Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Biển Vô Tận: Toàn Chức Vua Câu Cá

Chương 91: Laman




Chương 91: Laman

Rắn nhỏ vừa dứt lới.

Một cổ nóng bỏng, khô héo từ trong cơ thể tràn ra, vùn vụt vài cái liền bao phủ khắp cả cơ thể.

"Tê~ Thật ! Nóng!"

Cảm nhận được cổ này cảm giác nóng bỏng đang không ngừng đốt cháy thân thể của mình, Nguyễn Thái khó chịu cắn răng, gằn lên vài tiếng.

Lỗ chân lông toàn thân nhanh chóng mở ra, bắt đầu bài tiết sềnh sệch mồ hôi, đem thăng cao nhiệt độ hạ xuống.

Chưa chờ hắn thở phào nhẹ nhõm, Nguyễn Thái liền cảm nhận được lượng mỡ trong cơ thể mình tại dưới sự thiêu đốt này, từng chút một bị đốt cháy.

Tiếp đó liền hóa thành tinh khiết năng lượng, chảy về vị trí xương gãy, chậm rãi tu bổ đã vỡ thành nhiều mảnh xương vụn.

Chỉ có điều, lượng mỡ trong cơ thể hắn đã ít, bây giờ lại càng ít hơn.

Muốn duy trì năng lượng để cho cổ này nhiệt độ tiếp tục đốt cháy nữa mà nói, vô cùng khó khăn!

Sau khi đốt xong mỡ, cổ nhiệt độ này sẽ tiếp tục cắn nuốt dưỡng chất trong cơ thể để duy trì năng lượng chữa trị.

Lại qua vài giây.

Nguyên bản khôi ngô, cao to cường tráng thân thể theo nóng bỏng nhiệt độ đốt cháy hết toàn bộ lượng mỡ, lộ ra bên trong làn da bạo tạc cơ bắp.

Chỉ nhìn một chút thôi cũng để người nhịn không được mà mê muội trong đó, bởi vì... Quá hoàn mỹ!

Nhưng trong lòng Nguyễn Thái lại vô cùng nặng nề, bởi vì hắn biết đây chỉ là hư ảo bề ngoài mà thôi, chẳng mấy chốc, đừng nói là mỡ, ngay cả cơ bắp của hắn cũng sẽ bị cổ này nhiệt lượng đốt cháy, hóa thành năng lượng chữa trị tay phải của mình.

Nghĩ tới đây, Nguyễn Thái cũng không còn đoái hoài gì cả, dù sao dưỡng chất đốt đi còn có thể bổ sung, nhưng tay phải mất đi, liền sẽ thật biến thành Dương Quá.

Cái nào nặng, cái nào nhẹ hắn vẫn phân rõ.

Quyết định xong xuôi, Nguyễn Thái chậc lưỡi cái, trong lòng thì thầm một câu.

"Chậc~ Chẳng phải là dưỡng chất thôi sao, ta có!"

-----

Chớp mắt một cái, vài chục giây đã trôi qua, thời gian vừa vặn đúng một phút.

"Ha ~ Cuối cùng ~ ha~ cũng kết thúc."



Cảm nhận được trong cơ thể nóng bỏng ngọn lửa đột nhiên biến mất, Nguyễn Thái kiệt lực đỡ thân thể đứng dậy, phì phò thở gấp.

Laa ~? (Thế nào? Chỉ đau một chút đúng không?)

Nghe được rắn nhỏ âm thanh, Nguyễn Thái chậm rãi đưa mắt qua nhìn xem.

Nhìn thấy rắn nhỏ cười toe toét bộ dáng, nhưng trong mắt lại tràn đầy lo lắng cảm xúc.

Khoé miệng kéo lên, cười nhẹ.

Nguyễn Thái chậm rãi đưa lên hư nhược tay trái, ôn nhu vuốt ve nàng vài cái, nhẹ nói:

"Đúng vậy a~ Chỉ đau một chút, bất quá, khổ cực rồi, Sopia."

Đừng nhìn rắn nhỏ chỉ cắn một ngụm mà nghĩ nàng không có tiêu hao gì, ngược lại, tiêu hao của nàng cũng không kém hơn hắn chút nào, thậm chí càng lớn hơn!

