Biết Quân Như Cũ - Tiêu Lạt Thố Đầu

Chương 17




23

 

Trong gian phòng trang nhã của tửu lâu lộng lẫy nhất Lâm An, ta nhìn vào bàn đầy những món ăn đủ sắc hương vị, lòng đau đớn như đổ máu.

 

Ăn gì chứ, rõ ràng là đang ăn tiền của ta.

 

Thật tốt quá, hóa ra mấy tháng làm việc ở Thôi phủ đều chỉ để trả cho một bữa cơm này thôi sao?

 

Coi như trắng tay rồi.

 

Bùi Tri Hành nhướng mày, dường như đọc được suy nghĩ trong lòng ta: “Chỉ có thế mà cũng tiếc tiền rồi sao?”

 

“Làm gì có?”

 

Để thể hiện thành ý, ta cầm đũa gắp cho hắn một miếng cá chẽm, cười tươi: “Ta nghe ngục tốt nói chàng bận cả ngày chưa ăn gì, chắc đói lắm rồi. Một chút chi phí nhỏ bé này là điều nên làm. Ăn từ từ thôi, kẻo nghẹn.”

 

Thôi thì coi như nuôi một con heo vậy.

 

Hắn không động đũa, chỉ cười cười nhìn ta, ánh mắt khiến sống lưng ta lạnh toát.

 

“Miệng nói mà lòng trái ngược, nàng chắc là đang mắng ta đấy nhỉ. Để ta đoán xem…,” hắn ngừng một lúc rồi quả quyết nói: “nàng đang mắng ta là heo.”

 

“…”

 

Lộ liễu đến thế sao?

 



Ta tự nghĩ mình che giấu tâm tư không tệ mà.

 

Sao hắn đoán cái nào là trúng cái đấy?

 

Chán thật, giống như kiếp trước, trước mặt hắn ta chẳng giấu nổi chút tâm tư nào.

 

Trên khuôn mặt lạnh lùng của hắn cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười nhẹ, hắn gắp miếng cá chẽm bỏ vào miệng, chậm rãi nhai.

 

Ta liền chớp thời cơ: “Đã ăn đồ ta gắp rồi, chàng không được giận nữa đâu nhé.”

 

“Ta sẽ suy nghĩ.”

 

“Tốt nhất là nghĩ kỹ đi, đừng có được đằng chân lân đằng đầu.”

 

Ta cắn chặt răng sau, cố gắng giữ giọng hòa nhã mà nói như cảnh cáo, rồi chống cằm thở dài.

 

Rõ ràng trước kia chỉ có mỗi hắn dỗ dành ta mà thôi.

 

Trước khi thành thân, cha ta đã mang vài hũ rượu lâu năm ra ngồi trò chuyện với hắn suốt đêm, nói rằng tính ta nóng nảy, thẳng thắn, mong hắn bao dung nhiều hơn. Dĩ nhiên, ta cũng chỉ biết chuyện này sau đó mà thôi.

 

Nhưng hắn quả thực đã làm được.

 

Dù có chuyện gì không vui, luôn là hắn chủ động nhận lỗi trước.

 

Nhớ có lần hắn vừa đỗ Tiến sĩ không lâu, đưa ta cùng đến dự yến tiệc.

 

Chủ tiệc là Lưu đại nhân của Hộ Bộ, bề ngoài trung lập nhưng ngầm thuộc phe Thái tử.



 

Trong khung cảnh ca múa nhạc cụ hòa tấu, Bùi Tri Lăng nhìn chăm chú một vũ nữ diễm lệ hồi lâu không dời mắt.

 

Ta gắp một miếng giò heo mềm nhũn bỏ vào bát hắn, giọng đầy ghen tuông: “Ăn của chàng đi.”

 

Hắn giật mình trở lại, nhìn miếng giò heo rồi mỉm cười, nắm tay ta, nhẹ giọng giải thích: “Phu nhân, ta sai rồi. Ta chỉ thấy cô nương kia có chút quen mắt, giống như đã gặp ở đâu đó, nên mới ngẩn người ra. Đừng giận nữa nhé.”

 

Về sau ta mới biết, người đó chính là mật thám do Triệu Kỳ cài vào.

 

Chưa đầy một tháng sau, Lưu đại nhân của Hộ Bộ đã bị cách chức và trị tội.

 

Triệu Kỳ muốn tái diễn chiêu trò này với Bùi Tri Lăng, ép buộc hắn phải thu nhận vài tiểu thiếp.

 

Dĩ nhiên, ta là người đầu tiên không chịu, cầm roi đứng chặn ngay cửa phủ tuyên bố rằng nếu muốn họ vào Bùi phủ, chỉ trừ khi bước qua xác ta.

 

Lời này vừa thốt ra chẳng khác nào vả vào mặt Triệu Kỳ.

 

Ta biết rõ, nếu tự ta đứng ra từ chối chuyện này, dù có đắc tội với Triệu Kỳ, cùng lắm cũng chỉ mang tiếng ghen tuông.

 

Nhưng nếu để Bùi Tri Lăng từ chối, Triệu Kỳ sẽ dễ bề giở trò sau lưng.

 

Gậy đánh thì dễ tránh, nhưng tên b.ắ.n lén khó đỡ, Lưu đại nhân chính là bài học rõ ràng.

 

Trong lúc căng thẳng, Bùi Tri Lăng vội vã trở về từ công đường, còn chưa kịp thay công phục, thân hình cao ráo thanh tú đứng bên cạnh ta, nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, nói với Triệu Kỳ: “Phu nhân của ta được ta cưng chiều nên tính tình có hơi nóng nảy, nhưng nàng đâu phải người không hiểu chuyện. Tất cả chỉ vì một chữ ‘tình’. Vương gia đột ngột mang người đến Bùi phủ, dù là phu nhân hay ta đều không thể chấp nhận. Vương gia cũng đâu muốn làm kẻ phá hoại nhân duyên của người khác, phải không?”

 

Đến mức này rồi, Triệu Kỳ đành phải giữ lại thể diện cho mình, mặt mày tối sầm, dẫn người rời đi.