Biết Quân Như Cũ - Tiêu Lạt Thố Đầu

Chương 16




“Cạch!” một tiếng, Bùi Tri Hành ném d.a.o xuống, cầm khăn bên cạnh lau vết m.á.u dính trên đầu ngón tay, nói với thích khách: “Ra ngoài giang hồ sớm muộn gì cũng phải trả giá. Đã không có gan và tài cán thì ngoan ngoãn làm một con chim cút, đừng có mà làm tử sĩ, khoe khoang gì chứ.”

 

Nói xong, hắn quay đầu nhìn ta một cách đầy ẩn ý, ánh mắt thâm trầm, không mấy thân thiện.

 

Ta thầm suy nghĩ, mấy ngày qua ta bận hôn mê, chắc không đắc tội gì với hắn chứ?

 

Sao lại cảm thấy hắn đang tức giận?

 

Hắn bảo ngục tốt tiếp tục tra hỏi chi tiết, còn mình thì bước ra ngoài, lướt qua ta mà không nhìn thêm lần nào.

 

Ta thắc mắc đi theo hắn, đến khi ra khỏi ngục, hắn vẫn không nói một lời.

 

22

 

Ánh hoàng hôn chiếu lên đường nét tuấn tú của hắn, ta ngước nhìn góc nghiêng của hắn, bắt đầu nói vài câu vu vơ, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác chua xót: “Không ngờ đây mới là con người thật của công tử.”

 

Kiếp trước hắn từng nhậm chức tại Đại Lý Tự, quản lý hình ngục cả thiên hạ.

 

Ta từng đến công đường đưa điểm tâm cho hắn, đã thấy hắn thẩm vấn phạm nhân, nhưng chưa bao giờ thấy hắn lạnh lùng tàn nhẫn như hôm nay, đến mức sử dụng cả tư hình.

 

Trong mắt ta, cũng như đồng liêu và bá tánh, hắn luôn là một quân tử khiêm nhường và ôn hòa.

 

Thì ra hắn đã sống dưới thân phận của Bùi Tri Lăng.

 

Lừa được ta, cũng lừa cả thiên hạ.

 

Hắn khẽ nhếch môi, dừng lại nói giọng chua chát: “Đúng vậy, đây mới là con người thật của ta. Ngoài khuôn mặt giống nhau, ta và đại ca chẳng có điểm nào giống nhau cả. Giờ thì nhìn rõ bộ mặt của ta rồi, còn không đi đi?”

 

Ta bước tới trước mặt hắn: “Công tử sao lại khó chiều như vậy? Có phải công tử ăn phải thuốc pháo không, nói câu nào cũng khó nghe.”

 

Quả nhiên, kiếp trước hắn dễ mến hơn nhiều.

 

“Muốn nghe lời hay thì đi tìm đại ca ta, tìm ta làm gì?”

 

Nói xong, hắn bước vòng qua ta đi về phía xe ngựa.

 



Ta kịp thời chặn hắn lại.

 

Hắn cúi mắt nhìn ta với vẻ thiếu kiên nhẫn: “Tránh ra.”

 

Ta bừng tỉnh: “Không phải công tử đang ghen với đại ca công tử đấy chứ?”

 

Hắn cười nhạt: “Buồn cười, trong từ điển của Bùi Tri Hành ta, chẳng có chữ ‘ghen’ đâu.”

 

“Công tử cứ mạnh miệng thế đi.”

 

Điều này thì đúng là chẳng khác gì so với kiếp trước.

 

“Ta nói rồi, ta không có ghen.”

 

Ta đành thỏa hiệp: “Được rồi, cứ coi như công tử không ghen vậy.”

 

“Nàng…” Dừng lại một chút, hắn lại lạnh lùng nói: “Ta không muốn đôi co với nàng.”

 

Ta giải thích: “Bất kể công tử nghĩ thế nào, hôm nay ta cũng phải nói rõ ràng, tránh việc vì hiểu lầm mà lãng phí thời gian.”

 

“Bùi Tri Hành, người ta luôn ghi nhớ trong lòng là công tử, từ trước đến nay chưa từng là đại ca công tử. Ta ngàn dặm xa xôi từ Thục Châu đến Lâm An, cũng là vì công tử.”

 

“Giờ đến nước này, nàng vẫn định lừa ta.”

 

“Ta không ôn nhu như hắn, không học vấn uyên bác như hắn, cũng không đối xử tốt với nàng như hắn.”

 

“À đúng, hắn còn biết hát dỗ nàng nữa chứ. Tất cả những điều này là do nàng tự nói.”

 

“Miệng thì nói vừa gặp đã thương, mãi mãi không quên. Thì ra tất cả chỉ là cái cớ.”

 

“Nàng đúng là tiểu lừa đảo, ta vì cứu nàng mà chịu một đao, suýt mất mạng vì bọn cướp.”

 

“Thế mà nàng lại trêu đùa ta, coi ta là kẻ thay thế.”

 

Lòng ta chợt se lại: “Công… chàng bị thương sao? Sao chàng không nói với ta?”

 

“Chẳng liên quan đến nàng.”



 

“Sao chàng lại cố chấp thế chứ?” Ta nóng nảy nói: “Ta nói thích chàng từ cái nhìn đầu tiên là giả, nhưng mãi mãi không quên là thật, ngưỡng mộ chàng cũng là thật. Người ta nói đến không phải là người khác, lại càng không phải đại ca chàng, mà luôn là chàng. Trước đây ta nhận nhầm, chàng không phải là kẻ thay thế của bất kỳ ai.”

 

Nghe xong, gương mặt hắn vẫn lạnh lùng, nhưng ánh mắt đã dần dịu lại.

 

Có lẽ trong lòng hắn đang đấu tranh, không biết có nên tin lời ta hay không.

 

Im lặng hồi lâu, hắn vẫn không nói một lời nào mà lên xe ngựa.

 

Khi ta đang đứng đó không biết phải làm gì, hắn bất ngờ vén rèm xe, lạnh lùng nói: “Không phải muốn giải thích sao? Chẳng lẽ nàng định đứng mãi ở đó? Không có chút thành ý nào.”

 

“Lên đi, ta muốn nàng…”

 

“Hả?” Ta đỏ mặt, ngượng ngùng hỏi: “Có phải tiến triển hơi nhanh không?”

 

Đột ngột quá.

 

Ta chưa chuẩn bị gì cả.

 

Dù kiếp trước chúng ta đã làm đủ mọi việc, nhưng giờ đây không cưới không hỏi mà thành thân thì không ổn.

 

Ta không thể đồng ý.

 

Ta mải suy nghĩ, hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt hắn đầy khó xử.

 

Hắn đột ngột buông rèm xe xuống, lạnh lùng nói ra bốn chữ: “Mời ta ăn cơm.”

 

Ta ngửa mặt nhìn trời: “…”

 

Đáng ghét.

 

Lại còn hiểu lầm ý.

 

Nói nhanh gọn một câu không được sao?

 

Chắc chắn là hắn cố tình rồi.