Biệt Thự Mê Tình

Chương 13




Để Tusitante sớm có thể tỉnh lại, tôi vì thế mà gần như mất ăn mất ngủ tìm kiếm phương pháp, thất bại nối tiếp thất bại vẫn luôn tìm một tia hy vọng mới.

Hai tháng qua mau, thời tiết cũng dần chuyển lạnh, bất tri bất giác đã đến cuối thu.

Mắt cá chân bị gãy của AndrewYang cơ bản đã không có gì đáng ngại, nhưng tảng thạch cao vẫn trói buộc cử động của cậu như trước. Về phần vết máu tụ trên mặt đã biến mất không còn dấu tích, khuôn mặt tinh xảo đã hiển hiện rõ ràng, làn da trắng nõn ban đầu giờ lại trắng bệch không sức sống, nhưng lại khiến cậu trở nên động lòng người hơn. Tuy không nên hình dung một người con trai như vậy, huống chi lại là một ngườiđàn ông trưởng thành, nhưng người châu Á luôn đặc biệt sở hữu một vẻ đẹp trung tính, mái tóc đen mượt hơi quá cổ khiến cho chủ nhân của nó tựa như một tinh linh bay trong gió vừa nhẹ nhàng lại vừa mở ảo.

Qua cửa sổ phòng nghỉ nhìn ra mùa thu đã lan tỏa khắp mọi nơi, ánh mắt lại thủy chung không thể rời đi một bóng hình xinh đẹp màu trắng đang chống nạng bước từng bước khó nhọc dưới những tán lá rơi nhẹ nhàng xoay trong gió.

Yang rất ít khi hoạt động ngoài trời, cuộc sống của cậu hoàn toàn bị Tusitante chiếm dụng, dường như cậu là vì Tusitante mà kéo dài hơi tàn sống trong thế giới tịch mịch này.

“Sharon.” Dodd gọi tôi.

“Gì vậy?” Tôi dời tầm mắt, nhìn Dodd mà trả lời ngắn gọn.

“Cậu đã vì bệnh nhân làm quá nhiều thứ, chẳng lẽ còn muốn đánh đổi cả sức khỏe của mình sao?” Giọng nói có chút hờn giận. Hắn đang tức giận, giận tôi không chịu quan tâm chăm sóc thân thể của chính mình.

“Tôi là bác sĩ!” Tôi chưa bao giờ nghĩ tới Dodd lại ngăn cản tôi cứu một bệnh nhân, không, chính xác mà nói là cứu hai người bệnh.

“Nhưng cậu xem lại mình đi!” Dodd lớn tiếng, ngón tay quơ không ngừng. “Cậu xem lại bộ dáng của chính cậu đi, như vậy còn có thể tiếp tục bỏ mặc sao?!”

Tôi không để ý tới hắn. Hắn chưa từng can thiệp quá sâu vào chuyện của tôi, huống chi tôi cũng không có làm sai cái gì.

“Cậu chẳng lẽ không biết người cậu muốn cứu có khả năng là một tên sát nhân điên cuồng!” Dodd đối với thái độ của tôi không thể nhịn được thêm nữa.

“Cậu im đi!” Tôi đã bị hắn chọc giận hoàn toàn. “Dù hắn có là kẻ đáng chết, nhưng tôi không thể để hắn chết trong taytôi. Hắn rốt cuộc có tội hay không, đó là chuyện của quan tòa cùng cảnh sát.” Tôi có chút không khống chế được cảm xúc của mình, ánh mắt vì phẫn nộ sung huyết lên, nhất định là vô cùng khủng bố. Tôi chưa bao giờ cư xử như thế đối với Dodd.

“Thực xin lỗi…” Sau một hồi trầm mặc, Dodd tựa hồ đã tỉnh táo hơn nhiều, hắn thấp giọng hướng tôi tạ tội.

“Tôi cứu hắn, là còn vì người kia!” Tôi bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu, chận nhận lời xin lỗi của hắn, nhưng lại kìm không được mà nói ra nguyên nhân cứu người thực sự.

“A?” Dodd mê muội. Hắn theo ánh mắt tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như đã hiểu được cái gì.

“Cậu ấy quá yêu hắn…” Tôi nhìn thân ảnh ngoài cửa sổ mà thì thào tự nói.

