Biệt Thự Mê Tình

Chương 12




Tin đồn nhảm ở đâu cũng có, dù là trong bệnh viện, nơi mà người tôi luôn phải giành giật sự sống từ tay thần chết cũng không phải ngoại lệ.

Truyền thuyết về người bệnh bí ẩn kia nghe mà rợn cả người. Mỗi ngày bệnh viện đều phải ngăn cản sự quấy nhiễu của bên ngoài, nhất là đám phóng viên lũ lượt kéo tới.

Một là quý tộc Anh quốc và cũng là ông trùm – Tusitante Von Pedro Blair, một lại là tiểu thuyết gia trẻ nổi tiếng, đầy hứa hẹn – AndrewYang. Quan hệ giữa họ lúc đó không chỉ vô cùng ám muội, mà bọn họ còn bị cuốn vào một vụ cảnh sát bắt cóc con tin, cố ý đả thương rồi sau đó tự sát. Mỗi một vụ trong đó cũng đã đủ để cánh nhà báo nháo thành một đoàn, huống chi tất cả đều xảy ra cùng một lúc.

Nếu không nhờ gia thế khổng lồ sau lưng Tusitante, chuyện này đủ khả năng chấn động toàn nước Mĩ, vụ án này hẳn sẽ giành được vị trí đầu tiên trên các tờ báo lớn.

“Sao vậy?” Doddtay cầm một ly cà phê đi về phía tôi, trên mặt vẫn luôn nở nụ cười ân cần.

“Không có gì!” Tôi bóp nhẹ chỗ mày đang nhíu lại, giải tỏa cảm giác mệt nhọc cùng phiền toái. “AndrewYang thế nào rồi?” Khi tôi biết cậu người Hoa xinh đẹp kia chính là AndrewYang, hơn nữa lại vừa khéo, Dodd chính là bác sĩ chăm sóc cho cậu ta, liền mau chóng muốn biết tình trạng của cậu ấy.

“A? Thế nào a? Bác sĩ Sharon vừa vĩ đại vừa lãnh khốc của chúng ta từ lúc nào lại biết quan tâm đến bệnh nhân vậy?” Giọng nói có chút châm biếm – điểm này cũng chính là lý do tôi không muốn hỏi hắn.

“Tôi chỉ là tò mò thôi!” Tôi hướng hắn trừng mắt.

“Cậu ta vẫn đi được! Vị cảnh sát kia cũng quá tàn nhẫn đi, cứ vậy đánh gãy mắt cá chân cậu ấy. Hơn nữa cả trên người lẫn trên mặt đều phủ đầy vết thương, vô cùng thê thảm.”  Nói xong, tính thương người của Dodd bắt đầu nổi lên, đôi mắt màu lam dần dần đỏ lên đầy lửa giận.

“Là vậy a!” Trong đầu tôi thoáng hiện bóng dáng một người mỗi ngày đều chống nạng, đi tập tễnh đến phòng chăm sóc đặc biệt, lẳng lặng đứng nhìn Tusitante. Không nói một lời, càng không có đáp trả, cứ lặng yên chờ đợi một ngày kỳ tích xuất hiện.

“Sharon, cậu không sao chứ?” Lại là ánh mắt khiến tôi phải chói mắt kia, tràn ngập lo lắng cùng một tia khác thường mà đó giờ chưa một lần lảng tránh khỏi tôi.

“A, cậu giúp tôi nói với cậu ấy, buổi tối tôi sẽ  sắp xếp cho cậu ấy gặp Tusitante.” Tôi đột nhiên muốn thực hiện lời hứa mà lúc trước đồng ý với Yang, muốn để cậu ấy có thể nhìn Tusitante trước sau vẫn ngủ say.

“Được thôi.” Dodd cười hùa theo.

“Tôi đi trước!” Uống một ngụm cà phê trong tách của mình, tôi mặc áo blouse trắng vào rồi rời khỏi phòng nghỉ.

Lại một lần nữa tôi hèn nhát chạy trốn, nhưng phía sau ánh mắt nóng rực vẫn một mực nhìn theo bóng lưng tôi rời đi, cho đến khi biến mất nơi cuối hành lang.

***

Đêm đã khuya nhưng trong bệnh viện đèn vẫn sáng trưng.

Công việc của tôi vẫn như cũ.

Chậm rãi đi trên dãy hành lang dài. Hôm nay ban đêm ở bệnh viện đặc biệt im ắng, ngọn đèn sáng choang có hơi chút làm cho người tôi mờ mắt.

Trước mặt vẫn là cảnh tượng quen thuộc.

Bóng lưng màu trắng tựa như bạch ngọc được khảm lên tấm kính lớn.

“Bác sĩ!” Thanh âm hơi khàn khàn trầm thấp giống như tiếng đàn violoncello được tấu lên thực dễ nghe. Những vết máu tụ trên mặt cũng dần dần nhạt bớt, chỉ còn lại những dấu hồng nhợt nhạt, nhưng duy chỉ đôi mắt sâu tựa hồ kia vẫn thủy chung mông lung đầy mê hoặc một tầng bóng mờ mà chân thành.

Tôi hướng cậu ta vẫy vẫy tay, ý bảo cậu cùng tôi đi vào.

“Vào đi!” Tôi đẩy cánh cửa phòng chăm sóc đặc biệt ra, tiếng cửa nặng nề tựa như sông ngân cản trở cặp tình nhân gặp nhau, tôi thấp giọng gọi cậu.

Cậu chống nạng, từng bước một đi về phía tôi.

