Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Biển Vô Tận: Toàn Chức Vua Câu Cá

Chương 89: Kết thúc




Chương 89: Kết thúc

Cảm nhận được Nguyễn Thái nóng bỏng ánh mắt, rắn nhỏ chậm rãi từ trong rung động đi ra, ngượng ngùng cúi đầu xuống, kêu nhẹ một tiếng.

La~? (Thế nào?)

Nhìn thấy rắn nhỏ bộ dáng manh manh nhìn mình, Nguyễn Thái nhịn không được xùy một cái, cười lên.

"Không có gì."

Ôn nhu nhìn nàng một chút, Nguyễn Thái chậm rãi đưa tay lên xoa đầu nàng vài cái lắc đầu ra hiệu không có gì.

La~ (Tốt a~)

Đột ngột bị hắn xoa đầu, rắn nhỏ cũng không tiếp tục để ý nữa, hai mắt híp lại, hưởng thụ Nguyễn Thái vuốt ve.

Nhìn xem rắn một mặt thoả mãn, nguyên bản phập phồng cảm xúc cũng chậm rãi lắng lại.

Trên tay mềm mại xúc cảm không ngừng truyền tới, để hắn muốn dừng cũng không dừng được, để hắn lại vuốt ve rắn nhỏ thêm vài cái mới không đành lòng buông ra.

Hắn biết bây giờ cũng không phải lúc thân mật, chờ [Đại Phong Bạo] đi qua, thời gian muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu, không cần gấp tại nhất thời.

"Ầy~ Chờ lần sau a~."

Nhìn xem rắn nhỏ một mặt vẫn chưa thoả mãn, nhưng hắn biết làm sao bây giờ?

Chỉ có thể dùng ánh mắt áy này nhìn xem nàng.

Rắn nhỏ làm sao không biết bây giờ không phải lúc, chỉ có thể tiếc nuối gật gật đầu.

Laa~! (Một lời đã định!)

Bẹp!

Tiếp đó cũng không chờ hắn phản ứng liền lấn người lên, tại trên mặt hắn bẹp một ngụm liền thẹn thùng quay đầu đi.

Cảm nhận trên mặt đột ngột ấm áp một chút liền rời đi, Nguyễn Thái sững sờ một chút liền lấy lại tinh thần, nhẹ cười vài cái, gật đầu đáp ứng.

"Hắc hắc~ Một lời đã định!"

Đương nhiên hắn cũng tính trêu chọc nàng một chút, dù sao nên làm cái gì thì cũng làm rồi, còn thẹn thùng cái gì a?

Nhưng hắn chỉ hơi nghĩ một chút liền đem ý nghĩ này dẹp đi, dù sao chọc nàng thẹn quá hoá giận, người khổ cũng chính là hắn.

Mà rắn nhỏ đây?



Cùng hắn dính dính một chút cũng không còn tâm tình nhìn xem cảnh tượng trên đầu, một lòng đem đầu chôn vào thân rắn.

Thấy vậy, hắn cũng chỉ hơi lắc đầu một chút liền thuận tay đem [Quang Thạch] giữa ngực thu về.

Dù sao [Quang Thạch] kinh khủng lực hấp dẫn hắn cũng đã thử qua, hấp thụ kinh nghiệm từ lần trước, lần này vẫn ổn một tay a~.

Ân, ổn một tay đúng nghĩa đen.

Theo hắn đem [Quang Thạch] thu hồi.

Nguyên bản mờ mờ tầm nhìn lúc này đã triệt để biến thành một mảnh đen thui, giơ tay đều không thấy năm ngón.

Cũng may trên đầu [Sứa Buồm] giống như sao trời, không ngừng nhấp nháy chiếu sáng mặt biển để cho mảnh này âm trầm không gian tràn đầy sinh cơ.

Không đến mức tối đen để lòng người sợ hãi.

-----

Thời gian nhanh chóng trôi qua, chớp mắt một cái đã là vài chục phút sau.

