Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Biển Vô Tận: Toàn Chức Vua Câu Cá

Chương 88: Hùng vĩ




Chương 88: Hùng vĩ

Phát giác được cái gì, sắc mặt Nguyễn Thái lần nữa biến đổi.

"Cmn! Sẽ không phải xui xẻo như vậy a, ta còn chưa kịp thu lấy chiến lợi phẩm nữa đây!"

Khuôn mặt của hắn chưa cười được mấy cái liền chậm rãi xụ xuống, một loại cảm giác buồn bực bất giác tràn ngập trong lòng, loại cảm giác này để hắn khó chịu không thôi.

Cmn! Chơi ta phải không? Sớm không rút đi, muộn không rút đi, bây giờ lại rút đi? Không phải kiếm chuyện thì là gì?

Buồn bực về buồn bực, hắn cũng không quên tình cảnh của mình hiện tại.

Không lo được chửi bậy vài câu liền vội vàng động đậy thân thể, bơi hướng lên trên.

Cũng may chảy xiết hải lưu theo nước biển rút đi đã chậm rãi yếu bớt.

Mặc dù chỉ có thể sử dụng một tay để bơi, nhưng tốc độ của hắn cũng không chậm chút nào.

Chỉ dùng gần chục giây liền bơi ra vài mét.

Chỉ có điều khi hắn vừa động đậy một chút, một cổ kịch liệt đau đớn từ tay phải không ngừng truyền tới.

Để hắn khó chịu nhe răng nhăn mặt vài cái, tiếp đó liền bị Nguyễn Thái nhíu mày nén xuống.

Trong lòng nhịn không được chậc lưỡi cảm thán.

"Chậc~ Xem ra qua hôm nay, không dưỡng 1-2 tháng cũng đừng hòng nghĩ tới việc luyện tập, hầy, nghỉ liền nghỉ a, mấy ngày nay đều vận động quá độ, cũng nên để cho cơ thể nghỉ ngơi một chút."

Đừng thấy 1-2 tháng là dài, ngược lại là vô cùng ngắn.

Đặt ở thế giới trước có thể nói là kỳ tích y học!

Phải biết đây là gãy xương mà không phải chỉ b·ị t·hương chút thịt, nói trị liền trị được.

Thương gân động cốt không điều trị mấy năm là không thể khỏi, cho dù khỏi, cũng không có khả năng hoạt động như người bình thường.

Chỉ nhìn sơ qua cũng có thể thấy [Biển Vô Tận] thần kỳ cùng rộng lớn.



Bất quá, đối với hắn dưỡng thương một hai tháng vẫn quá dài, vẫn phải tìm một chút chữa thương vật phẩm a.

Cũng không biết hải ly thương nhân có không.

Suy nghĩ phút chốc, Nguyễn Thái đã thành công bơi l·ên đ·ỉnh núi, dù sao khoảng cách cũng chỉ vài chục mét mà thôi.

Hai chân nhẹ nhàng đạp lên mặt đất, cảm nhận được dưới chân truyền đến cảm xúc bình ổn, Nguyễn Thái thở nhẹ một hơi.

Vội vàng đi tới phía trước hắn tìm được dự bị nơi ẩn nấp.

Ầy, cũng không cao siêu gì, chỉ là một mảnh nhô lên tảng đá, bao vây tứ phía mà thôi, miễn miễn cưỡng cưỡng xem như nơi ẩn nấp a.

"Hô~ Hoàn mỹ!"

Thở ra một hơi, mọi việc đã xong xuôi, kế tiếp chỉ cần chờ nước biển rút đi nữa là xong.

Không có gì làm, thậm chí trêu đùa rắn nhỏ cũng không làm được, để cho hắn nhàm chán không thôi.

Nhưng ai bảo hắn bây giờ đang cosplay Dương Quá a, tuy có cô cô, nhưng lại bất lực vô năng.

Khụ khụ... Lạc đề.

Lại thay đổi trong miệng một bình mới dưỡng khí, cảm nhận trên đầu ngập trời nước biển không ngừng chảy xuống, hắn nhịn không được tò mò, suy nghĩ.

"Cũng không biết cảnh tượng bây giờ như thế nào, chắc hẳn giống như phía trước a, đen nghịt một mảnh, ầy, cũng không mất khối... Thôi, vẫn là quên đi."

Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng Nguyễn Thái vẫn nhịn không được tò mò trong lòng, chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn xem.

Chỉ có điều hình ảnh đập vào mắt cũng không có giống như trong tưởng tượng của hắn.

Ngập trời đen nghịt nước biển giống như vực sâu, thâm thúy mà hắc ám, giống như mộng trương khổng lồ miệng rộng, nuốt hết mọi thứ bên trong nó.

Ngược lại cảnh tượng trước mắt để hắn rung động không thôi, hai mắt không tự chủ được trợn to ra, cố gắng đem cái này hình ảnh in thật sâu vào trong não.



Hô hấp không tự chủ được chậm lại, hai cái hàm răng cũng bất giác nới lỏng ra, cũng may hắn phản ứng kịp thời, tránh thoát uống vài ngụm nước biển hạ tràng.

Lại ngơ ngác vài giây, hắn cuối cùng cũng từ trong rung động đi ra, toàn thân kích động run lên, vô giác nuốt xuống một ngụm nước bọt.

"Cmn!"

Chỉ nhìn một cái, Nguyễn Thái liền bị cảnh tượng trước mắt chấn kinh nói nên lời, trong đầu không ngừng vang lên cmn cmn cmn.

Cái này cũng không thể trách hắn được, bởi vì hình ảnh phía trên quá... Hùng vĩ!