Nghe được Nguyễn Thái trong lời nói tràn đầy quan tâm, lại cảm nhận được trên đầu chắc nịch cảm giác ấm áp, trong lòng rắn nhỏ vui vẻ không thôi.

Cũng không lo được thân thể đã mệt mỏi muốn th·iếp đi, rắn nhỏ nhắm mắt lại hưởng thụ Nguyễn Thái xoa đầu, kêu nhẹ.

Laa~ (Không có gì.)

Nhìn xem rắn nhỏ gượng chống bộ dáng, trong lòng Nguyễn Thái thương tiếc không thôi, có vợ như vậy, còn cầu gì nữa?

Cho dù hình dáng của nàng có là rắn thì sao?

Chân tâm thật ý là được rồi.

"Ầy, chờ ta lau thân thể một chút, lại nấu ăn cho ngươi."

Nhẹ nhàng đem rắn nhỏ để xuống lót đầy cỏ khô đệm cỏ, Nguyễn Thái nhẹ nói một câu liền quay người xoắn tay áo lên nấu cơm.

Mặc dù hiện tại hắn đang ở truồng, không có tay áo để xoắn...

Khụ khụ... Không cần để ý đến vấn đề này, dù sao phía trước hắn nhóm lửa, nấu canh, không cởi thấm ướt quần áo ra phơi, chẳng lẽ mặc chơi?

Laa ~(Thật đáng tin cậy Ala ~)

Nhìn xem Nguyễn Thái bận rộn bù lu bù loa thân ảnh, Sopia dùng mình sinh đẹp hai mắt nhu tình nhìn hắn một hồi, cuối cùng cũng chịu không được mệt mỏi mà ngủ th·iếp đi.

Nghe được nhỏ nhẹ âm thanh vang lên.



Nguyễn Thái chậm rãi xoay người lại, phát hiện là rắn nhỏ đã mệt mỏi ngủ đi, trong lòng hắn càng thêm đau lòng, tự nhủ.

"Cũng tốt, hôm nay liền phí chút công phu, làm một bữa thịnh soạn a."

Hắn lúc này trong đầu ngoại trừ nấu ăn chính là nấu ăn, mải mai không hề để ý đến, nguyên bản đã không thể cảm nhận được tay phải lúc này đã có thể hơi động đậy một chút.

Cùng với thân thể của mình đã gầy đi gần chục kg, sung mãn cơ bắp lúc này đã rút nhỏ đi một vòng, để cho cường tráng thân thể nhỏ đi trong thấy.

Bất quá cho dù biết, hắn cũng sẽ không quan tâm chút nào.

Thời gian giống như thoi đưa.

Vẫy một cái đã là vài tiếng sau, lúc này bầu trời tối đen, mày đặc màn mây che lấp bầu trời, bao phủ không cho ánh sáng chiếu xuống.

Tách~ tách

Dập dờn hỏa diễm thiêu đốt gỗ cây vang lên nhộn nhào thanh tách tách, màu cam ánh lửa cẩn thân soi sáng, sưởi ấm lấy xung quanh.

Từng đợt màu trắng hương khí khiến người bụng dạ sôi trào tại xung quanh đống lửa phấp phới, khiến người nhịn không được mà hít một hơi thật sâu.

Lúc này rắn nhỏ đang ở trong nằm trong mộng đẹp của mình, thưởng thức Nguyễn Thái không ngừng đưa tới mỹ thức, tùng ngụm từng ngụm ăn uống, vui vẻ ăn đến bụng nhỏ tròn vo một vòng.

"Hầy~ Cũng không biết mơ tới cái gì mà vui vẻ như vậy."

Nho nhỏ thân rắn không ngừng hắc hắc cười lên để hắn nhịn không được quay lại nhìn xem một chút, cuối cùng bất đắc dĩ cười khổ một cái, lắc đầu, tiếp tục công việc trên tay.

Hít ~ Hít ~

Sopia hồng hào lưỡi rắn đột nhiên động đậy vài cái, ngửi ngửi trong không khí hương thơm, cả người từ trong mơ trở về thực tại.

Tiếp đó liền mãnh liệt mở ra manh manh hai mắt, nhìn xem xung quanh.

Nhìn thấy trước mặt một đống mỹ thực, rắn nhỏ nhịn không được kinh ngạc mà kêu lên.

Laa~~! (Mỹ thực!)