“Vậy còn tôi thì sao?!” Đột nhiên thân thể bị người sau lưng ôm chặt lấy, vì quá đột ngột khiến ngực tôi có chút khỏ thở, bàn tay nóng rực kề sát trên ngực tôi.

“Cậu làm cái gì vậy, Dodd?!” Tôi lôi kéo cánh tay cứng như sắt đang trói chặt lấy tôi, ý đồ giãy khỏi gông cùm của hắn, nhưng tất cả chỉ là phí công.

Dodd nắm lấy bả vai tôi, để tôi đối mặt hắn. Ánh mắt nóng rực khiến tôi khó xử, vô ý thức trốn tránh đôi mắt đẹp tha thiết kia.

“Tôi yêu cậu! Ngay từ lúc nhìn thấy cậu ở trường y đã lập tức yêu cậu đến hết thuốc chữa.” Lời tỏ tình xảy ra bất ngờ khiến tôi không biết phải làm sao. “Cậu có thể nhìn thấu trong mắt AndrewYang là tình cảm quyến luyến với Tusitante, vậy tôi thì sao? Cậu chẳng lẽ không đủ sức nhìn ra tình cảm trong mắt tôi đối với cậu là cố chấp sao?” Dodd đã bị tỉnh cảm trong lòng chi phối, hoàn toàn không quan tâm tới cảm xúc của tôi mà cứ cố nói cho hết.

“Vài năm nay, tôi một mực ở bên cạnh cậu, chính là hy vọng cậu sẽ để mắt tới tôi, nhưng ánh mắt cậu cứ luôn lảng tránh. Sharon, cậu rốt cuộc sợ cái gì?” Ngón tay hắn nắm chặt bả vai tôi như muốn xuyên vào trong thân thể, có hơi hơi đau. “Tôi biết cậu hiểu rõ tình cảm tôi đối với cậu. Cậu tránh né nhưng lại không hoàn toàn đánh nát ảo tưởng của tôi đối với cậu. Tôi hoàn toàn không hiểu cậu rốt cuộc muốn tôi làm như thế nào!” Thanh âm hắn có chút nghẹn ngào, đầu buông xuống dựa vào ***g ngực tôi, hai tay vẫn như cũ gắt gao nắm lấy bả vai, dường như sợ tôi bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất.

Đúng vậy, từ trường y cho tới giờ là ở bệnh viện này, Dodd luôn yên lặng đi bên cạnh tôi, không lúc nào rời, giống như cái bóng của tôi. Ánh mắt hắn, lời hắn nói đều gợi ra tình cảm hắn đối với tôikhông hề tầm thường, nhưng tôi lại luôn lảng tránh mà không thể hoàn toàn dứt bỏ hắn. Giờ phút này tôi giống như tên đao phủ, một đao rồi lại một đao lăng trì Dodd, tra tấn tâm hồn hắn.

Tôi là tàn nhẫn như thế.

“Thực xin lỗi…” Tôi định vươn tay vỗ về mái tóc màu rám nắng nặng mà có chút quăn của hắn, nhưng lại ở ngay giữa không trung mà dừng lại. Yếu đuối ở sâu trong tâm hồn khiến tôi lùi bước, đồng thời cũng che mờ hai mắt tôi. Tôi sợ hãi, tôi thực sợ hãi.

“Tôi… xin lỗi!” Tựa hồ qua lâu thật lâu, Dodd mởi ngẩng đầu lên, hai mắt sưng đỏ, nhưng vẫn như trước mà nở nụ cười vô cùng ôn nhu với tôi, giống như sự việc vừa rồi chưa từng xảy ra.

“Tôi đi làm đây.” Hắn lại giống như bình thường mà xoay người bỏ đi, rời khỏi khỏi phòng nghỉ. Lúc này tôi mới để ý tới, cho dù ra khỏi phòng nghỉ và lúc đóng cửa lại trong nháy mắt hắn vẫn luôn thủy chung mỉm cười, nụ cười luôn luôn chỉ dành cho tôi. Mà tới tận giờ tôi mới phát hiện, hắn vẫn luôn chờ đợi tôi đáp lại, dù mỗi lần đều là thất vọng.

“Cách ~” Cánh cửa màu trắng khép lại, nhưng tôi lại có thể xuyên thấu qua ván cửa có chút mỏng kia nhìn đến nụ cười chua xót cùng khóe mắt tươi cười đọng nước mắt.