Nguyễn Thái toàn trình quan sát biển cả từ chậm tới nhanh, từng chút một đem ngập trời nước biển rút đi, thuận tiện cũng mang theo thành đàn [Sứa Buồm] rời đi, chỉ để lại bị tàn phá không còn hình dáng đảo nhỏ.

Nghĩ tới đây, trong lòng Nguyễn Thái không khỏi cảm khái một chút.

"Hầy, đám [Sứa Buồm] này thật thông minh, đều đem đèn led tắt đi không nói, còn biết mượn nhờ nhỏ nhẹ rút đi hải lưu chạy trốn."

Tiếp đó hắn lại trong lòng chậc lưỡi một cái, lắc đầu nghĩ.

"Chậc~ Đáng tiếc không thể bắt được một con, quan sát, nghiên cứu một phen."

Phía trước hắn còn vọng tưởng thử thử bắt vài con [Sứa Buồm] về xem một chút, lại chưa từng nghĩ tới bọn nó lại thông mình như vậy

Bất quá cũng không phải vấn đề gì lớn cả, thiên nhiên hoang dã a~ mỗi loài đều có chính mình sinh tồn chi đạo, cho nên hắn ngoại trừ tiếc nuối một phen liền thu thập tốt tâm tình.

Mặc dù không có thu hoạch gì mới, nhưng hắn đã vô cùng hài lòng.

Dù sao bọn nó còn mời hắn cùng rắn nhỏ nhìn xem một bữa thị giác thịnh yến nữa đây.

Cho nên làm người không thể quá tham lam, nên biết vừa là đủ.

-----

Chậm rãi đem trên miệng đã xẹp lép dạ dày lấy xuống, Nguyễn Thái hít sâu một hơi, mát lạnh không khí chớp mắt liền từ mũi hắn chảy xuống, nhanh chóng lấp đầy lồng ngực.



Cảm nhận trong phổi cảm giác tươi mát, Nguyễn Thái nhẹ nhõm lẩm bẩm nói:

"Hít~ Chung quy vẫn là không khí tự nhiên tươi mát nhất."

Tiếp đó hắn liền ngẩng đầu lên nhìn xem bầu trời.

Ào~ ào ~ bốp bốp ~ Oanh!

Quen thuộc âm thanh cùng nhói nhói đau đớn lần nữa truyền đến, lạnh lùng gió cắt cùng ẩm ướt hạt mưa để cho Nguyễn Thái hoài niệm không thôi.

"Vẫn là tắm mưa sảng khoái hơn một chút."

So với toàn thân bị băng lãnh nước biển bao trùm mà nói, thì bị nước mưa dội rửa tốt hơn rất nhiều.

Đang tại Nguyễn Thái nhắm mắt lại, chậm rãi hưởng thụ nước mưa giống như thác nước.

Liên miên rơi xuống, ào ào giọt nước không ngừng, không nghỉ xối xả lên thân thể của mình thời điểm.

Ục ục~ ùng ục~

Đột ngột một tiếng ục ục sôi trào từ trong bụng phát ra, để hắn lấy lại tinh thần, lẩm bẩm một câu.

"Đã đói bụng rồi sao?

Liếm liếm thấm ướt khoé môi, cảm nhận được bụng nhỏ đã bắt đầu gào khóc đòi ăn, Nguyễn Thái không khỏi bất đắc dĩ.

Dù sao hắn cũng đã hơn chục tiếng chưa có gì vào bụng rồi, bụng nhỏ không kêu lên mới có quỷ a.

Gãi gãi đầu vài cái, Nguyễn Thái cũng không biết kế tiếp nên làm gì.

Không phải là hắn không muốn ăn, mà là không thể ăn!

Phía trước hồ ăn biển nhét vài trận đã đem phần bụng của hắn chứa đầy, lại chứa thêm nữa, hắn sợ chính mình sẽ nhịn không được mà...

