Chương 78: Bao trùm
Chỉ có điều, chưa chờ hắn nhâm nhi thưởng thức trong tay thịt nướng hương vị, bên ngoài s·óng t·hần đột nhiên giận dữ đánh tới.
Ầm!
Ầm một tiếng, cương mãnh xung kích lần nữa đánh tới, khiến cho vách đã không ngừng rung lắc, cạch cạch rớt xuống vài miếng tro bụi, li ti phủ lên nóng mềm thịt cá.
Bất quá hắn cũng đã quen thuộc xung quanh rung lắc, cũng không có để ý trên đầu không ngừng rớt xuống vụn đá, đưa tay lên phủi nhẹ trên thịt tro bụi, tiếp đó nhanh chóng cắn xuống một ngụm.
"Lực xung kích này, chậc~ chậc, càng ngày càng mạnh a, ầy, thịt của [Cá Lê Ban] này thật ngon, ngoài mềm trong giòn, hương vị, cảm giác đều là tuyệt phẩm, sừng sực sừng sực đánh răng lại thêm cay nồng vị nướng cùng the thé vị cay dùng để ăn uống không gì bằng, haizz~đáng tiếc số lượng nhanh gần hết rồi."
Cảm nhận từng đợt từng đợt xung chấn càng ngày càng mạnh không ngừng truyền đến, Nguyễn Thái chậc lưỡi vài cái, than lên, tiếp đó ầy một tiếng, thán phục than thở [Cá Lê Ban] mỹ vị, cuối cùng tiếc nuối lắc đầu thở dài.
Nhồm nhoàm~ nhoàm~
Sau khi bla bla một tràng, Nguyễn Thái thức thời mà ngậm miệng lại, nhanh chóng cùng rắn nhỏ càn quét mỹ thực trên tay, nhoàm nhoàm vài cái liền đem vài xiên lớn thịt cá nuốt vào bụng, sau khi thấy thịt trên xiên gỗ bị ăn hết, hai người vẫn chưa thỏa mãn liếm môi vài cái, đưa mắt nhìn nhau.
Bốn mắt chạm mặt, một người một rắn nhìn nhau vài giây, tiếp đó cải đều không hẹn mà toét miệng cười lên.
"Đây, của ngươi."
Tiếp đó hắn cũng không chần chờ gì, lần nữa lấy thêm vài que thịt nướng, đưa cho nàng.
La~(Hì hì, cảm ơn~)
Nhìn thấy Nguyễn Thái ôn nhu đưa tới thịt nướng, Sopia cũng không thẹn thùng, nhẹ nhàng dùng đuôi nhỏ quấn lấy xiên nướng, tiếp đó kêu nhẹ cảm ơn một tiếng.
"Hầy, giữa ngươi ta thì cảm ơn cái gì."
Nghe được rắn nhỏ âm thanh, Nguyễn Thái không quan trọng khoát khoát tay, tiếp đó há miệng ra, cắn xé thịt nướng.
La~(Biết!)
Sopia nghiêm túc gật đầu.
"Ầy không cần nghiêm túc như vậy, không nói, ăn a."
Nhìn thấy Sopia nghiêm túc như vậy, hắn nhịn không được cười lên, nhẹ xoa đầu nàng, ôn nhu nói.
La~!
Cảm nhận được trên đầu cảm giác ấm áp cùng nghe được Nguyễn Thái ôn nhu lời nói, Sopia bất giác bãi xuống, híp mắt lại, hưởng thụ kêu lên.
Trải qua khúc nhạc dạo này, tình cảm giữa hai người bất giác lại tiến thêm một chút, càng thêm gắng chặt hai bên ràng buộc, không thể không nói cách làm quen nhanh nhất đó chính là nhục thể, tuy hắn cùng Sopia chỉ mới gặp mặt vài ngày, nhưng tình cảm đã vô cùng nồng hậu.
Có lẽ đây chính là vận mệnh cùng duyên phận a.
Trong lòng hơi cảm thán một câu, Nguyễn Thái liền nuốt xuống trong miệng thịt nướng.
-----
Chớp mắt đã vài chục phút sau.
Tu~ ực ~ ực~
Sau khi ăn uống no nê một trận, Nguyễn Thái lấy ra cái chứa đầy nước ngọt bình gỗ, ngửa đầu lên hé miệng ra, đổ xuống.
Yết hầu không ngừng ừng ực ừng ực, từng ngụm lớn uống hết trong bình nước ngọt, tiếp đó nhịn không được thoải mái, khà một tiếng.
"Sảng khoái!"
