Chương 90: Chữa trị
Hơn 4 tiếng, nói dài không dài, nhưng cũng không ngắn.
Lúc này Nguyễn Thái toàn bộ thân thể đều vô cùng buông lỏng, nằm ngữa xuống đất chậm rãi chờ đợi thời gian trôi qua.
Nguyên bản ào ạt hạt mưa cũng bắt đầu nhỏ dần tiếp đó chậm rãi kết thúc.
Nhìn xem đã sắp kết thúc đếm ngược thời gian, tâm tình của Nguyễn Thái cũng đi theo phập phồng.
10...
9...
8...
...
1!
Theo thời gian đếm ngược về 0, Nguyễn Thái cuối cùng buông ra trong lòng tảng đá, nhẹ nhõm thở dài một hơi.
Hô~
Nhìn xem trước mắt bình yên trời quang mây tạnh cảnh tượng, Nguyễn Thái nhịn không được ngây người một chút.
Một tia, lại một tia ấm áp ánh nắng chậm rãi xuyên qua dày đặc màn mây, từng chút một sưởi ấm băng lãnh đại địa.
Không tới chốc lát, nguyên bản lạnh tanh nhiệt độ bắt đầu nhanh chóng ấm lên.
Cảm nhận được trên người đột ngột xuất hiện một cổ ôn nhu cùng ấm áp, Nguyễn Thái mới giật mình lấy lại tinh thần.
Một loại cảm giác không chân thực, tương phản để hắn bất giác thì thào một tiếng.
"Kết thúc?"
100 tiếng [Đại Phong Bạo] bất quá cũng chỉ hơn 4 ngày mà thôi.
Nhưng trong 4 ngày này, hắn cảm giác thời gian của mình giống như bị tua chậm, thời gian trôi qua chả khác nào một ngày bằng một năm vậy, dài dằng dặc để cho người khó có thể tin.
Nhưng hắn chính xác cũng chỉ mới qua bốn ngày mà thôi.
Laa~! (Kết thúc!)
Đang tại hắn miên man suy nghĩ thời điểm, rắn nhỏ giống như nghe được hắn thì thầm, vui vẻ gật đầu kêu lên.
Đột ngột bị xuất hiện âm thanh xuất hiện để hắn hơi giật mình, cắt đứt suy nghĩ trong đầu.
Nguyễn Thái giống như mới từ trong mơ tỉnh lại, nhìn xem rắn nhỏ vui vẻ biểu cảm, trong lòng hoang mang bị quét sạch sành sanh .
Tâm tình của hắn giống như bị rắn nhỏ l·ây n·hiễm, khoé miệng nhẹ kéo một cái, cười nhạt, nói:
"Đúng vậy a~ Kết thúc! Cho nên..."
Dừng một chút, Nguyễn Thái cười phá lên.
"Mở tiệc thôi!"
La~!
-----
Trải qua một phen bận rộn, Nguyễn Thái cùng rắn nhỏ cuối cùng cũng như nguyện uống vào nóng hầm hập canh cá.
"Hô~ Sảng khoái!"
Laa ~! (Sảng khoái!)
Một ngụm nóng bỏng nhưng lại vô cùng ấm áp nước canh vào bụng, giống như sưởi ấm trong ngày tuyết vậy, ấm áp nhiệt độ xua tan đi thân thể lạnh lùng, để cho Nguyễn Thái cùng rắn nhỏ nhịn không được thoải mái, hô lên một tiếng.
Nước canh hương vị không nhạt, không mặn, chua chua ngọt ngọt vô cùng vừa miệng, để cho hai người húp xong ngụm đầu liền triệt để thả bản thân.
Từng muỗng từng muỗng múc lên bỏ vào miệng, không tới chốc lát liền đem một nồi lớn mai rùa uống cạn, thậm chí một chút cặn nước cũng không còn.
Sau khi ăn uống no nê, một người một rắn không hẹn mà cùng nhau nằm xuống đất, xoa xoa bụng ợ một cái.
"Ợ~ Sống lại rồi."
Laa~
Nằm nằm một hồi, cảm giác yên bình để cho Nguyễn Thái buông lỏng không thôi, mí mắt chậm rãi, nặng nề cụp xuống, bất giác liền để hắn nhắm hai mắt lại.
Trước khi ngủ th·iếp đi, hắn vẫn không quên hướng rắn nhỏ nói thầm một câu.
"Ngủ ngon, Sopia~."
Nói xong, tầm mắt của hắn cuối cùng cũng triệt để tối lại, chậm rãi chìm vào mộng đẹp.
Nếu như có thể, hắn không ngại lại tìm một chỗ cư trú lại nghỉ ngơi cũng không muộn.
Nhưng ai bảo hắn đã mệt ngất ngư, không còn tí sức lực nào nữa đây?
