Chương 77: Ăn cơm
Nhìn xem xung quanh vách đá không ngừng run rẩy, Nguyễn Thái chậm rãi chờ đợi xung kích dư ba tán đi, mới buông lỏng ra căng cứng cơ bắp, tiếp đó vội vàng đứng dậy, phủi đi trên người bụi đất cùng lẻ tẻ đá vụn
Cảm nhận xung quanh vách đá vẫn còn nhè nhẹ rung động, Nguyễn Thái trầm mặc một hồi, tiếp đó nhẹ nhõm thở ra một hơi.
"Hô~ May mà vách đá cứng chắc, bằng không đ·ánh c·hết ta, ta cũng không vào, hơi không chú ý một chút liền bị chôn sống, cmn nghĩ thôi liền cảm thấy biệt khuất rồi."
Nghĩ tới mình trước tiên cũng không bị sóng biển đánh thành thịt muối ngược lại bị mình chọn lựa vị trí chôn sóng, chỉ vừa nghĩ tới thôi, hắn liền nhịn không được sợ hãi một trận.
Bất quá cũng may trước khi tiến vào, hắn đã từng đi vào trong quan sát một chút, bên trong địa chất cùng vách đá chất liệu vô cùng cứng rắn, sẽ không dễ dàng mà sập xuống, cho nên hắn chỉ đơn thuần tự mình dọa mình mà thôi.
"Haizz~ Nghĩ nhiều như vậy làm gì, trái cũng c·hết, phải cũng c·hết, cái nào không phải c·hết?"
Suy nghĩ rõ ràng, Nguyễn Thái lắc đầu thở dài, cũng không còn nghĩ nữa, lại nhìn xem xung quanh, nhìn thấy nhỏ hẹp không gian cũng không đủ để hắn hoạt động một chút, g·iết g·iết thời gian.
"Ầy~ Liền hoạt động cơ thể cũng không được, không bằng liền ngủ một giấc, hồi phục thể lực a."
Phát hiện mình bây giờ chỉ có thể ăn không ngồi rồi, không có gì làm, Nguyễn Thái buồn bực gãi gãi đầu vài cái, thì thào.
Hiển nhiên, phương pháp g·iết thời gian tốt nhất đó chính là ngủ, có thể nói, chỉ cần ngươi chợp mắt một cái, thời gian đã là ngày hôm sau, huống chi hắn cũng cảm thấy tinh thần hơi mệt một chút, dự định cho mình thả lỏng toàn thân, nghỉ ngơi một hồi.
Nghĩ đến liền làm, hơi sắp xếp một chút, đem một chút đá vụn xếp bình lại, tiếp đó Nguyễn Thái chậm rãi nằm xuống đất, đem mai rùa từ sau lưng chuyển lên, úp lên mặt, chuẩn b·ị đ·ánh một giấc, chờ thời gian trôi qua.
Hai cái mí mắt chậm rãi đóng lại, từng đợt mệt mỏi tín hiệu từ khắp cơ thể truyền vào não, chớp mắt liền để hắn chìm vào giấc ngủ, căng thẳng thân thể cũng theo hắn chìm vào giấc ngủ mà chậm rãi buông lỏng ra.
Khi hắn vừa chìm vào giấc ngủ không bao lâu, bên ngoài s·óng t·hần đã lần nữa tập kết, hơn nữa còn cuồng bạo, kinh khủng hơn lần trước.
Ầm ầm lao thẳng về phía cao thẳng mỏm đá.
Oanh!
Lại một đợt v·a c·hạm mới bắt đầu, kinh khủng xung lực không ngừng đánh tới, khiến cho mặt đất, vách đá không ngừng run rẩy lẩy bẩy, chịu được s·óng t·hần tàn phá bừa bãi.
Chỉ có điều, mặc kệ cảnh tượng bên ngoài kinh khủng đến cỡ nào, cũng không hề ảnh hưởng đến Nguyễn Thái một chút.
Thời gian lúc này giống như ấn nút tua nhanh vậy, vèo một cái đã là vài tiếng sau.
-----
Rì~ rào~ ào~ ào~ oanh~
Nghe được bên tai rì rào mưa to cùng vang tai sấm chớp, Nguyễn Thái chậm rãi mở ra mí mắt, mông lung tỉnh dậy.