Nguyên bản đen ngòm nước biển lúc này đã bị liên miên, lấm tấm điểm sáng chiếu sáng khẳp cả vùng biển, giống như sao trời giữa tinh không vậy.

Hơi nheo mắt lại, cẩn thận nhìn xem đốm đốm điểm sáng, mượn nhờ kinh người thị lực, Nguyễn Thái nhẹ nhàng nhìn ra đống kia đồ vật phát sáng là sinh vật gì, kinh ngạc trong lòng kêu lên.

"Cmn! Là sứa buồm, không, không phải, chẳng qua là hình dáng giống thôi, kích thước cùng khả năng phát sáng đều không giống."

Đi qua đoạn đầu kinh ngạc, Nguyễn Thái rất nhanh liền bình phục tâm tình trở lại, nhíu mày trầm tư suy nghĩ, khi thì lắc đầu, khi thì gật đầu, cuối cùng là thở dài cảm thán một câu.

"Cũng đúng, ở đây là [Biển Vô Tận] mà không phải địa cầu, mặc dù ngoại hình vô cùng giống, nhưng căn bản là hai loài sinh vật khác nhau, haizz~ Mặc dù trải qua bao nhiêu lần, nhưng vẫn không thể không cảm thán [Biển Vô Tận] thật đúng là... Mỹ lệ a~."

Sự tình như vậy hắn cũng không phải không có trải qua, chỉ có điều mặc kệ trải qua nhiêu lần, hắn vẫn sẽ vô cùng kích động cùng vui sướng, bởi vì hắn lại tận mắt nhìn thấy một loại sinh vật mới!

Loại cảm giác này nói sao ta?

Ân, tác giả cũng không biết miêu tả như thế nào, ngươi cứ phát huy trí tưởng tượng của mình a.

Trở lại mạch truyện.

"Chà~"

Cẩn thận quan sát một hồi, Nguyễn Thái chà một tiếng, liền nhẹ than lên một chút ngoại hình của mấy con...

Ân, tạm thời liền gọi [Sứa Buồm] a, ngoại hình của mấy con [Sứa Buồm] này vô cùng độc đáo.

Cơ thể vô cùng nho nhỏ, chỉ từ 3-5cm mà thôi, cũng may mà tụi nó biết phát sáng, bằng không cho dù thị lực của hắn tốt đến mấy cũng không có khả năng nhìn rõ.

Thể tích đã nói xong, kế tiếp liền nói ngoại hình a, chậc, từng con một phần thân cơ thể đều trong suốt giống như giấy bóng kính vậy.



Đương nhiên phần thân cũng không có gì đặc sắc cả, trọng điểm là phần đầu của nó!

Từ giữa thân nhô ra một đỉnh tam giác đỉnh đầu, nhìn vô cùng giống buồm thuyền, cho nên hắn mới gọi nó là [Sứa Buồm].

Nếu như chỉ là như vậy thì cũng thôi đi, đằng này cmn!

Mỗi con sứa đều từ trên đầu phát ra đủ loại màu sắc sặc sỡ ánh sáng, đỏ, cam, vàng, lục... Màu gì cũng có, hơn nữa vô cùng nhộn nhịp không ngừng nhấp nháy nhảy lên.

Chửi bậy về chửi bậy, Nguyễn Thái cũng không có phủ nhận đám [Sứa Buồm] này mỹ lệ.

Từng con một không ngừng tản mát tự thân vẻ đẹp, chiếu sáng cả vùng trời, để cho đêm tối mặt biển phủ lên một tầng mông lung huyền ảo.

Kết hợp với bất quy tắc, dập dờn hải lưu, bất giác liền tạo thành một con sông ngôi sao vậy, vô cùng hùng vĩ!

"Ha~ Nếu như bây giờ có máy ảnh, hoặc vật phẩm tương tự thì tốt biết mấy, có thể lưu lại khoe khang một chút."

Ngẩng đầu lên thưởng thức cảnh tượng trước mắt, Nguyễn Thái có chút đáng tiếc, lắc đầu thầm nghĩ.

Ah~

Trên cổ rắn nhỏ giống như bị hắn kích động tâm tình l·ây n·hiễm, Sopia nhẹ ngáp một tiếng, tiếp đó chậm rãi mở ra hai mắt, mông lung nhìn hắn, chỉ thấy hắn ngẩng đầu nhìn chằm chằm vài phía trên.

Sopia hơi nghi hoặc một chút cũng đi theo ánh mắt của hắn nhìn lên.

Không ngoài tưởng tượng, khi rắn nhỏ nhìn thấy cảnh tượng phía trên, b·iểu t·ình trên mặt giống như Nguyễn Thái vậy, cả thân thể đột ngột sững sờ, mỹ lệ hai mắt giống như phát sáng, không ngừng chopes nháy loé lên.

Cả thân rắn đều lâm vào rung động cảm giác, miệng nhỏ không tự chủ được hé ra, thì thào một tiếng.

Laa~~(Thật đẹp~)

Đột ngột nghe được rắn nhỏ âm thanh, Nguyễn Thái cắt đứt thưởng thức tâm tình, cúi đầu nhìn xem rắn nhỏ.

Nhìn thấy rắn nhỏ xinh đẹp, mỹ lệ đôi mắt giống như bảo thạch không ngừng sáng lên, Nguyễn Thái nhìn một hồi bất giác liền bị hút vào, vô thức, gật đầu một cái.

"Đúng vậy a~ Rất đẹp."

Đến nỗi hắn đang nói đến cái gì, cái này phải từ mỗi người đọc hiểu rồi.