Chỉ có thể kịp vệ sinh thân thể, lại ăn một nồi canh nóng cuối cùng là sưởi ấm thân thể một chút liền mệt mỏi ngủ đi.
Nghe được Nguyễn Thái âm thanh, chờ rắn nhỏ ngẩng đầu lên liền nhìn thấy hắn đã ngủ th·iếp đi, gương mặt nho nhỏ vui vẻ cười một cái, nhẹ kêu.
La~ (Ngủ ngon~ Ala)
-----
Lần nữa chuyển cảnh.
Chờ hắn tỉnh dậy thời gian đã là buổi tối.
Chậm rãi mở ra hai mắt mông lung, nhìn xem trước mặt đầy sao trời đêm, trong lòng Nguyễn Thái nhẹ lẩm một cái, liền há mồm ngáp dài.
"Ân? Đã tối rồi sao? Oáp~~."
Cảm nhận được lồng ngực nặng nề, Nguyễn Thái không nhanh không chậm cúi đầu xuống nhìn xem.
Laa~ (Hi hi~ Đã tỉnh rồi a, heo lười~)
Nhìn thấy Nguyễn Thái cúi đầu xuống nhìn mình, Sopia cười nhẹ vài cái, trêu chọc hắn.
Laa! (Nên chữa trị!)
Không chờ hắn mở miệng nói chuyện, rắn nhỏ tiếp tục nói tiếp, không chờ hắn phản ứng.
Sopia liền hé ra miệng nhỏ, hướng tới đã phát tím tay phải, không nói hai lời liền cắn xuống một ngụm.
Nhìn xem rắn nhỏ động tác, trong lòng Nguyễn Thái vô cùng trấn định, không tránh không né, để cho rắn nhỏ thuận lợi đem hai cái nho nhỏ nhưng vô cùng sắc bén răng nanh tiêm vào tay mình.
Lại qua vài giây, một cổ chất lỏng từ trên răng nanh của rắn nhỏ chậm rãi chảy vào cơ thể hắn, lại chờ thêm vài giây nữa, rắn nhỏ mới hài lòng thả miệng ra.
Hai mắt long lanh nhìn hắn, giống như đang chờ khen thưởng vậy.
Nhìn xem rắn nhỏ bộ dáng, hắn làm sao không biết ý nghĩ của nàng, đưa lên tay trái, nhẹ vuốt ve Sopia bóng loáng đầu nhỏ một chút, cảm ơn, nói:
"Cảm ơn ngươi a~ Sopia, bằng không ta liền biến thành Dương Quá rồi."
Nghe được lời nói của hắn, Sopia trong lòng vui sướng, nhưng vẫn cố giả bộ trấn định nhẹ quay đầu qua, kêu lên.
Laa? (Dương Quá là ai? Còn nữa, đừng nói cảm ơn, làm gì đó ngon ngon cho ta là được rồi.)
"Dương Quá là ai? Hắc hắc, có rảnh lại kể cho ngươi, đến nỗi mỹ thực, muốn bao nhiêu, có bấy nhiê...Ahh!!!"
Chưa chờ hắn nói hết câu, một cổ t·ê l·iệt, khô nóng cảm giác đột ngột tràn khắp thân thể.
Vô cùng đột nhiên để hắn không kịp chuẩn bị, đau đớn gào lên một tiếng.
Thân thể đột nhiên cong lại, lăn lộn một chút.
Đỏ bừng sắc mặt vặn vẹo cùng một chỗ, từng đạo gân xanh, mạch máu từ khắp cơ thể nổi lên, nhìn vô cùng dữ tợn.
Bất quá đau đớn gì Nguyễn Thái không chịu qua?
Cắn chặt hàm răng, nhíu chặt hai mày lại, đè xuống kêu gào động tác, trong lòng thì nhịn không được gào thét lên.
Cmn! Đây là rắn nhỏ nói tới chỉ đau một chút??
Ahh!!! Thật cmn đau, bất quá vẫn kém hơn lúc [Áp Súc] một chút.
"Hô ~ hô ~ Sopia a Sopia, hô~ Ngươi cũng ~ hô~ không cho chuẩn bị một chút a~."
Vài giây trôi qua, kịch liệt đau nhức tới nhanh, đi cũng nhanh, để cho Nguyễn Thái khôi phục một chút khí lực, hai tay chống đất, thô trọng thở gấp, thì thào, nói.
Mà rắn nhỏ đây?
Một bên nhìn xem Nguyễn Thái ăn quả đắng, trong lòng đã vui vẻ không thôi, lúc này lại nghe được hắn phàn nàn, trêu chọc kêu lên
Laa ~ (A~~? Có đau như vậy sao, đây chỉ mới là bắt đầu thôi a~)
...