Chỉ có điều đập vào mắt là một mảnh tối đen không gian, nhìn thấy cái này tầm nhìn đen thui, Nguyễn Thái hơi sững sờ một chút, không đúng a, mặc dù cái khe hẹp này không lớn, nhưng cũng không đến mức không gian bị bịt kín a?
Còn có, [Quang Thạch] giữa ngực của ta đâu?
A đúng, phía trước ta ngủ, liền tiện tay đem mai rùa úp lên, không đen mới có quỷ.
Lại qua vài giây, Nguyễn Thái mới đem mơ hồ đầu óc làm cho tỉnh táo lại, gãi gãi đầu một cái, vội vàng đem mai rùa dời ra, khai sáng tầm mắt.
"Ha~ Xém chút nữa ngủ hư não luôn rồi."
Mượn nhờ trước ngực [Quang Thạch] tản ra mờ mờ vàng nhạt ánh sáng, nhìn xem trước mặt mờ tối cảnh tượng, phát hiện không có xảy ra chuyện gì hắn thở nhẹ một hơi, lẩm bẩm một chút liền cúi đầu xuống.
Cẩn thận nhìn xem rắn nhỏ nằm trên cổ mình, bình an nằm ngủ, mờ mờ ánh sáng từ giữa ngực phát ra bị màu trắng làn da phản xạ ra mỹ lệ cùng thần bí tia sáng, từng chút từng chút tô lên vẻ đẹp của nàng, để cho hắn nhịn không được ngây ngốc vài giây.
Cũng không phải thẩm mỹ của hắn có vấn đề, nhưng, cmn!!!
Khi một loại sinh vật đẹp đến mức cực hạn, đó chính là vượt chủng tộc sắc đẹp, không phân biệt, dã thú hay sinh vật gì cả, chỉ đơn thuần là đẹp mà thôi.
Hiển nhiên rắn nhỏ vẻ đẹp chính là vẻ đẹp này, đẹp đến mức hắn nhìn mà than thở không thôi.
Lại vài giây trôi qua, sau khi thở ra một hơi, cảm xúc của hắn cũng dần bình phục trở lại, nhưng trên mặt lại kéo lên chiêu bài cười nhạt, vui vẻ nhìn xem trên cổ rắn nhỏ.
"Hô~ kiếm lợi lớn."
Tiếp đó hắn không nhanh không chậm, đưa tay lên gãi gãi Sopia đầu nhỏ vài cái, ôn hòa, nói.
"Ầy, dậy ăn cơm a."
Ưmmm~
Nghe được hai chữ 'ăn cơm' cùng với cảm nhận được trên đầu ấm áp cảm giác, Sopia cũng từ trong mộng đẹp tỉnh dậy, ưm một tiếng, duỗi người vài cái, tiếp đó hưng phấn mở hai mắt ra, long lanh nhìn hắn.
Laaa~(Ăn cơm!!!)
"Hắc hắc, chờ một chút."
Nhìn xem Sopia một bộ tinh thần sung mãn thần sắc, hắn cũng nhịn không được nữa, hắc hắc cười lên vài tiếng, nhanh chóng lấy ra còn sót lại một chút lương thực dự trữ.
Lại đưa cho rắn nhỏ vài xiên thịt nướng, nhìn xem nàng ngấu nghiến bộ dáng, hắn cũng mới bắt đầu há miệng, cắn xuống một ngụm lớn, thuận tiện đưa mắt liếc nhìn giao diện một cái.
[Thời gian: 41:22:36]
Nhìn thấy được dòng thời gian, Nguyễn Thái hơi nhíu mày một chút liền giãn ra,chậc lưỡi cảm thán kêu lên, tiếp đó lắc lắc đầu, không suy nghĩ nữa, tiếp tục động tác trên tay.
"Chậc~ Mười tiếng! Xem ra cơ thể cùng tinh thần của ta đã rất mệt mỏi rồi, nếu không cũng không ngủ c·hết như vậy, ầy, không nói nữa, ăn cơm trước đã."
(Nay hơi gấp, C sau bù từ)