La~(Thật no)
Tách~ tách~
Đang tại hắn cùng rắn nhỏ thoả mãn xoa lấy tròn vo bụng nhỏ thời điểm, trước mặt đột nhiên vang lên giọt nước tí tách nhỏ xuống, vang lên âm thanh.
Nghe được cái này âm thanh quen thuộc, Nguyễn Thái kinh ngạc quay đầu lại nhìn xem.
Nguyên bản khô ráo khe hẹp lúc này đã bị nước mưa cùng ào ào nước biển từng chút một tràn vào, thấm ướt vách đá xung quanh .
"Chậc, xem đầu óc của ta này, ngủ một chút liền mơ hồ, thời gian bây giờ đã trôi qua mười tiếng rồi, s·óng t·hần bây giờ cũng không phải nho nhỏ sóng biển nữa."
Nhìn thấy cảnh tượng này, Nguyễn Thái nhíu mày chốc lát liền giãn rã, nhẹ nhõm thì thào.
Tiếp đó khóe miệng nhẹ kéo lên, cười nhạt, không nhanh không chậm dọn dẹp trước người thức ăn, đứng dậy.
"Nghỉ ngơi đã đủ, kế tiếp liền nên bắt đầu chính sự a."
Vừa dứt lời.
Ầm!!!
Ầm vang một tiếng.
Một đợt cường độ cao xung chấn từ vách đá đột ngột truyền tới, mặc dù hắn đã có chuẩn bị từ trước, nhưng xung kích lực lượng vô cùng hung mãnh, khiến cho hắn nhịn không được ngã xuống, mới hòa hoãn tan đi cổ xung kích này.
Ào~ ào~ ào~
Chưa chờ hắn đứng đậy, bên tai đột ngột truyền đến ào ào âm thanh nước chảy, nghe được âm thanh, Nguyễn Thái trong lòng cũng không có ngoài ý muốn, vội vàng điều chỉnh thân thể một chút, nhanh chóng đứng dậy nhìn xem.
"Chà~ [Đại Phong Bạo] không hổ là [Sự Kiện Thế Giới] 5-600 mét độ cao nói bao trùm liền bao trùm, chậc, kế tiếp liền khó khăn a."
Nhìn thấy cửa hang lúc này đã bị một tầng màn nước màu đen bao phủ, Nguyễn Thái chà một tiếng, cảm thán nói, tiếp đó khó chịu chậc lưỡi một cái.
Phải biết đoạn thời gian trước hắn vừa mới tiến vào khe hẹp lúc, s·óng t·hần lúc này độ cao cũng chỉ mới vừa tới đỉnh núi mà thôi, mặc dù vô cùng cao lớn, nhưng muốn nói bao trùm cả một ngọn núi?
Chung quy vẫn kém một chút.
Nhưng mười tiếng thời gian đã bù đi đoạn này khoảng cách chênh lệch, nguyên bản chỉ có thể chạm tới đỉnh núi sóng biển bây giờ có thể bao trùm cả ngọn núi, nghĩ thôi cũng biết lượng nước biển cần có lớn đến cỡ nào!
Ào~ ào~ ào~
Mặc kệ hắn trong đầu suy nghĩ luân chuyển, phía ngoài màn nước không chút lưu tình ào ào đem nước biển tràn vào, lấp đầy cái này khoảng trống.
Không tới vài giây liền đem nho nhỏ trống không hang động tràn ngập nước biển.
Cảm nhận được dưới chân mặt nước nhanh chóng dâng lên, Nguyễn Thái vội vàng lắc đầu, cắt đứt trong đầu suy nghĩ, việc trước mắt hắn cần làm chính là vượt qua [Đại Phong Bạo] đã, về sau lại tính.
Hô~ Hít~
Thở ra một hơi, sốc nảy cảm xúc cũng theo hắn thở ra mà chậm rãi lắng lại, chờ trái tim của mình tĩnh lại, Nguyễn Thái hít thật sâu, đem lồng ngực mình phình lên, bắt lấy trong không khí oxi đổ đầy vào phổi.
Khi hắn vừa chuẩn bị xong, nước biển dưới thân cũng đúng hạn mà tới, chớp mắt liền đem hắn cùng rắn nhỏ bao trùm.
-----
(Hắc hắc, ta đã vực dậy, ngày mai 2/C, nếu như quỵt c, các đọc giả có thể thả đi bộ này, vì ta sợ ta lại lười viết nữa, bất quá ta sẽ cố gắng viết tiếp, không vì đọc giả, cũng vì chính ta)