"Sư bá?"
Lời nói Sở Dao có chút kỳ quái, nhất thời làm Lục Vân ngây người ra, cho rằng đầu óc cô hỏng rồi, bắt đầu nói nhảm!
Nhưng ngay sau đó Sở Dao nói: "Đúng vậy, sư phụ của em có phải là Thiên Huyền Tử không? Sư phụ của chị là Thiên Diệu Tử. Bọn họ là sư huynh muội của nhau. Vậy thì sư phụ của em không phải là sư bá của chị sao?"
"Này..."
Trong chốc lát, trong đầu Lục Vân đột nhiên vang lên một trận ong ong, mở to hai mắt trừng lên.
Hình như hăn có nghe lão đạo sĩ nói đạo hào của ông ấy là Thiên Huyền Tử, nhưng Lục Vân không nghĩ gì nhiều, chỉ cho rằng lão đạo sĩ là một người cô độc mà thôi.
Nhưng những lời của chị năm nói đã khiến hắn nhận ra rằng mọi thứ không hề đơn giản như vậy.
"Chờ em thấm cái..."
Lục Vân hít sâu một hơi, cố gắng áp chế chấn động trong lòng, một lát sau lại nói: "Ý của chị là, thật ra chúng ta là người cùng một tông môn, mà chị... dựa theo vai vế mà nói, chị là sư muội của em sao?
Chị gái trở thành sư muội có thứ kích thích như vậy sao?
Sở Dao nghiêm túc gật đầu, nói: "Đúng vậy." Lục Vân hít sâu một hơi, rất nhanh liền phản ứng lại, võ nhẹ vào đầu Sở Dao, nói: "Vậy chị còn
không mau gọi em sư huynh đi!"
Vốn tưởng Sở Dao sẽ tức giận, ai ngờ cô chắp tay trước ngực nói: "Sở Dao bái kiến sư huynh."
Thanh âm trong trẻo dễ nghe, giống như một trận gió thoảng qua căn nhà gỗ trong sơn cốc, dưới mái hiên những chiếc chuông gió đung đưa nhẹ nhàng, chúng chơi ra những tấu khúc chữa lành tâm hồn.
Lục Vân thực sự chưa bao giờ dám mơ rằng một ngày nào đó dựa vào vai vế mà hắn có thể hạ chị năm xuống dưới mình như vậy.
Đừng nói nữa, thực sự rất thú vị.
"Gọi lại một lần nữa”
"Chào sư huynh."
"Gọi lại."
Sau khi thành thật gọi chị gái năm mươi lần, Lục Vân hỏi: "Chị năm, nếu chị nói như vậy, thì chị sớm đã biết em vẫn còn sống?"
“Tất nhiên, sư phụ của chị đã nói cho chị biết từ lâu rồi, nhưng sư phụ của chị cũng đã nói chị tạm thời không thể tiết lộ tin tức về em cho bất kỳ ai, vì vậy chị đã giữ kín nó với các chị em khác!"
Nghe những gì Sở Dao nói, Lục Vân ngay lập tức cảm thấy tốt hơn.