Cánh tay thon dài dường như không chống đỡ nổi trọng lực toàn thân mà hơi hơi run rẩy. Là vì xúc động hay vì bi thương? Tôi đứng trước giường bệnh đợi, nhìn cậu bởi vì hưng phấn mà đôi môi lạnh run cùng đôi mắt dưới ngọn đèn mờ mịt lại sáng lên như những ngôi sao, tựa như mặt nước gợn sóng phản chiếu ánh sáng từ ngọn đèn nhỏ kia.

Cậu khó khăn đi tới đầu giường,tầm mắt trước sau vẫn luôn đặt trên thân thể người nằm trên giường, chưa từng rời khỏi.

“Tôi có thể chạm vào cậu ấy không?” Vẻ mặt khẩn cầu ấy khiến người tôi không thể cự tuyệt.

“Ừ, có thể. Có điều phải cẩn thận cái ống trên người cậuta.” Tôi gật gật đầu, thuận tiện nhắc nhở một câu.

Ngón tay mảnh khảnh xoa lên hai má Tusitante, dùng lòng bàn tay mà nhẹ nhàng dao động, là vuốt ve mà cũng như đang nâng niu một thứ đồ dễ vỡ.

Bốn phía đều yên lặng, chỉ có tiếng “đô đô” từ mấy thiết bị xung quanh.

Ngón tay theo hai má vuốt xuống dưới cằm, sau đó lại xoa lên cái trán rộng của người kia, lướt qua hai hàng lông mi, lại tiếp tục vuốt ve chơi đùa với đôi mắt vẫn nhắm từ đầu. Lúc này ngón tay dừng lại, dường như hắn hy vọng mí mắt của người kia cảm nhận được sẽ mở ra, canh chừng tâm hồn ngủ say của cậu như trước kia.

“Vì sao cậu còn chưa tỉnh lại đi?” Cậu thì thào chất vấn, thanh âm rên rỉ nhuốm phần chua xót. Ngón tay lướt qua sống mũi cao thẳng của người kia, quét nhẹ lên đôi môi không chút huyết sắc.

“Cậu đã đồng ý với tôi, sẽ không để tôi lại một mình…” Thanh âm khàn khàn nghẹn ngào lại không thể ra tiếng, tiếng nức nở bi thương làm lòng người phải đau xót. “Tusitante…” Cậu thì thầm gọi tên cậuta, cho dù cậuta không thể nghe, cho dù cậuta không thể thấy, cho dù cậuta không thể tỉnh lại.

“Cậu đã nói, nếu cậu chết, cho dù phải xuống địa ngục cậu cũng sẽ lôi tôi theo…” Cậu vẫn thì thào tự nói.

Đôi vai gầy yếu run rẩy, tựa như chiếc lá rụng trước gió thu.

“Không được bỏ lại tôi… một mình!” Yang khóc. Không phải kiểu khóc thút thít, cũng không phải khóc kêu, chỉ có những giọt lệ rơi xuống, nhưng so với tất cả tiếng khóc lại bi ai hơn bội phần. Nước mắt cứ từng giọt từng giọt lăn xuống, giống như thủy tinh vừa sáng vừa trong ngần, rơi xuống gương mặt Tusitante, rơi xuống khăn trải giường, nổi lên những vầng nước xinh đẹp – một vẻ đẹp đầy thê lương.

“Loảng xoảng lang ~” nạng chống rơi xuống đất, vang lên tiếng động lanh lảnh.

Hai tayYang che đi mặt mình, chậm rãi tới gần Tusitante.

“Tôi… yêu…cậu…” Yang cúi xuống, ngón tay trắng nõn dị thường lại xoa lên môi Tusitante, dao động, si mê nhớ kỹ lời thề tựa như chú ngữ. “Tôi chưa từng yêu ai như yêu cậu.” Tình cảm như xé rách tâm can khiến người tôi phải đau lòng.

Đôi môi đỏ tươi tựa cánh hoa của cậu nhẹ đặt lên khóe miệng người kia.

“Tỉnh lại mau đi!” Cậu kề sát bên taiTusitante. “Tôi sẽ không để cậu ngủ lâu quá đâu.”

Trong lòng dường như bị dao cắt.

Không khí bi thương lan tỏa khắp phòng khiến tôi có chút hít thở không thông, đau đớn xuyên vào cốt tủy làm cho tôi mờ mắt, nước mắt hòa vào tấm ra giường làm người tôi không thể nắm bắt – giống như vận mệnh không thể đoán biết.

Tôi không biết bọn tôi rời khỏi phòng chăm sóc đặc biệt như thế nào. Tôi chỉ biết tôi đã đỡ AndrewYang về tới phòng bệnh của cậu. Nhưng những giọt nước mắt trong suốt lại khắc sâu trong tâm tôi mãi không tiêu tán, nụ hôn dịu dàng, tiếng gọi thâm tình cùng đôi mắt ngập nước đều như ngọn đao đâm vào trí óc tôi, vĩnh viễn để lại vết thương.

Từ sau ngày đó, tối nào tôi cũng để Yang vào phòng chăm sóc đặc biệt thăm Tusitante, thậm chí có khi là ban ngày tôi cũng đồng ý để Yang ở lại nơi đó. Dần dần, thời gian Yang ở phòng chăm sóc đặc biệt còn nhiều hơn ở phòng bệnh của chính mình.

Từng giây từng phút Yang đều ngồi bên giường bệnh, lẳng lặng nhìn gương mặt ngủ say của Tusitante, thậm chí có lúc còn thì thầm nói chuyện với anh tôi. Gần như tất cả mọi người đều nghĩ rằng Yang đã quá u mê rồi, nhưng chỉ có tôi hiểu rõ đó là tình cảm sâu sắc tới khắc cốt minh tâm.