"Sopia tỉnh rồi a? Chờ một chút, còn thêm món này nữa là xong rồi."

Nghe được rắn nhỏ âm thanh, lần này hắn cũng không có quay đầu lại, chỉ là từ tốn dặn dò nàng một cái, tốc độ trên tay bất giác tăng nhanh thêm một chút.

Nói chờ một liền chờ một chút, cũng không để rắn nhỏ đợi lâu, Nguyễn Thái dùng không tới ba phút liền đem món ăn cuối cùng trình bày hoàn tất.



Nấu ăn xong xuôi, hắn cũng không dài dòng gì nữa, nhanh chóng bưng lại, để xuống trước mặt rắn nhỏ.

Nhìn xem rắn nhỏ không ngừng đảo mắt nhìn xem trước người mỹ thực, khoé miệng kém chút đều thèm khóc, Nguyễn Thái nhịn không được cười lên vài cái, tự hào, hỏi:

"Hắc hắc ~ Hài lòng không?"

Nghe được Nguyễn Thái hỏi ý, rắn nhỏ vui mừng gật đầu lia lịa, tiếp đó long lanh nhìn hắn.

Laa~ ! (Hài lòng, đương nhiên hài lòng, bất quá, ta có thể ăn được chưa?)

Cưng chiều xoa đầu nàng vài cái, Nguyễn Thái không quan trọng khoát khoát tay, nói:

"Ầy, làm cho ngươi hết cả đấy, nhanh nhanh ăn đi."

Laa~ (Vậy ta cũng không khách khí, mâm~)

Được hắn đồng ý, rắn nhỏ cũng không lo được hưởng thụ xoa đầu, vội vàng hóa thành máy quét, bắt đầu đông ngụm, tây một ngụm.

Nhìn xem rắn nhỏ chìm vào mỹ thực hải dương, Nguyễn Thái khó được trầm tĩnh trở lại, quan sát tự thân.

Phát hiện bản thân ngoại trừ gầy đi một chút thì bất lực tay phải lúc này đã có thể hơi cử động một chút.

Mặc dù đã từ trong miệng rắn nhỏ nghe được thông tin, nhưng hắn vẫn nhịn không được kinh hãi, chậc lưỡi cảm thán.

"Chậc~ Thật kinh khủng nghề phụ, so với ta mạnh không biết gấp bao nhiêu lần."

"Nhớ không lầm thì gọi là... Là cái gì ta, a, đúng, Laman, nghe rắn nhỏ văn tự ý tứ chính là [Trị Liệu] thì phải, cũng không biết đúng hay không, có rảnh lại hỏi nàng a."

Phía trước hắn từng hỏi rắn nhỏ nghề phụ của nàng là gì, bất quá cái nghề nghiệp này liên quan tới thế giới trước của nàng nên hắn cũng không hỏi rõ ràng cho lắm, chỉ biết được kỹ năng nghề nghiệp của nàng vô cùng cường hãn.

Có thể tiêm vào một loại dịch chất chuyển hoá năng lượng trong cơ thể, điều trị v·ết t·hương, mặc kệ b·ị t·hương ở đâu đều có thể trị liệu, gãy xương, chảy máu, thậm chí là não, tim đều có thể chữa khỏi.

Đương nhiên ngoại trừ cụt tay, cụt chân, nhưng như vậy cũng rất cường hãn rồi, có thể xưng là thần kỹ!

Nghĩ nghĩ một hồi, hắn liền lắc lắc đầu, nói:

"Không nghĩ, trước tiên lấp đầy bụng nhỏ đã!"

Bụng nhỏ của hắn đã kêu rên nãy giờ, bất quá đều bị hắn thô bạo trấn áp xuống, chờ rắn nhỏ tỉnh lại ăn chung.

Cuối cùng bụng nhỏ cũng chờ được rắn nhỏ tỉnh dậy, nhưng chủ nhân của nó lại bắt đầu thất thần, để nó tức giận không thôi!

Lại không nhanh ăn nữa, trước mặt mỹ thực đều sẽ bị rắn nhỏ ăn hết a!!!

Tiếp đó giống như phía trên vậy, cảm nhận được bụng nhỏ tức giận sôi trào, Nguyễn Thái vội vàng cắt đứt suy nghĩ, nhanh nhẹn mà cùng rắn nhỏ càn quét mỹ thực trước mặt.