìm ngập bầy kiến, mà bầy kiến đây?

Ngoại trừ một vài con may mắn không bị axit bắn trúng thì những con bất hạnh bị nhiễm phải vài giọt axit cũng đau đớn lăn lộn đầy đất, khủng kh·iếp hơn là những con bị axit tưới toàn thân đều bị phân hủy thành cặn bã, nhìn không ra hình dáng.

Hahaha, c·hết hết đi, hahaha.

Nhìn xem trước mặt hoảng hốt chạy trốn bầy kiến, bọ đen cũng không có hả giận, thân thể hơi chuyển, bắt đầu 360 độ bắn phá, đít nhỏ co giật, tiếp đó phun ra kinh khủng axit ăn mòn, cứ thể tại nó liên thanh phun ra axit thế công, bầy kiến cuối cùng từ bỏ t·ấn c·ông, nhanh chóng chạy trốn.

Hừ! Ta đã nói đừng có ép ta rồi mà, tự tìm c·ái c·hết không trách được ta.

Chờ phun sạch trong bụng axit, cảm nhận được phần đít nóng bỏng, nó hơi đắc ý một phen liền giơ lên một bộ xác kiến, ba chân bốn cẳng nhanh chóng chạy đi, không chạy còn chờ làm gì nữa, chờ bầy kiến phanh thây a.

Mà bầy kiến lúc này vẫn còn hoảng hốt chạy bừa, cũng không có một con kiến chú ý tình hình của nó, để nó thành công mang đi đồng loại t·hi t·hể chạy trốn.

"Chậc, chiêu này đủ hiểm a, axit như liên thanh, phụt phụt phun ra, nhìn liền kh·iếp người, đáng tiếc xác kiến đều bị hòa tan hoàn toàn, bằng không liền thu thập vài cái về nghiên cứu một phen."

Nguyễn Thái đứng từ xa, nhìn xem cái này bọ kiến đại chiến tràng cảnh, trên thị giác nhận được cực lớn thỏa mãn, chậc lưỡi cảm thán một hồi, quá đặc sắc, quá kịch tính, từ lúc bọ đen cẩn thận từng li từng tí trà trộn vào bầy kiến, lại tới á·m s·át lạc đàn kiến đen cuối cùng là đại sát đặc sát một phen, g·iết ra một con đường máu, không ai ngăn cản chạy trốn, có thể nói vô cùng kinh động nhân tâm.

Đến nỗi đã chạy trốn [Bọ Ăn Kiến] hắn cũng không có để tâm bao nhiêu, không thể ăn, nang độc của nó lại đối với hắn vô dụng, tốn công đuổi bắt nó không bằng về thuyền ăn uống một phen.

Lại nói, [Bọ Ăn Kiến] phun axit chiêu kia quá khủng kh·iếp, chạm phải liền tan chảy, cũng may chiêu này có cooldown, không liên phát như bắn ra, bằng không tổ kiến này nói không chừng liền bị nó bưng, cũng không biết nó tiêu hao nhiều axit như vậy, một cái xác kiến đủ bù lại không, bất quá hẳn là lỗ vốn a, một con kiến cơ thể có thể chứa được bao nhiêu axit?



Không nói, nên về rồi.

Lắc lắc đầu, hắn không còn suy nghĩ nữa, quay đầu rời đi.

Lần trở về này cũng không như hôm qua, đột nhiên phát hiện một đống [Cỏ Thạch Lân] nhưng như vậy hắn mới cảm thấy bình thường, bằng không mỗi ngày thu hoạch đều phong phú, như vậy mới không bình thường được không?

Nhìn xem thuyền nhỏ đậu bên bờ bãi cát, từng đợt gió biển mát mẻ thổi qua, để hắn thoải mái một chút, lại hơi kiểm tra một phen, không có phát hiện gì cả, hắn mới leo lên thuyền nhỏ, đem căng thẳng thần kinh nhẹ buông xuống.

Tiếp đó lại bận rộn, bón phân, tưới nước cho [Hoa Loa Kèn] vài phút, hắn mới thả lỏng hoàn toàn, nhìn xem bên cạnh chậu hoa, hắn nhẹ lắc đầu một hồi.