Đương nhiên hắn cũng có thể hiện tại xử lý nhanh chóng, tiếp đó liền có thể thỏa thích ăn uống một trận rồi.

Vấn đề là!

Sóng thần sẽ để hắn yên ổn xử lý xong đại sự sao?

Coi như xử lý xong đại sự thì sao? Chờ nước biển lao tới bao phủ, tới lúc đó cũng không phải một bãi vấn đề.

Khụ khụ... Đương nhiên hắn có thể đi xa lại xử lý, mà không phải xử lý tại chỗ, nhưng cmn, hắn không dám đi a, hắn vừa đi, s·óng t·hần vừa tới, tiếp đó, bành một tiếng, một bãi nóng hổi thịt muối ra lò.



Haizz, không nói vấn đề này nữa, lại nói tiếp nữa, hắn sợ trong lòng mình có bóng ma.

Dù sao hắn cũng không muốn làm Doodieman.

Cho nên nghĩ đi nghĩ lại, hắn cuối cùng vẫn nhịn xuống cảm giác đói bụng, nhấp nhô yết hầu một cái, sờ sờ bụng nhỏ, khuyên nhủ nói:

"Ực~ Bụng nhỏ a bụng nhỏ, ngươi vẫn nhịn thêm một chút nữa a."

Rầm~ rầm ~ ù ~

Giống như hắn nghĩ vậy, chỉ dùng vài phút thời gian, phía xa s·óng t·hần đã nghỉ ngơi hoàn tất, bắt đầu một vòng mới t·ấn c·ông.

Chói tai âm thanh cùng với đất rung núi chuyển cảm giác lần nữa đánh tới, để hắn vội vàng ném đi suy nghĩ lung tung trong đầu, vội vàng chuyên tâm đối mặt đáng tới s·óng t·hần.

Ầm!!!

-----

[Thời gian: 04:12:46]

Nhìn xem chỉ còn lại vài tiếng nữa là [Đại Phong Bạo] sẽ kết thúc, Nguyễn Thái nhếch mép một cái, gấp rút thở ra vài cái, thì thào nói:

"Hô~ hô~ tính sai, cũng may ~ hô thành công vượt ~ hô ~qua."

Ngước đầu lên nhìn xem dày đặc mây đen đã bắt đầu tan đi, Nguyễn Thái cũng không lo được dưới đất dơ bẩn, liền mệt mỏi nằm bệch xuống.

Phía trước hắn còn tưởng rằng theo thời gian trôi qua, [Đại Phong Bạo] sẽ chậm rãi từ cao triều yếu ớt, tiếp đó liền từ từ bình tĩnh trở lại.

Để hắn không nghĩ tới chính là.

Sau khi vượt qua giai đoạn cao triều, s·óng t·hần không những không yếu bớt, ngược lại càng thêm liêb miên hơn, để hắn ứng phó không kịp trở tay, mệt mỏi không thôi

Cũng may chuẩn bị của hắn vô cùng đầy đủ, lại thêm s·óng t·hần cũng không có tiến thêm một bước tăng lên, bị hắn ngạnh sinh sinh chèo chống vượt qua.

Mà cơ thể của hắn lúc này đã không còn một chút sức lực nào, một giọt cũng không còn!

Chỉ có thể giống như bây giờ, mệt mỏi nằm liệt trên đất.

Nhưng cũng không sao, theo thời gian chậm rãi đến gần kết thúc, cuồn trào mặt biển cuối cùng cũng chậm rãi yên tĩnh trở lại.

Nguyên bản vài trăm mét cao lớn người khổng lồ cuối cùng cũng sức cùng lực kiệt, chỉ có thể bất lực buông tha rời đi.

Nhìn xem trước mặt xuất hiện lờ mờ ánh sáng, Nguyễn Thái nhìn một hồi liền xuất thần.

Tiếp đó đột nhiên cười to lên.

"Ha ha ha~ Thế giới này quá thú vị! Thật chờ mong hành trình kế tiếp a."

-----