May mà hôm qua là 'Nàng' mà không phải sinh vật khác, bằng không hắn liền bị nó hố rồi, về sau cũng không thể hoàn toàn tin tưởng nó được nữa.

Quá cùi bắp, phía trước từ trên tay Grim mua được còn xem là bảo, bây giờ nhìn lại, haizz, vẫn là hắn quá non nớt.

Hưởng thụ yên tĩnh một hồi, hắn ngước đầu quan sát cảnh sắc, bắt đầu suy nghĩ.

Bầu trời lúc này cũng đã ngã vàng, hiển nhiên lần này hắn trở về sớm hơn hôm qua một chút, nhìn xem cách trời tối còn một khoảng thời gian, cả ngày không động vào trúc can một lần để hắn hơi ngứa tay, manh động câu cá ý nghĩ.

"Ân, thời gian còn sớm, nếu không thì, lại câu cá một hồi?"

Nhẹ tự hỏi một câu, nhưng lại mang theo xác định ngữ khí, hắn liền xoắn tay áo lên, từ trong balo lấy ra cần câu, ân, phía trước dự định thám hiểm hòn đảo, nhìn xem có hồ, sông gì không, tiếp đó lại câu một chút cá nước ngọt, đáng tiếc hai ngày nay ngoại trừ một chút thực vật, cây cối cũng không có phát hiện gì mới.



Muốn làm liền làm là tính cách của hắn, không dài dòng, cho nên sau khi xác định thả câu, hắn liền đem trúc can cầm lên tay, như thường lệ lau chùi một phen, hắn liền bắt đầu phi lao.

Vụt~

Hơi nhìn xem vị trí khả năng cao có cá, hắn liền dùng sức vung ra cần câu, vụt, lưỡi câu mang theo mồi giả, xé rách không khí vẽ ra một đạo parabol, tiếp đó chuẩn xác rơi xuống vị trí chỉ định, lưỡi câu tủm một tiếng, liền chậm rãi chìm xuống.

Chưa hết, để dành cả ngày tinh thần năng lượng cũng bị hắn kích hoạt [Cảm giác cá] kỹ năng giống như mở ra van vậy, đem trong đầu đầy ấp năng lượng từng chút một xả ra, tiếp đó từ cần câu chảy lên dây câu, cuối cùng tập trung ở lưỡi câu, 17 cm phạm vi cảm giác tầm nhìn xuất hiện trong đầu hắn, kỹ năng vừa mở ra, liền đem bất ngờ đập thẳng vào người.

Cmn!

Từng cái đen xì, bóng cá từ kỹ năng không ngừng truyền về não, nhìn thấy từ lưỡi câu bên cạnh vụt qua thân ảnh, hắn nhịn không được kích động lên, cmn, cmn, cmn, hắn câu trúng một đàn cá vị trí rồi, phát!

Vội vàng đem kỹ năng đóng lại, giữ lại tinh thần, để cho thân thể tình trạng đạt tới trạng thái tốt nhất, thời gian bây giờ cách trời tối khoảng một tiếng, đầy đủ, cho dù không câu lên hết cá biển, nhưng hẳn có thể câu lên 1-2 đầu a?

"Hô~ Lại có cá để câu, haha, đống này cá biển thể tích cũng không nhỏ, đủ để ta sảng khoái a."

Khóe miệng nhẹ kéo lên, chiêu bài cười nhạt một chút, hắn nhẹ thì thầm.

Hơn một tuần ngồi cả ngày trời cũng không câu lên được một con cá, loại cảm giác này có rất ít người mới hiểu được, cho dù câu lên được cá, nhưng chỉ là một con cá nhỏ, đổi thành ai cũng buồn bực một phen, huống chi là hắn, kỹ thuật hắn có, công cụ, hắn cũng có, đến nỗi cá? Đừng quên ở đây là đâu, đây là giữa mênh mông biển cả, không thiếu chính là hải sinh.

Như vậy vấn đề gì để hắn hơn một tuần cũng không câu lên được một con cá đây?

Haizz~ Không nghĩ, nghĩ liền tức giận, hôm nay không câu hết đàn cá này, hắn liền không ăn cơm.

Cứ quyết định vậy đi.